Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 19

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Mỹ Nam Kế
Đây là đang làm cái gì? Đánh lén?
Thoáng chốc trong đầu của Nguyệt Tiêm Ảnh trống rỗng, trái tim căng thẳng mà đập như sấm.
Ám Dạ Tuyệt đột nhiên càng muốn hút thêm nửa, bàn tay chậm rãi dao động đi xuống, trượt vào cái váy của cô, chạm vào cái ௱ôЛƓ tròn của cô. . . . . . Bởi vì bên trong mặc chiếc quần chữ T, xúc cảm đáng sợ như thế, khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh không khỏi hít vào một hơi lạnh, lưỡi của hắn nhân cơ hội trượt vào, dùng đầu lưỡi khiêu khích cô từng chút một, mời cô cùng nhảy múa. . . . . . Nụ hôn trơn ướt này, nóng bỏng mà có tính xâm lược.
"Tuyệt thiếu! Đã xong chưa!" Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Lăng Phong Ngãi.
Hắn ta sợ mình xem xong cảnh này sẽ đau mắt hột, lần này không có lỗ mãng mà xông vào.
Mày rậm của Ám Dạ Tuyệt hơi nhíu chặt lại, điều chỉnh hơi thở hỗn loạn lại một chút, môi mỏng kề sát lỗ tai trắng mịn của cô, "Cô gái, tôi thật muốn chiếm đoạt em ngay bây giờ, em thật sự là báu vật gợi cảm, em nói xem một lát sẽ có bao nhiêu đàn ông mê ૮ɦếƭ em hả?"
Thân thể gầy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh khẽ run lên, không hiểu sao trong đáy lòng dâng lên cảm giác không yên. Hắn thật giống như con báo săn trong bóng đêm, đôi mắt rạng rỡ sáng láng nhìn chăm chú động vật nhỏ như cô, dường như đã trở thành vật trong bàn tay của hắn, mỗi một bước đều trong kế hoạch tính toán của hắn.
"Chúng ta đi đâu?" Nguyệt Tiêm Ảnh cụp đôi mắt sương mù lại, đáy lòng cô biết rõ, Ám Dạ Tuyệt là đang lợi dụng cô, cụ thể làm gì việc gì thì cô không biết, nếu hắn không nói rõ, vậy cô hỏi cũng uổng công.
Nhưng mà, nếu muốn đẩy cô tình thế nguy hiểm, dù sao cũng phải cho cô biết một chút nửa hắn sẽ đẩy cô vào hố lửa hay là địa ngục .
Ám Dạ Tuyệt lấy áo choàng lông chồn từ trong tủ ra choàng lên thân thể cô, che phủ da thịt ngọc thạch trơn bóng sau lưng lại, "Việc này đến lúc đó em tự nhiên sẽ biết."
Giọng nói hắn qua loa, dường như chỉ đơn giản xem cô như công cụ, công cụ chỉ cần nghe lời là được, không cần phải giải thích nhiều với cô.
Ám Dạ Tuyệt dắt Nguyệt Tiêm Ảnh ra khỏi phòng.
Mắt Hạ Khiêm Dật liền sáng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Tiêm Ảnh, huýt sáo một cái, "Quá đẹp! Hiện tại đã biết rõ vì cái gì Tuyệt thiếu muốn em giả trai rồi, bộ dáng giống yêu tinh như vậy, muốn có bao nhiêu đàn ông say mê, muốn có bao nhiêu đàn ông ra tay đánh nhau tranh giành vì em a. . . . . ."
Hắn ta còn chưa nói xong lời ca ngợi, Ám Dạ Tuyệt gõ vào đầu hắn ta một cái, "Nghiêm chỉnh một chút!"
Suy nghĩ đến một chút sẽ có một "trận đánh ác liệt" , vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt ngưng trọng, đường nét trên khuôn mặt lẽ ra như được đao khác nhưng bây giờ có vẻ càng thêm cứng ngắc rồi.
******************************
Ngôi nhà ở Vịnh Thanh Thủy có người đến người đi, vội vàng thành một mảnh.
Hồ nước xanh biếc bị một ngọn đèn dầu chói lọi quay quanh, thật giống như ánh sáng rực rỡ của dãy ngân hà.
Nhân viên sắp xếp dàn cảnh đang điều chỉnh thử độ sáng ngọn đèn, nhân viên tạp vụ lui tới bày đặt thức ăn và rượu.
Ở một góc tối tăm, một người đàn ông mặc âu phục màu bạc lẵng lặng đứng bên cạnh bể bơi, quần áo trên người cùng với mặt nạ màu bạc làm nổi bật lẫn nhau, đồng thời hiện ra ánh sáng óng ánh tĩnh mịch, toàn thân tản ra hơi thở quỷ mị nham hiểm tàn bạo, làm cho người ta không dám tới gần.
Bóng lưng cao lớn cô đơn, ẩn hiện giữa bóng tối, dường như hắn chính là đi tới từ trong bóng tối, thế giới của hắn chưa từng có ánh sáng. Cô đơn tịch mịch, làm cho người ta sợ hãi, không hiểu sao muốn tới gần hắn,sưởi ấm cho hắn.
"Lệ đường chủ, tất cả đều chuẩn bị sắp xếp xong rồi." Thuộc hạ của hắn cung kính báo cáo với hắn.
Ám Dạ Lệ hơi hơi gật đầu, đôi mắt sắc bén giống như đêm khuya thoáng hiện chút tàn nhẫn
"Ám Dạ Lệ, sao anh còn ở đây, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, phải đi nghênh đón khách." Người đàn ông đầu tóc đỏ như lửa, dáng người cao to, nhưng mà trên mặt vẫn vui cười như trẻ con, hắn chính là Hạ Xích Lan đường chủ Huyền Vũ đường của Ưng bang, là một tay Ám Dạ Lệ nâng đỡ hắn ngồi trên cái này vị trí, hiện giờ là trợ thủ đắc lực của Ám Dạ Lệ.
Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của Ám Dạ Lệ nhưng vì mở tiệc chiêu đãi Ám Dạ Tuyệt, liền tùy tiện lấy cớ này, vì làm giảm lòng đề phòng của Ám Dạ Tuyệt, hắn đã phát thiệp mời rộng rãi, mời những nhân vật thương nhân nổi tiếng trong xã hội tham dự, những thương nhân này chưa từng có bất cứ liên lạc gì, nhưng ngại thế lực hắc đạo của Ám Dạ Lệ, cũng nhìn nét mặt của hắn, mà tham gia bữa tiệc này.
"Không vội! Cá lớn thật sự còn chưa xuất hiện!" Môi mỏng giống như kiếm sắc bén hơi hơi giơ lên, thoáng hiện ý cười tà tứ.
"Ám Dạ Lệ, gần đây tôi nghe nói Ám Dạ Tuyệt là GAY, cho nên Mỹ Diễm không thể quyến rũ hắn thành công, anh nói xem bộ dáng tôi hoàn mỹ không khuyết điểm như vậy, có phải có phần nguy hiểm hay không?" Hạ Lan Xích tiện tay lấy cái gương nhỏ từ trong túi ra, đùa nghịch sợi tóc đỏ của hắn ta.
Ám Dạ Lệ lạnh lùng liếc hắn ta một cái, lười biếng nói: "Chính xác, nên phái cậu đi quyến rũ cậu ta."
"Làm trò, anh xem tôi là Ngưu Lang à!" Hạ Lan Xích dùng vẻ mặt hưng phấnnói: "Nếu anh ta thích đàn ông, chúng ta dùng chiêu ‘mỹ nam kế ’, anh xem, tôi đã chuẩn bị \'hàng\' tốt rồi."
Hạ Lan Xích liền vỗ tay hai tiếng, mười hai tên đàn ông có dáng người khác nhau đi về phía Ám Dạ Lệ, hợp thành một chữ.
Hạ Lan Xích thích thú giới thiệu nói: "Anh xem, những tên đàn ông này đều là cực phẩm, cái dạng gì loại gì đều có, đây là thân hình có bắp thịt thô kệch, đây là thân hình nam sinh bơ sữa, đây là thân hình hào hoa phong nhã. . . . . . Nếu Ám Dạ Tuyệt vẫn không thích, không có vấn đề gì chúng ta còn có thân hình ông chú có mùi vị thô tục. . . . . . Mục tiêu của chúng ta là —— mê hoặc Ám Dạ Tuyệt!"
Hạ Lan Xích thật giống như nhân viên hàng hoa đang chào hàng sản phẩm của hình.
Ám Dạ Lệ khẽ nâng đôi mắt lạnh lẽo, nhìn không ra cái gì trong mắt, "Những người này ở đâu tới?"
"Tôi ở Chu Tước đường và Huyền Vũ đường tổ chức ‘tuyển chọn người đẹp giải lớn’ lần thứ nhất, những người này đều là người nổi bật, trải qua tuyển chọn, đấu vòng loại, đấu loại, trận chung kết, sau cùng tuyển ra 12 người, tên gọi tắt ‘12 kim thoa Ưng bang’. Hơn nửa bọn họ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, khai thông tâm lý, bọn họ không hề bài xích đồng tính, tuyệt đối có thể đảm nhiệm nhiệm vụ lần này."
Hạ Lan Xích lại lén gạt hắn đi làm nhiều chuyện như vậy, hắn lại không biết chút nào, cao giọng hỏi: "Chơi vui không?" Hắn ta thật giống như một đứa nhỏ ngây thơ.
"Tôi chỉ muốn giúp anh. . . . . ."
"Không cần gây thêm phiền phức cho tôi thì sẽ không sai!" Ám Dạ Lệ vừa định răn dạy hắn ta, tiếng chuông điện thoại di động ngắt lời hắn.
Nhận điện thoại ——
"Lệ đường chủ, Tuyệt thiếu đã lên xe xuất phát, anh ta không đưa theo đám trợ thủ đắc lực, chỉ dẫn theo một bạn gái." Hắn sắp xếp người trong tối báo cáo tình huống đúng lúc cho hắn.
Thu Hoạch Kinh Động.
"Bạn gái?" Chân mày sắc bén của Ám Dạ Lệ hơi hơi dương lên, mang theo vài phần nghi ngờ.
"Nghe nói gần đây Tuyệt thiếu rất cưng chiều đồ chơi."
"Được, đã biết!" Trong giọng nói nhàn nhạt không hiện lên một chút cảm xúc, đáy lòng sâu không lường được của hắn làm người ta sợ hãi.
Cúp điện thoại, Ám Dạ Lệ đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài xa, ánh trăng nhạt nhẽo theo gió mát trong suốt, chiếu vào đôi mắt thâm thúy không đáy của hắn, lộ ra ánh sáng tùy tiện quỷ dị, môi mỏng hé mở, "Dường như trò chơi mới bắt đầu. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Chiếc xe màu bạc chạy ✓út trên đường lớn, vượt qua mấy chiếc xe, thân xe phát ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, khiến cho tài xế lái xe xung quanh cũng nhịn không được nghiêng đầu.
Thương hiệu xe nữ thần Rolls-Royce, dung hợp giữa phong cách cổ điển tao nhã, và đường cong tươi đẹp thời thượng.
Bên trong xe một mảnh yên lặng.
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt ngưng trọng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mờ mịt nhìn lướt qua dãy đường hoa bên đường .
Nguyệt Tiêm Ảnh mặc lễ phục dạ hội mỏng như vậy cảm thấy cả người không được tự nhiên, thường kéo bên này một chút, kéo bên kia một chút, nhăn nhăn nhó nhó, tức giận bĩu môi.
"Sao? Em không đồng ý theo tôi tham gia tiệc tối?" Giữa trán Ám Dạ Tuyệt lộ ra nhàn nhạt không vui.
Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ chỉ quần áo trên người mình, "Chẵng lẽ anh không cảm thấy bộ quần áo này quá thiếu vải sao, quá sát người sao?" Làm cho bây giờ Nguyệt Tiêm Ảnh đứng ngồi không yên, rất sợ không để ý một chút liền lộ sạch.
"Bộ quần áo này làm theo số đo của em, làm sao có thể không vừa người."
"Làm sao anh có số đo của tôi?"
Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, "Mỗi đêm đều ôm em, ngay cả cái này tôi cũng không biết sao?"
Hắn luôn luôn thích trêu chọc cô, nói những lời này bên miệng, Nguyệt Tiêm Ảnh xấu hổ đến khuôn trắng nõn nổi lên hai mảnh đỏ ửng. Buồn bực nhẹ giọng mắng: "Đàn ông không ai tốt! Đều là quỷ háo sắc."
Nhìn thấy khuôn mặt xinh tươi của cô, dáng người uyển chuyển có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn ngoài Liễu Hạ Huệ thì chỉ có một khả năng, chính là hắn thích đàn ông.
"Tới đây!"
Nguyệt Tiêm Ảnh ngược lại dịch qua bên kia, cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Ám Dạ Tuyệt lấy ra một cái hộp gấm bọc nhung màu tím từ trong túi, mở ra, bên trong lóe sáng ánh sáng vòng cổ kim cương.
"Đây là. . . . . ."
"Đạo cụ!" Ám Dạ Tuyệt kéo cô qua, giúp cô đeo vòng cổ, tay chạm vào gáy cổ gốm sứ trơn bóng mềm mại của cô, hận không thể lập tức hôn một cái, nhưng là ý chí của hắn rất tốt, tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyển thiếu suy nghĩ như vậy.
"Nếu đêm nay em biểu hiện tốt, cái này chính là của em."
"Thì ra vẫn có điều kiện ." Nguyệt Tiêm Ảnh có thể cảm giác được tối nay Ám Dạ Tuyệt khác thường, tuy hắn đang cố gắng che dấu.
***************************
Vừa thấy xe tới, nhân viên bảo vệ nhanh chóng đè một nút áo xuống, mở cửa lớn ra, chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chạy vào biệt thự.
Lúc này xe dừng ở bãi đổ xe, Ferrari số lượng, Benz Lamborghini, Bugatti Veyron. . . . . . Làm loạn ánh mắt người ta, có thể tưởng tượng những người tham dự tiệc tối này có thân phận địa vị thế nào.
Người ở bãi đổ xe mặc áo trắng sạch sẽ tiến lên mở cửa xe giúp họ.
Nguyệt Tiêm Ảnh vừa đi tới đã bị ngọn đèn sáng lạng làm cho chấn động.
Ngàn vạn ngọn đèn chiếu sáng mỗi một góc trong vườn hoa, giống như ban ngày. Ngọn đèn mờ mờ biến hóa tô thêm màu sắc,như nước xanh yên tĩnh, màu tím lãng mạn mê ly , ánh sáng màu bạc loá mắt . . . . .
"Thật đẹp . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh quên mất sự tồn tại của Ám Dạ Tuyệt, trái lại tự đi nhanh đi về phía trước.
"Trở lại cho tôi!" Cô vừa mới bước ra hai bước, đã bị Ám Dạ Tuyệt kéo trở về.
Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Anh làm gì!"
"ϲởí áօ !"
Cô nhanh chóng quấn chặt áo choàng, hai tay gắt gao nắm lấy cổ áo, "Anh có biết, bây giờ sắp mùa đông, rất lạnh hay không."
"Cởi nhanh!" Ám Dạ Tuyệt không có cái thời gian ở đây nói chuyện tào lao với cô, một tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, một tay kéo áo choàng của cô xuống.
"Anh. . . . . . Anh động tay động chân, tôi liền kêu to vô lễ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh uy Hi*p hắn.
Ám Dạ Tuyệt đem ϲởí áօ khoác ra trực tiếp ném cho người ở bãi đổ xe, ôm vào cô vào trong lòng, kề sát bên tai cô nói: "Sau khi vào, toàn bộ mọi chuyện đều nghe tôi , nếu không lỡ trốn không thoát, đừng trách tôi."
Nguyệt Tiêm Ảnh hơi sững sờ, "Cái gì?" Thì ra hắn đưa cô tới chính là Hồng Môn Yến, người này thật sự là quá xấu xa, mỗi lần có nhiệm vụ nguy hiểm đều đã đưa cô đi, lần trước ở sòng bạc cũng vậy, lần này cũng vậy. Sắp ૮ɦếƭ cũng cần phải kéo một cái đệm lưng , thật là bi thương, cô lại trở thành cái đệm lưng kia.
Gió đêm cuối thu cuốn sạch hơi lạnh, lạnh đến thấu xương.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh run một cái, Ám Dạ Tuyệt lập tức ôm cô vào trong иgự¢, bàn tay ấm áp cầm lấy cánh tay mãnh khảnh lạnh lẽo.
Tiếng nhạc du dương như nước chảy núi cao, chảy theo dòng vào mỗi một góc trong vườn hoa.
Ngọn đèn nhỏ vụn chiếu trên mặt hồ, gió thu từ từ thổi qua, vén lên gợn sóng trong hồ, ánh sáng bị đánh tan, hóa thành một ngôi sao trong hồ.
Ăn uống linh đình, hình ảnh chuyện trò vui vẻ. Đây là biểu tượng hài hòa, một phần tốt đẹp đang ẩn hiện trong bóng tối rộn rạo.
Lúc Ám Dạ Tuyệt ôm Nguyệt Tiêm Ảnh lên sân khấu, một đôi người đẹp mặc quần áo màu đen lập tức hấp dẫn ánh mắt.
Cô gái tóc đen tuyền bới lên đơn giản, buộc ở một bên, được một cái kẹp tóc hình bươm buớm cố định, giữa hàm xúc uyển chuyển cổ điển không thiếu đáng yêu hoạt bát. Không có sợi tóc che, lộ ra cổ gáy gốm sứ trơn bóng, còn có ngọc thạch trước иgự¢, phía sau lưng lộ ra, đường cong mềm dịu, da thịt vô cùng mịn màng. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, thật giống như một 乃úp bê gốm sứ trên trời tạo thành, đẹp đến không chân thực như thế.
Bộ quần áo tơ lụa đen càng làm nổi bật làn da trắng sáng của cô, cô thật giống như một đóa tường vi màu trắng nở rộ ban đêm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp rực rỡ lộng lẫy nhưng không xôn xao, thu lại bên trong một phần.
Tươi đẹp yêu dã —— trong sáng tươi mát.
Lộng lẫy —— hàm súc.
Có lẽ chính là phần mâu thuẫn này, càng khiến cho sức quyến rũ người đẹp lóa mắt, làm cho người ta thán phục, không thể di chuyển ánh mắt đi được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc