Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 17

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Mưa Bão Dậy Sóng
"Chúng tôi tới không đúng lúc, các người tiếp tục tiếp tục đi. . . . . ." Lăng Phong Ngãi gãi gãi cái ót, vẻ mặt xấu hổ.
Hắn ta cúi đầu, sững sờ nhìn иgự¢ Nguyệt Tiêm Ảnh.
Cô nhìn theo tầm mắt của Lăng Phong Ngãi, hai tay liền ôm иgự¢, tức giận nói: "Anh nhìn cái gì!"
"Nguyệt Tiêm Ảnh, sao иgự¢ của cậu lại sưng lên vậy?" Hắn ta sững sờ quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, "Có phải bị anh ấy đánh sưng hay không?" Nói xong, hắn ta muốn đưa tay chạm vào để "Kiểm rõ vết thương" .
Bàn tay heo của Lăng Phong Ngãi bị Ám Dạ Tuyệt bắt lấy, giọng nói lạnh lẽo âm u lộ ra vài phần không kiên nhẫn, "Em thật ngớ ngẩn!"
Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu nhìn mình, một mình chiếc áo sơ mi mỏng, "A. . . . . ." Dù sao cũng là một cô gái, bị nhiều đàn ông nhìn thấy bộ dáng quần áo không ngay ngắn của cô như vậy, không sợ hãi mới là lạ!
Cô nhảy trở lại lên giường, lấy chăn bao bọc mình lại thật chặt.
"Nguyệt Tiêm Ảnh là con gái?" Sau đó Lăng Phong Ngãi mới phản ứng lại.
"Nếu không phải vậy?" Quỷ Tứ một tay khoát lên trên vai của hắn ta, trêu ghẹo nói: "Nếu bộ иgự¢ thật sự có thể bị đánh đến sưng như thế, Tuyệt thiếu có thể đi mở bệnh viện chỉnh hình làm đẹp , hàng ngày làm cho иgự¢ người ta to lên."
Lăng Phong Ngãi nghe được câu trả lời kích động không thôi, kích động mà cầm thật chặt hai tay Ám Dạ Tuyệt, "Ám Dạ Tuyệt, anh bình thường , không phải là đồng tính."
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt càng ngày càng u ám, rất có điềm báo sắp có cơn bão, mày nhíu chặt, "Đồng tính?"
"Đúng vậy! Gần đây tất cả mọi người đều đồn tôi và anh là một đôi GAY!" Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, trong lòng cô rất sảng khoái .
"Dường như em rất thích?" Đôi mắt tối tăm vừa chuyển, bắn ra ánh sáng sắc bén, bên miệng thoáng hiện nụ cười tà mị.
Nguyệt Tiêm Ảnh vui cười một tiếng, "Dù sao thì anh cũng mất mặt hơn tôi, tôi không hề chịu thiệt."
"Tuyệt thiếu! Có chuyện quan trọng." Hạ Khiêm Dật dùng vẻ mặt nặng nề mở miệng, ngắt lời đối thoại của hai người bọn họ.
"Một phút!" Ám Dạ Tuyệt xoay người trừng mắt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, rất có ý sẽ tính sổ sau. Hắn liền đi vào phòng thay đồ, nói là một phút liền là một phút, hắn đã mặc chỉnh tề đi ra.
"Có chuyện gì quan trọng?" Ám Dạ Tuyệt một khi làm việc thì rất chuyên tâm, trên khuôn mặt lạnh lẽo không dư thừa một chút biểu cảm nào.
Hạ Khiêm Dật ở cạnh nói: "Hoạt động gần đây của Ưng bang càng ngày càng nhiều, trước đây là chiêu binh mãi mã, ngày hôm qua còn mua một lượng lớn νũ кнí . . . . . ."
******************
Tiếng rên rĩ phóng đãng của phụ nữ và tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông không dứt, bay lượn thành từng vòng lốc xoáy mập mờ, làm cho bọn họ rơi vào thật sâu, không cách nào tự thoát khỏi.
Trong phòng to âm u như vậy tản ra nhàn nhạt màu hồng quả quýt, màu sáng ấm cũng nhuộm lên một tầng ánh sáng màu tình dục. Trên chiếc giường nước rộng rãi, hai thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ dây dưa đè lên nhau.
Thuận theo động tác mãnh liệt của Ám Dạ Lệ, thân hình uyển chuyển trắng sáng của cô gái lắc lư dữ dội , trên khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên, má hồng ẩm ướt, sợi tóc thấm ướt, vẻ mặt giống như vui thích, giống như đau đớn, giống như mơ màng. . . . . . Một đôi mắt đẹp trầm mê giữa tình dục, không cách nào tự thoát khỏi.
Lãnh Mỹ Diễm phát ra rên nũng nịu, hao mòn tiêu hồn giống như thuốc kích thích, cùng với mùi thơm đặc trưng của cơ thể cô ta, cũng đã làm cho đàn ông say mê thật sâu.
Mỗi lần ắn chạy nước rút, mặt nạ màu bạc đi theo hiện lên ánh sáng lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy âm u giống như vực sâu không đáy, mang cảm giác mơ màng thần bí quỷ dị , làm cho người ta không dám nhìn trộm, không dám tìm tòi.
Cô ta vô ý thức đáp lại, toàn thân rã rời, không có chút hơi sức, chỉ có thể bám chặt cái cổ khõe mạnh của hắn, mỗi một lần vật cứng rắn to lớn va chạm ma xát đều làm cho cô ta rên rĩ
Lần lượt tích lũy vui thích, cô ta khó chịu tìm kiếm, cảm nhận của hắn đi vào sâu rất thích thú —— khoái cảm ngưng tụ, mạnh mẽ giống như khói lửa bùng lên, chỉ nghe thấy Ám Dạ Lệ gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ Dụς ∀ọηg căng đầy nóng bỏng tinh túy trong thân thể hắn, phóng thích ra ngoài.
Mồ hôi ẩm ướt, vật nam tính cụt hứng đè xuống.
Lãnh Mỹ Diễm hừ nhẹ một tiếng, trở mình đi, nằm sấp trên иgự¢ hắn thở hổn hển.
Giọng nói thô ráp vang lên, trong giọng nói còn lộ ra tình dục sót lại, "Có phải động tác của chúng ta chậm một chút hay không?"
"Làm sao có thể?" Móng tay đỏ tươi của Lãnh Mỹ Diễm nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên иgự¢ to lớn của hắn, mềm mại đáng yêu nói: "Chúng ta phối hợp ở trên giường không chê vào đâu được."
"Bốp!" Ám Dạ Lệ không chút lưu tình vung ta gạt đôi tay không an phận của cô ta, "Nghiêm chỉnh mà nói!"
Giọng nói âm u lạnh lẽo làm cho Lãnh Mỹ Diễm liền nghiêm mặt, theo thời gian lâu như vậy, cô ta đã nhìn quen Ám Dạ Lệ vui buồn thất thường, coi như cô ta cũng hiểu rõ hắn, lúc này cô ta liền không dám làm càn nửa. Trêu chọc mãnh thú hung tàn thì kết cục chính là ૮ɦếƭ không toàn thây.
"Nói không chừng Tuyệt thiếu thấy chúng ta không có động tĩnh gì nên đã buông lơi cảnh giác, cứ như vậy, ngược lại bây giờ chúng ta ra tay có thể làm cho anh ta trở tay không kịp ."
"Hừ ——" Môi mỏng sắc bén hơi hơi giơ lên, thoáng hiện cười lạnh khinh thường, "Em cho là Ám Dạ Tuyệt là hạng người qua loa, dễ dàng đối phó vậy sao!"
Lãnh Mỹ Diễm cúi đầu hôn môi lên trong иgự¢ hắn, "Em chỉ biết người đàn ông của em không phải là người qua loa."
"A. . . . . ." Giữa tiếng sợ hãi của Lãnh Mỹ Diễm, Ám Dạ Lệ vòng tay ôm lấy eo của cô ta, một cái xoay người, đè cô ta ở dưới thân thể, "Cô gái, đừng quá tự cho mình là đúng. . . . . . Em nên biết rõ hậu quả. . . . . ."
"Hô hô. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm cười yêu mị ra tiếng, đôi mắt yêu mị nhếch lên, ngón tay ᴆụng vào trong иgự¢ hắn, "Em biết mọi việc anh đã tính toán thật tốt ở trong lòng rồi."
Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ Lệ trầm xuống, "Ngày mai sẽ đưa cho Ám Dạ Tuyệt một phần quà lớn!"
****************
"Tuyệt thiếu, không xong rồi!"
Sự việc khẩn cấp Lăng Phong Ngãi cũng bất chấp Ám Dạ Tuyệt không tiện, trực tiếp vọt vào phòng ngủ của hắn, đúng ngay loại tình huống này hắn ta cũng không phải phạm lần đầu, trước lạ, sau quen, đã nhìn quen đến vô cảm rồi, luyện thành thói quen rồi.
Không như hình ảnh đã dự đoán, trong phòng ngủ một mảnh yên lặng.
Nguyệt Tiêm Ảnh vươn cánh tay nhỏ nhắn từ trong chăn ra, chỉa chỉa vào phòng tắm, mơ mơ màng màng nói: "Anh ấy đang tắm, tự anh đi tìm anh ấy đi."
Tuyệt thiếu thật là, mỗi ngày làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh biến thành mệt mỏi như thế.
Lăng Phong Ngãi cũng không có đam mê rình coi, đặc biệt là cùng giới, liền đứng ở cửa chờ hắn ra.
Đê Hèn Thấp Kém
"Sao lại thế này?"
“Một lượng lớn hàng hóa của chúng ta bị cảnh sát thu rồi."
Trên mặt của Ám Dạ Tuyệt cũng không có lộ ra vẻ mặt chăm chú, căn bản là không để trong lòng đống hàng bị tổn thất này. Khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc thoáng hiện chút mỉa mai, "Anh ta thiếu kiên nhẫn, bắt đầu hành động rồi."
“Tuyệt thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Nhàn nhạt mà phun ra bốn chữ: "Yên lặng xem xét."
"Yên lặng xem xét? Vậy chẳng phải là cái gì cũng không làm, như vậy có vẻ như chúng ta quá hèn nhát rồi không?" Trong lòng Lăng Phong Ngãi tràn đầy lửa giận, đương nhiên là thiếu kiên nhẫn.
"Yên tâm ——" Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, đôi mắt hàm chứa ý cười thoáng hiện ánh sáng tà mị, "Muốn đấu với tôi chỉ có một kết cục —— tự tìm cái ૮ɦếƭ!"
Truy cập KenhTruyen24h.Com thường xuyên để đọc những bộ truyện hay nhất !
"Người phụ nữ kia, cô đứng lên cho tôi!" Mộ Trần Tuyết vọt vào phòng, xốc hết chăn của Nguyệt Tiêm Ảnh lên.
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn đang ngủ say đột nhiên cảm thấy lành lạnh, xoa xoa đôi mắt lim dim đứng lên, nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, trên mặt trang điểm đậm tỏ ra hận ý và khinh thường.
"Có chuyện gì sao? Tôi muốn ngủ, có thể chờ tôi tỉnh lại hay không. . . . . ."
"Bốp ——" không đợi Nguyệt Tiêm Ảnh nói hết lời, Mộ Trần Tuyết trợn mắt đang bốc lửa, cánh tay mảnh khảnh ra sức vung lên, bàn tay vung lên nặng nề đánh vào trên gương mặt Nguyệt Tiêm Ảnh.
Đột nhiên có sức đánh mạnh mẽ làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh trở tay không kịp, cô bị đánh cho té ngã ở trên giường, bên tai truyền đến một trận ù ù, trên gương mặt liền có cảm giác đau đớn.
"Cô . . . . . Cô lại dám đánh tôi?" Nguyệt Tiêm Ảnh khó có thể tin mà nhìn vẻ mặt cao ngạo ngang tàn của Mộ Trần Tuyết giả.
Nguyệt Tiêm Ảnh từ nhỏ đến lớn, tuy trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng bị ai đánh, hôm nay là lần đầu tiên. Cô gái trước mắt này, chiếm lấy tên của cô cũng không nói, lại còn dám đánh cô, sao Nguyệt Tiêm Ảnh có thể chịu được uất ức như vậy. Cô nhảy dựng lên, đánh về phía cô ta.
Rất nhanh, hai nữ nhân xoắn xuýt quấn quanh nhau. Động tác của phụ nữ đơn giản là dùng tay cào nắm, dùng chân đá, còn lại chính là liều mạng túm tóc đối phương.
"Đúng! Tôi đánh cô, ai kêu cô quyến rũ Tuyệt của tôi ——" Mộ Trần Tuyết muốn túm tóc của cô, lại phát hiện tóc của Nguyệt Tiêm Ảnh quá ngắn, liền đổi chiêu dùng tay cào, cô ta thật hối hận không cắt móng tay thật thô, một cái cào có thể ra rất nhiều máu.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không nhún nhường, mĩm cười nói: "Từ khi nào Tuyệt thiếu là của cô, thật là buồn cười, chính bản thân cô còn là đồ giả mạo, Mộ Trần Tuyết giả ——"
Tóc của cô ta rất dài, vừa vặn để Nguyệt Tiêm Ảnh nắm trong tay, nắm chặt đến cô ta kêu la oa oa.
"Cô nói bậy, tôi là vị hôn thê của Tuyệt, còn cô nhiều nhất chỉ là tình nhân của hắn!" Mộ Trần Tuyết hổn hển mà quát Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Cô có biết đầu năm nay thê không bằng thi*p, thi*p không bằng trộm hay không. . . . . . Nói như thế nào, thì ở trong lòng Ám Dạ Tuyết tôi cũng quan trọng hơn so với cô!"
"Dừng tay!" Ở cửa bỗng dưng truyền đến một tiếng quát lớn.
Giống như một tiếng sét kinh trời động đất rất có sức uy Hi*p, Nguyệt Tiêm Ảnh và Mộ Trần Tuyết chợt ngẩn ra, tuy không cam lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay ra.
Giờ phút này, quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh hỗn độn, áo ngủ bị kéo xuống lộn xộn, rất miễn cưỡng ở trên thân thể cô, che khuất những vị trí quan trọng. Tóc rối tung giống như rơm rạ, bên phải gò má vừa đỏ vừa sưng, khóe miệng bật ra tơ máu đỏ sẫm.
Đương nhiên, Mộ Trần Tuyết cũng không tốt hơn bao nhiêu, đầu tóc dài rối loạn thật giống như bị điện giật, quần áo trên người vừa bị kéo cúc áo xuống, vừa bị xé rách một mảnh vải.
“Các người đang làm cái gì?" Đôi mắt thâm thúy phụt ra ngọn lửa phẫn nộ lạnh rét.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, chu mỏ nhẹ giọng nói thầm: "Hai người phụ nữ vì anh mà đánh nhau thì nên cảm thấy vinh dự mới đúng, thật là, tức giận cái gì?"
"Hu oa hu oa. . . . . ." Mộ Trần Tuyết kéo khóe miệng, bắt đầu gào khóc, đương nhiên là cái loại khóc này rõ ràng là có tiếng sấm không có hạt mưa, cô ta di duyển bước nhỏ hoa sen tới cạnh Ám Dạ Tuyệt, hai tay mở ra, một nắm tóc màu nây, "Tuyệt, anh xem, đây đều là cái người phụ nữ chanh chua kia lôi xuống, cô ta còn đánh em. . . . . ."
Mộ Trần Tuyết quyết định kẻ ác cáo trạng trước, khóc la kể rõ tội ác của Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Đủ rồi!" Ám Dạ Tuyệt không có tâm tư nghe cái này, trừng mắt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, đôi mắt sắc bén chuyển hướng nhìn Mộ Trần Tuyết, "Sao em ở trong này?"
"Em. . . . . ." Bị Ám Dạ Tuyệt hù dọa như vậy, cô ta ngừng khóc, "Em. . . . . ." Em một hồi lâu cũng không nói ra một câu lấy cớ.
"Không phải tôi đã nói, không cho phép ai bước vào phòng tôi!" Đôi mắt lạnh lẽo phóng túng của Ám Dạ Tuyệt dừng trên người cô ta, chầm chậm gằn từng tiếng nói.
"Vậy vì sao cô ta có thể?" Mộ Trần Tuyết chỉ ngón tay màu xanh nhạt về phía Nguyệt Tiêm Ảnh.
Trước kia cho rằng Ám Dạ Tuyệt là đồng tính, cô ta thua tâm phục khẩu phục. Nhưng Nguyệt Tiêm Ảnh là con gái, vậy chẳng phải là Ám Dạ Tuyệt trắng trợn nuôi phụ nữ dưới mắt cô ta sao!
Vậy sau này cô ta còn có địa vị gì đáng nói chứ?
Không được! Cô ta rất bực bội, cho nên mới kích động mà xông tới muốn cho Nguyệt Tiêm Ảnh biết tay, nhưng mà người phụ nữ này không hề đơn giản, không hề giống như bên ngoài của cô .
"Cô ấy và em khác nhau!"
"Có cái gì khác nhau? Không phải cô ta là tình nhân của anh, công cụ phát tiết của anh sao, người đê hèn thấp kém như vậy có thế vào phòng của anh, em đây vị hôn thê của anh vì sao lại không được?" Mộ Trần Tuyết cũng bất chấp Ám Dạ Tuyệt sẽ tức giận hay không, nói ra toàn bộ nhưng gì ở trong lòng, "Nếu anh cần phụ nữ, em cũng có thể a, Tuyệt, em đã trưởng thành, không phải trẻ con nửa. . . . . ."
Chứa đầy uất uất đến mức cái mũi của Mộ Trần Tuyết chua xót, nước mắt tuôn rơi xuống.
Ám Dạ Tuyệt đưa tay kéo cô ta lại, lau chùi hết nước mắt trên mặt cô ta, "Chính là vì em không đê hèn thấp kém, cho nên tôi không thể thương tổn em, muốn bảo vệ em thật tốt. . . . . ."
Mộ Trần Tuyết nghẹn ngào hỏi: "Anh sẽ lấy em, không phải cô ta có phải không, sẽ không thay đổi?"
"Đương nhiên!" Ám Dạ Tuyệt không suy nghĩ, nói ra.
"Đứa nhỏ ngốc, trong đầu của em suy nghĩ cái gì? Căn bản cô ta không là cái gì , cảm giác tươi mới qua đi, tự nhiên sẽ không có vị trí cho cô ta nửa. Em là vợ mà tôi chọn, trước sau cũng là em."
Xưng hộ đứa nhỏ ngốc vô cùng thân thiết như vậy, lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt dịu dàng với cô ta như vậy.
Mộ Trần Tuyết đạt được mục đích, lập tức vui vẻ ra mặt, chu miệng lên, "Nhưng mà. . . . . . Cô ta ức Hi*p em!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc