Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 09

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Bất Ngờ Bị Thương
Thân thể Ám Dạ Tuyệt một bên, kề sát Nguyệt Tiêm Ảnh, "Có ăn bữa sáng hay không?"
Nguyệt Tiêm Ảnh sửng sốt, thời điểm mấu chốt này, hắn lại hỏi vấn đề khó hiểu như vậy, cô liền ngơ ngẩn gật gật đầu, "Ừm !" Ngay lúc đó, cô cảm giác được trong lòng bàn tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thấy, hắn đưa qua một khẩu súng lục màu bạc ATZ-7310.
"Sau này là của em." Nói xong, Ám Dạ Tuyệt phóng lên một cái, chân thon dài đá lên súng lục của hai tên đàn ông áo đen, thân thể bay lộn trên không——"Thình thịch —— thình thịch ——" hai tiếng tiếng súng nối liền, hai tên đàn ông áo đen liền ngã xuống đất.
"A ——" tiếng kêu sợ hãi từ cô gái thỏ đen bên cạnh hô lên, bọn họ ôm đầu, run rẩy ngồi xổm trên mặt đất, chui xuống dưới cái bàn.
Một lúc thì Nguyệt Tiêm Ảnh phản ứng kịp, nhanh nhẹn xoay người một cái,hai viên đan ma sát qua bên người cô. Nhanh nhẹn xoay người, ngón tay mảnh khảnh Ϧóþ cò súng.
"Thình thịch ——" đạn từ giữa súng lục bắn ra, mang theo tốc độ mạnh mẽ, chôn vào trong иgự¢ người đàn ông phía trước, máu tươi liền phun ra, sau đó thân thể cao lớn mềm nhũn ngã ở trên mặt đất.
Thân thủ Ám Dạ Tuyệt nhạy bén mạnh mẽ, ra tay nhanh, tàn nhẫn, chính xác, mỗi chiêu đều trí mệnh. Đôi mắt u ám giống như khát máu đầy mùi tàn bạo thâm độc, giờ phút này hắn giống như thay đổi thành một người khác, dường như là la sát lãnh tuyệt từ địa ngục tới.
Thân hình nhỏ gầy của Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh nhẹn xuyên qua mưa bom bão đạn, cô không có một chút sợ hãi, ra tay quyết đoán, súng lục mang theo hơi thở tàn ác tuyệt sát, mỗi một viên đạn đều bắn trúng.
Trong không khí không ngừng mang theo mùi khói thuốc súng nồng đậm, nhiệt độ không khí lên đến âm độ. Mùi khói thuốc súng pha trộn với mùi máu tươi nồng đậm
Chất lỏng đậm đặc của máu lan tràn, làm cho gạch men sứ mày trắng nhuộm thành một đóa đóa hoa đồ mi, mùi thối nát dần dần lan tỏa ra.
Ám Dạ Tuyệt rất giống như Gi*t người đỏ cả mắt, hoàn toàn mất đi lý trí, chiêu thức độc ác tuyệt tình tàn nhẫn, không có một chút do dự nào, ra một chiêu, đối thủ liền suy sụp ngã xuống.
Trong một góc vắng vẻ, thoáng hiện bóng đen đang lẳng lặng đứng im, lặng lẽ quan sát trước tình cảnh hỗn loạn.
Trên cái trán béo mập của Ân lão đại đã thấm một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, nét mặt làm cho người ta sợ hãi, ở giữa hai người bảo vệ áo đen, chậm rãi lui về phía sau.
Bỗng dưng một tên áo đen nhảy đến trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh , lúc hắn đang vặn cò súng bắn vô số viên đạn lên người cô, Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy chỗ của cô nguy hiểm, mũi chân hắn chỉa xuống đất, lập tức xoay người, nhắm ngay đạn của tên áo đen kia, khẽ cắn môi mỏng, "Đi ૮ɦếƭ đi!"
"Thình thịch ——" một phát súng, từng giọt máu văng khắp nơi, tên áo đen nằm ngã trên đất cách Nguyệt Tiêm Ảnh không xa.
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, nhìn thấy Ân lão đại đang giơ súng nhắm ngay Ám Dạ Tuyệt, giờ phút này hắn đang chăm chú nhìn tình hình bên căn bản là không có thời gian chú ý đến bên kia.
"Cẩn thận ——" Nguyệt Tiêm Ảnh không có nghĩ nhiều, phóng người bổ nhào về phía hắn.
Đạn mang theo sức lực mạnh mẹ, cắt qua không khí cứng ngắc, cùng mùi khói thuốc súng nồng đậm nhẹ nhàng ma sát ra lửa nóng ——
Ám Dạ Tuyệt lập tức phản ứng kịp, dường như là phản xạ có điều kiện, thuận tay đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh ra, hắn cũng lập tức lắc mình, nhưng vẫn không né tránh kịp, đạn vẫn biến nhập vào cánh tay hắn.
"Tuyệt ca ca. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh hoảng sợ gọi lớn một tiếng, nhìn thấy Ân lão đại lại ra tat, nhanh như điện chớp, cô quyết đoán vươn tay Ϧóþ cò súng, túm cánh tay Ám Dạ Tuyệt lắc mình trốn phía sau cột đá.
Phía sau truyền đến tiếng động nặng nề của thân thể rơi xuống trên sàn, lập tức có từng tiếng tiếng kêu sợ hãi, "Ân lão đại, Ân lão đại. . . . . ."
"Tuyệt thiếu, anh có nghiêm trọng lắm không?" Trong con ngươi lóe ra một chút ánh sáng nhạt, Nguyệt Tiêm Ảnh không cách nào che dấu quan tâm hắn.
Màu đồng cổ trên mặt Ám Dạ Tuyệt dần dần trở nên trắng bệch, hắn cắn chặt môi, khó khăn nói: "Bây giờ đi ngay!" Cho dù hắn muốn cố gắng che dấu đau khổ, nhưng giọng nói run rẩy tiết lộ hắn thật sự đang chịu đựng đau đớn.
Mở cửa sổ ra, Nguyệt Tiêm Ảnh đỡ hắn nhảy xuống từ lầu hai ——
Trong góc phòng u ám, một đôi mắt lãnh tuyệt hiện ra ánh sáng sắc bén, lạnh lùng nhìn hai bóng dáng đang dần dần biến mất, khóe miệng chậm rãi giơ lên, thoáng gợi lên cười lạnh tà nịnh, mày kiếm nhếch lên, "Ha ha. . . . . . Ám Dạ Tuyệt, trò chơi mới vừa bắt đầu, chúng ta từ từ chơi!"
Từng tia nắng lạnh nhạt đi vào theo khe hở giữa bức màn, tà tà chiếu vào trên mặt của hắn, một vết sẹo lồi lõm có vẻ quỷ mị khác thường, dường như bất cứ thứ gì cũng không thể che dấu vẻ mặt có phần hung ác khủng bố này.
******************************
"Tuyệt thiếu, anh có sao không?"
Trên mặt lạnh buốt của Ám Dạ Tuyệt dường như tụ thành một tầng băng cứng, không chứa một chút biểu cảm nào, tay trái hắn che miệng vết thương trên cánh tay phải , bước chân vẫn rất nhanh, thật giống như hắn chưa từng bị thương, "Tôi không sao."
Máu loãng từ từ trào ra, nhanh chóng làm ẩm ướt bộ âu phục màu đen, nhuộm mày đen càng thêm sâu thẳm. Máu loãng đỏ tươi chậm rãi chảy từng dòng xuống, cánh tay, cổ tay, mu bàn tay, đầu ngón tay. . . . . .
Ở đỉnh ngón tay thon dài ngón tay tụ thành từng giọt máu, nhỏ giọt xuống dưới. . . . . .
Máu giống như vòi nước nổ tung, lấp kín cũng không ngăn được, tay trái của hắn bị nhuộm đỏ, máu loãng tươi đẹp từ trong tay chảy ra.
Phố xá sầm uất, người đến người đi, người đi đường rộn ràng ma sát gót chân, người xung quanh thấy Ám Dạ Tuyệt, liền rối rít nhường đường. Ánh mắt nghi nghờ còn có một phần sợ hãi, ý nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì vậy những người đứng xem đều trầm lặng.
"Bây giờ đi vào trong đó?" Nguyệt Tiêm Ảnh theo thật sát phía sau hắn, hiểu rõ thân phận địa vị của mình, Ám Dạ Tuyệt muốn làm như thế nào, căn bản là cô không thể ngăn cản không. Từ sòng bạc trốn tới đây, cô vốn cho rằng sẽ trực tiếp về Nguyệt Minh Khâu, thật không ngờ, lại đi tới nơi dành riêng cho người đi bộ sầm uất này, đám đông chen chúc ngược lại trở thành bức tường che chở cho bọn họ, làm cho thuộc hạ của Ân lão đai chôn vui giữa biển người.
Người từng trải đúng là người từng trải, từ đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khâm phục thái độ xử lý việc loạn không sợ hãi của hắn, chẳng trách lúc trước ông nội coi trọng hắn như vậy. Suy nghĩ đến ông nội, lòng Nguyệt Tiêm Ảnh lộp bộp một cái, giống như bị ong mật cắn một cái, tuy không đến mức đau thấu trái tim, nhưng cái loại đau đớn hung ác này, đè nén hơi thở của cô —— lại một lần nửa nhắc nhở bản thân, Ám Dạ Tuyệt là kẻ thù của cô, cô không thể động lòng với hắn!
"Bệnh viện." Giọng nói trầm thấp, có vẻ thiếu chút hơi thở.
Bệnh viện? Bị thương như vậy còn dám công khai hiên ngang đi vào bệnh viện, không sợ cảnh sát lập tức tìm đến nói chuyện với hắn sao?
Trong lòng Tiêm Ảnh liên tiếp bốc lên nhiều dấu chấm hỏi, nhưng ngoài miệng vẫn lại cung kính hỏi: "Tuyệt thiếu, đi bệnh viện nào?"
"Bệnh viện \'Mộ Ái\'." Sắc mặt trắng bệch của Ám Dạ Tuyệt làm nền lên mày kiếm đen đậm có vẻ càng thêm sâu và đen, cánh môi dần dần trở nên trắng bệch.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng có nghe thấy qua tên bệnh viện này, là bệnh viện lớn có tính năng tổng hợp, ở đây giỏi về khoa ngoại. Dì Mạc có nói qua cho cô nghe, bệnh viện này là tổ chức "Ám" bỏ vốn xây dựng, lấy tên "Mộ ái" thật ra chỉ là vì trấn an thuộc hạ cũ của ông nội, làm cho bọn họ biết Ám Dạ Tuyệt nhớ tình nghĩa cũ, để bọn họ phục tùng hắn.
Bệnh viện "Mộ Ái" cách đây cũng không xa, nhìn thấy bệnh viện ngay phía trước, Ám Dạ Tuyệt lại túm chặt cánh tay Nguyệt Tiêm Ảnh, "Không nên đi cửa chính!"
Cô lập tức hiểu ý, biết rõ Ám Dạ Tuyệt bị thương, nhất định sẽ đến đây, cho nên nhất định sẽ ở chỗ này "Đợi" .
"Đi bên này. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt đưa cô vào một tiệm bán thức ăn nhanh không hề gây chú ý, không có dùng bữa, đi tới hướng nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam? Mấy chữ to này làm ánh mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh chấn đông, theo bản năng cô dừng bước, "Không thể, không thể vào nhà vệ sinh nam?"
Đôi mày của Ám Dạ Tuyệt kéo căng gay gắt, "Tại sao không?"
Nguyệt Tiêm Ảnh hối hận phản ứng vừa rồi của mình, hiện tại Ám Dạ Tuyệt cũng đã bị thương rất nặng, cô còn để ý đến việc nhỏ này.
Cô đi vào nhà vệ nam, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, rất sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, cảm giác xấu hổ không khỏi làm cho khuôn mặt cô bắt đầu đỏ bừng, "Tuyệt thiếu, lúc này, anh còn có lòng dạ muốn đi vệ sinh sao?" Giọng nói Nguyệt Tiêm Ảnh mang theo vài mùi vị oán trách. Cô nghĩ lại, "Ách. . . . . .Thật ra anh cũng là người, tôi cũng không nói anh không thể. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt không rãnh rỗi quan tâm Nguyệt Tiêm Ảnh, hắn đi tới đường kẻ của cái nhà vệ sinh cuối cùng, vốn là một bức tường, nhưng hắn nhẹ nhàng đẩy ra thì thực sự hiện ra một cánh cửa. Xoay người, lãnh mị nói: " Nhà vệ sinh gạch men sứ rất đẹp sao? Có thể suy xét sử dụng cho phòng ngủ của em. . . . . ."
"Phòng ngủ của anh mới trang trí giống nhà vệ sinh đó!" Nguyệt Tiêm Ảnh ngẩng đầu, bỗng nhiên trợn mắt nhìn hắn. Đột nhiên có ánh sáng sáng ngời trước mắt cô, "Đây là đâu?"
Một đường hành lang trắng như tuyết, trên gạch men trơn bóng khúc xạ ra một chút ánh sáng bạc.
"Bệnh viện."
Nguyệt Tiêm Ảnh theo sát bước chân Ám Dạ Tuyệt, dường như đây là một đường hầm bí mật, rất nhanh đã tới văn phòng viện trưởng.
Trợ lý của Hạ Khiêm Dật là một y tá nổi tiếng trẻ tuổi, nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt bị thương, lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ với hắn, "Tuyệt thiếu, Hạ viện trưởng đang phẫu thuật, tôi lập tức thông báo ánh ấy trở lại."
Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn bóng lưng dần dần đi xa, khẳng định nói: "Cô ấy cũng trong tổ chức ‘Ám’?"
Ánh mắt Ám Dạ Tuyệt dần dần trở nên trống rỗng, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, hắn ngã ngồi trên ghế làm việc của Hạ Khiêm Dật, khép mắt lại. Gân xanh bung nổ từ trên trán hắn, còn có dòng máu từ từ chảy xuống có thể nhìn thấy giờ phút này hắn phải chịu đựng đau nhức rất nhiều.
Không hiểu sao trái tim Nguyệt Tiêm Ảnh bắt đầu co rút đau đớn, cô tìm một chút băng gạc, ngồi xổm xuống, "Tuyệt thiếu, để cho tôi nhìn miệng vết thương có được hay không?" Cô cẩn thận mà ᴆụng vào tay hắn.
"Không có gì để xem." Giọng nói của Nguyệt Tiêm Ảnh mỏng manh, trầm thấp mang theo chút tiếng thở dốc. Hắn cố ý dùng tay trái che miệng vết thương, không cho cô xem.
Không muốn làm cho người ta nhận thấy được yếu đuối của hắn, điểm này không có khác trước kia một chút nào.
"Hạ Khiêm Dật còn chưa tới, tôi băng bó đơn giản cho anh trước, anh chảy nhiều máu như vậy, rất nguy hiểm ."
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng bất chấp phản kháng của hắn, tách tay trái của hắn ra. Thành thạo cắt sạch ống tay áo của hắn, một viên đạn nhỏ chôn sâu giữa máu thịt của hắn, lưu lại trên miệng vết thương một hình tròn.
"Oh my god!" Hạ Khiêm Dật vừa xuất hiện, liền lấy vẻ mặt kinh ngạc bày tỏ, lắc đầu, "Chậc chậc chậc, kỳ quái, kỳ quái! Sao chổi Halley sắp va chạm trái đất sao? Tuyệt thiếu cũng có thể bị thương, thật sự là hiếm lạ." Giọng nói có chút vui sướng thích thú khi người gặp họa. Cơ hội ngàn năm có một như vậy, đương nhiên nắm chắc thật tốt cơ hội này, trêu chọc hắn một lần.
Máu Rh Âm Tính
Ám Dạ Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, "Ít nói lời châm chọc, không ai xem cậu như câm điếc."
"Ừm! Sức lực rất dồi dào, hẳn là bị thương không nghiêm trọng." Hạ Khiêm Dật không nhìn Ám Dạ Tuyết nhiều mà chỉ liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, "Em bị thương?"
Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, "Em không có, là Tuyệt thiếu bị thương. . . . . ."
"Vậy sao trên người em lại nhiều máu như vậy?"
Nguyệt Tiêm Ảnh cởi âu phục màu đen ra, trên áo sơmi màu trắng nhuộm lên một mảng máu lớn, thật giống như từng đóa hoa hồng rực rỡ nở rộ.
"Cái này, cũng không phải là máu của em, đều là của Tuyệt thiếu ." Nguyệt Tiêm Ảnh đang dùng băng gạc băng bó miệng vết thương của hắn, nhưng vẫn hăng hái chăm chỉ nói không biết mệt mỏi, băng gạc màu trắng chớp mắt liền nhuộm đỏ, Nguyệt Tiêm Ảnh sợ hãi, "Anh Khiêm Dật, làm sao bây giờ? Không cầm máu được. . . . . ."
Anh Khiêm Dật, người phụ nữ này khi nào thì thân thiết gọi hắn ta như vậy. Lúc này Ám Dạ Tuyệt suy yếu còn có tâm trạng so đo cái này, hắn liền gắt gao túm chặt tay Nguyệt Tiêm Ảnh, "Người phụ nữ này, ai cho phép em thân mật với người đàn ông khác như vậy?" Giọng nói như muỗi kêu, Nguyệt Tiêm Ảnh lòng nóng như lửa đốt cũng không nghe rõ hắn nói cái gì.
Cánh tay Nguyệt Tiêm Ảnh bị hắn nắm chặt đến đau, dùng sức vung lên, tránh thoát, nhưng không nghĩ tới đánh trúng lên miệng vết thương trên cánh tay hắn.
Thoáng chốc, đau nhức kéo đến, Ám Dạ tuyệt đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như muốn ngất đi.
Hạ Khiêm Dật liền biến sắc, "Đáng ૮ɦếƭ!" Hắn thấp giọng mắng một tiếng, "Tuyệt thiếu, bị thương gì?" Hắn ta vốn cho rằng chỉ là một vết thương nhỏ, nắm lấy cơ hội ngàn năm có một, trêu chọc hắn một chút thật tốt, thật không ngờ Ám Dạ Tuyệt lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Cánh tay bị bắn trúng, đạn còn đang ở bên trong."
Hạ Khiêm Dật nghiêm mặt, cau mày, "Nếu máu chảy không ngừng, có khả năng động mạch chủ đã vỡ." Lập tức quay đầu nói với y tá: "Liên lạc với kho máu, có máu RH âm tính hay không? Càng nhiều càng tốt!"
Bỗng dưng Nguyệt Tiêm Ảnh giật mình, nhớ tới, Ám Dạ Tuyệt và Ám Dạ Lệ còn có cô là máu RH âm tính rất khan hiếm.
Y tá gọi điện nội bộ, lắc đầu với Hạ Khiêm Dật, "Kho máu máu RH âm tính đã dùng hết rồi, cần lập tức điều tra tư liệu, để người có máu RH âm tính đến hiến máu không?"
"Không cần!" Nguyệt Tiêm Ảnh không kịp suy xét, nói thẳng: "Tôi là máu RH âm tính, lấy máu của tôi.!"
"Dùng một lượng máu rất lớn, một mình em không đủ."
"Tuyệt thiếu không phải cần mổ ngay sao?" Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi nháy mắt một cái, kiên định nói: "Muốn bao nhiêu máu cũng không sao."
"Nhưng mà. . . . . ."
"Các ngươờ ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, có phải muốn tôi đau ૮ɦếƭ hay không!" Ám Dạ Tuyệt buồn bực rống về phía bọn họ.
Ám Dạ Tuyệt ra hiệu cho y tá , "Cô đưa Nguyệt Tiêm Ảnh đi lấy máu, lấy ra trước 800CC."
800CC? Lấy máu gấp hai người trưởng thành, phỏng chừng sau khi lấy ra xong, cô cũng cần phải nhanh đi cấp cứu.
Sau khi Nguyệt Tiêm Ảnh đi theo y tá rời khỏi, Hạ Khiêm Dật lo lắng nói: "800CC, đối với một phụ nữ, không phải là anh quá nhẫn tâm rồi sao?"
"Có phải một câu ‘ anh Khiêm Dật ’ liền làm cho cậu không thể phân rõ phương hướng, chẳng lẽ cậu không có một chút nghi ngờ cô ấy ." Trên mặt ranh ma của Dạ Tuyệt hiện ra nụ cười lạnh bí mật mang theo một chút hờn giận.
Hạ Khiêm Dật chậm rãi cởi bỏ băng gạc quấn quanh trên tay hắn, "Thế nào, bị thương có nặng không? Muốn thử dò xét một người như vậy, anh phải bán đứng thân thể. . . . . ."
"Ai bán đứng thân thể hả?" Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
"Dùng khổ nhục kế, không phải là đang bán đứng thân thể? Chẳng lẽ vết thương kia không phải ở trên người anh?" Nói xong, HẠ Khiêm Dật chụp vỗ lên bờ vai của hắn.
Ám Dạ Tuyệt hít một ngụm khí lãnh, cảm giác đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tỏa tới, thân thể nhịn không được run rẩy lên.
"Bị thương cực kỳ nghiêm trọng sao?"
Ánh mắt sắc bén của Ám Dạ Tuyệt nhìn qua hắn, "Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa với cậu sao?"
Hạ Khiêm Dật mở ra một tầng băng gạc cuối cùng, miệng vết thương máu chảy đầm địa hiện ra trước mắt hắn, ánh mắt liền ngưng lại, "Xem ra anh thật sự không nói đùa với tôi, đoán chừng chút máu đó của Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa đủ cho anh dùng, lập tức mổ đi!" Hắn trầm trầm thở dài một tiếng, không nói không vui, "Tuyệt thiếu, có lẽ cô ấy giả trai cũng không có ác ý, mà là . . . . . Bức tường ngăn cách trong tim anh quá cao rồi. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện tại: WWW.KenhTruyen24h.Com (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
Một cái kim nhỏ giống như cây đinh to ghim vào tĩnh mạch của cô, dòng máu đậm đặc chậm rãi chảy theo cái ống mềm mại chảy ra. . . . . .
Hắn, hiện tại là lão đại hắc bang nghe tiếng đã sợ vỡ mật, mà cô, không thể không giấu họ tên Mộ Trần Tuyết. Vốn là bạn bè, không biết đã xảy ra vấn đề gì ở đâu, bọn họ dần dần lệch khỏi quỹ đạo cuộc đời, càng lúc càng xa. . . . . . Mà hiện tại, bọn họ chỉ là người xa lạ. . . . . . Càng sâu hơn, hiện tại hắn là kẻ thù của cô.
Vì sao lại như vậy?
Vì sao muốn bọn họ trở thành kẻ thù, nếu thật sự có một ngày muốn cô chính tay Gi*t ૮ɦếƭ Ám Dạ Tuyệt, cô nhất định sẽ không ra tay được, cô tình nguyện Gi*t mình, cũng không muốn làm tổn hại đến hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy đầu hoa mắt choáng, cô nằm ở trên giường bên khép mắt lại.
Lấy ra 800CC xong rồi, y tá lo lắng thân thể của cô quá mức suy yếu, tiêm truyền cho cô một chút đường glu-cô cùng a xít amin bổ sung năng lượng.
"Nguyệt tiên sinh, hiện tại thân thể anh cực kỳ suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt."
"Tiên sinh" loại danh hiệu này đội lên đầu Nguyệt Tiêm Ảnh, cảm giác rất quái dị.
"Tuyệt thiếu, vết thương của anh ta như thế nào rồi?" Hiện tại Nguyệt Tiêm Ảnh rất hận bản thân, hắn rõ ràng là kẻ thù của cô, cô vẫn lại không yên lòng hắn, vẫn còn không đành lòng.
Y tá bình tĩnh nói: "Viện trưởng Hạ đã mổ cho Tuyệt thiếu, lấy đạn ra, máu này cần lập tức đưa vào phòng giải phẫu."
"Vậy cô mau đi đi!"
Y tá cầm túi máu nặng trĩu, nhanh chân rời khỏi.
"Này! Anh không được ngăn cản tôi. . . . . ." Ngoài phòng bệnh truyền đến tiềng ồn ào hỗn loạn lẫn tiếng bước chân.
"Ầm ——" một tiếng, cửa phòng bệnh bị phá ra, bóng dáng nhỏ xinh xông vào, trực tiếp mắng Nguyệt Tiêm Ảnh: "Chính là anh đi theo Tuyệt thiếu? Anh bảo vệ anh ấy tốt như thế nào, sao anh lại để cho anh ấy bị thương, đồ vô dụng. . . . . ." Cô gái này duỗi tay ra, dùng sức vung xuống ——
Nguyệt Tiêm Ảnh đang nhắm mắt, dựa nghiêng ở trên tường chợp mắt, không kịp phản ứng đối với tiếng chữi mắng trách móc, cô kinh ngạc một chút, mãi đến đến khi trên mặt cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ác liệt, nhưng lúc ấy đã muộn, mặt cô vẫn bị cô ta đánh một bạt tay.
"Bốp ——" Tiếng vang thanh thúy như thuốc nổ nổ tung trong không khí, mọi người liền kinh ngạc.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị rút nhiều như vậy máu, toàn thân mềm mại không có sức, gặp phải chấn động lớn như vậy liền ngã xuống.
"Mộ Trần Tuyết, đủ rồi!" Lãnh Trạch Lạp giữ chặt cô gái muốn tiếp tục tiến lên đánh Nguyệt Tiêm Ảnh, hắn chưa từng nặng lời trách mắng cô ta, đây xem như là lần đầu tiên, hắn tức giận rồi.
Mộ Trần Tuyết? Nghe ba chữ này từ miệng của người khác khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh kinh hãi trợn to mắt, cô lập tức đứng dậy, "Mộ Trần Tuyết. . . . . ." Giọng của cô không nhịn được mà run rẩy, lúc này đầu óc của cô toàn một mảnh hỗn loạn.
"Tôi cho phép anh gọi tên tôi sao?" Khuôn mặt mập mạp kiêu ngạo có chút trẻ con dương lên, "Đúng! Tôi chính là Mộ Trần Tuyết vị hôn thê của Tuyệt , cho nên tốt nhất là anh thức thời một chút cho tôi. . . . . ."
Tin tức kinh người như vậy, giống như năm tiếng sét gầm vang. Giữa đôi mắt đờ đẫn lộ ra vẻ nghi ngờ, đôi má trắng bệch cứng ngắc.
Cô ta là Mộ Trần Tuyết? Vậy cô là ai? Vì sao Ám Dạ Tuyệt sắp xếp một người giả mạo cô. . . . . . Trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh tràn ngập nghi hoặc.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, tập trung ánh mắt nhìn cô ta, thì thào hỏi han: "Nhóm máu của Ám Dạ Tuyệt là máu RH âm tính, rất trùng hợp Mộ Trần Tuyết cũng là máu RH âm tính hiếm có, cô thì sao?"
Lời nói của Nguyệt Tiêm Ảnh làm cho Quỷ Tứ có mặt ở đây kinh sợ, đôi mắt hắn bỗng dưng khi*p sợ, ánh mắt dính sát trên thân thể cô, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Con ngươi của Quỷ Tứ cùng Lăng Phong Ngãi suy nghĩ sâu xa, liền rơi vào một vùng yên lặng quái dị.
"Ha ha. . . . . . Anh nói giỡn cái gì, ai nói nhóm máu của tôi là RH âm tính?" Mộ Trần Tuyết lạnh lùng liếc cô một cái.
Khóe miệng Nguyệt Tiêm Ảnh thoáng hiện nụ cười chế nhạo, "Nguyên lão trong bang \'Mộ Diễm\' đều biết cháu gái của Mộ Ngạo Thiên có nhóm máu RH âm tính hiếm có, cô có thể đi hỏi bọn họ."
Cô tỏ ra bình tĩnh ung dung, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra vài phần oán hận cô gái nhỏ trước mắt này.
Mộ Trần Tuyết giả mạo nhíu mày, quay đầu, "Là thật vậy sao? Mộ Trần Tuyết phải là máu RH âm tính. . . . . ." Cô ép hỏi ba người phía sau.
Bọn họ cũng không biết trả lời như thế nào, tránh né ánh mắt truy hỏi của Mộ Trần Tuyết, duy trì im lặng không nói một lời.
"Không có chuyện này!" Ám Dạ Tuyệt đứng ở cửa, giọng nói sắc bén có lực xuyên thủng, liền đánh nát không khí ngưng trệ.
Thân thể hắn có chút đong đưa, một tay vịn ở trên khung cửa, một cánh tay kia đã băng bó bị treo lên, trên áo sơ mi rách nát lây dính một chút vết máu đỏ sẫm, hắn lúc này một chút vẻ thảm hại cũng không có, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn cuồng ngạo không kềm chế được.
"Tuyệt!" Hai mắt Mộ Trần Tuyết liền tỏa sáng, tiến lên đỡ Ám Dạ Tuyệt, "Anh có sao không? Có nặng lắm không. . . . . ."
Giữa đôi mắt sâu thẳm của Ám Dạ Tuyệt có một đám sương mù dày đặc, làm cho người ta không dò xét ra. Lạnh nhạt liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, hắn lập tức phủ lên bả vai Mộ Trần Tuyết, hỏi han thân thiết: "Như thế nào? Bây giờ không phải là thời gian lên lớp sao, em không đi học, sao lại chạy tới đây."
"Em lo lắng cho anh. . . . . ." Cô ta quay ngược từ ngang ngược kiêu ngạo lúc này trở thành bộ dáng nhó xinh khôn khéo động lòng người, rúc vào bên người Ám Dạ Tuyệt.
Ám Dạ Tuyệt chậm rãi bước vào phòng bệnh, con ngươi lạnh lẽo hung ác bắn về phía Nguyệt Tiêm Ảnh trên giường bệnh, "Ai cho cậu ở đây tung tin đồn nhảm?"
Cô gái Mộ Trần Tuyết giả mạo kia đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh, "Anh mau xuống, Tuyệt muốn nằm."
"Bốp ——" Lúc này toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh mềm mại không có sức, đối với Mộ Trần Tuyết ngang ngược тһô Ьạᴏ, cô không có sức ngăn cản, yếu ớt ngã nhào lên trên sàn lạnh lẽo.
Ống truyền dịch không có dài như thế, bởi vậy tuột ra khỏi mu bàn tay của cô, tia máu đỏ sẫm chậm rãi tràn ra, mắt trên kim tiêm nhọn lây dính máu, từng giọt chất lỏng truyền dịch chậm rãi chảy xuống theo dòng. . . . . .
Ám Dạ Tuyệt nằm ở trên giường bệnh, giữa giường và gối đầu vẫn còn độ ấm của cô. Hắn liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh trên sàn, "Nói! Ai nói với cậu Mộ Trần Tuyết có nhóm máu RH âm tính?"
Ai? Việc này còn cần người khác nói cho cô biết sao? Nhóm máu của chính cô chẵng lẽ cô không biết.
Trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Nguyệt Tiêm Ảnh không có một chút biểu cảm, tự trách mình quá mức cẩu thả, nhanh như vậy đã làm cho hắn nảy sinh nghi ngờ. Cô không biết trả lời như thế nào, nói càng nhiều ngược lại sai càng nhiều, nói không chừng giữa lúc hỗn loạn lại tiết lộ thêm, cô lựa chọn duy trì im lặng.
"Không nói sao!" Khóe miệng Ám Dạ Tuyệt thoáng hiện nụ cười quỷ dị, "Tôi có cách để cho cậu phải mở miệng!"
Một đôi giày cao gót nhọn CHANEL hung ác đạp Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, "Tuyệt bảo anh mở miệng, anh có nghe hay không!"
"Ừm . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh bị cô ta đá trúng một cái thật mạnh, cắn chặt đôi môi cố gắng không bật tiếng rên ra miệng.
Một đôi mắt lãnh lẽo xẹt qua, Ám Dạ Tuyệt xoay người ra lệnh: "Bây giờ trở về Nguyệt Minh Khâu, dẫn người đi!" Nói xong, hắn liền chậm rãi đứng lên.
Lãnh Trạch chặn ngang túm Nguyệt Tiêm Ảnh dậy, mày hơi hơi nhăn lại, phát hiện người thanh niên này nhỏ gầy như vậy, cánh tay giống như cán chổi, hắn cảm giác chỉ cần mình thoáng dùng sức, sẽ bẻ gẫy.
Đột nhiên bị động tác đưa lên cao khiến cho cô hoa mắt, trước mắt bị một mảnh đen tối che khuất rồi.
******************************
"Tuyệt thiếu, cậu ta còn chưa tỉnh lại."
Lúc này Ám Dạ Tuyệt đã đổi bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi màu đen làm nổi bật lên khí chất của hắn, đôi mắt làm người khi*p sợ hồn vía phụt ra một chút lạnh lẽo, thuận miệng nói: "Lấy nước dội tỉnh!" Giọng điệu lạnh như mây nhẹ như gió, giống như lười biếng cùng thoải mái ngồi dưới ánh nắng chiều thưởng thức trà.
"Thình thịch ——" một thùng nước lạnh lẽo đến thấu xương đổ xuống từ đỉnh đầu Nguyệt Tiêm Ảnh.
Nguyệt Tiêm Ảnh liền cảm giác được bản thân giống như lọt vào giữa biển cả, nước trong suốt lạnh lẽo từ bốn phía tám hướng chặt chẽ bao trùm lấy cô, cái lạnh lẽo xâm nhập da thịt của cô chính đang tràn tràn ra khắp máu thịt, xương tủy, dọc theo mạch lan tràn đến toàn thân.
Cô chợt tỉnh, mở mắt ra kinh ngạc nhìn chung quanh, dường như là một căn hầm giam bỏ hoang đã lâu. Nguyệt Tiêm Ảnh biết chỗ này, đây là hầm giam ở Nguyệt Minh Khâu, khi đó, thường giam giữ một số phản đồ bán đứng ban phái, cô đã từng len lén đi theo ông nội đi tới hầm giam này, trốn ở trong góc xem bọn họ dùng hình phạt nào để đối phó với những phản đồ này.
Thât không ngờ lúc này chính mình đã bị cột vào cột đá.
Trên mặt đất ẩm ướt tích tụ thành một tầng bụi đất thật dày, trên vách tường tối đen, vẫn có thể thấy được những vết máu loang lỗ. Gió lạnh thổi vào từ cửa sổ trên vách tường, quấy nhiễu môi trường ở đây, trong không khí cũng có một chút mùi hôi thối.
Nguyệt Tiêm Ảnh hơi giương mắt, vừa lúc đối mắt với Ám Dạ Tuyệt, cô không trốn không né, nói thẳng: "Tại sao anh lại nhốt tôi ở trong này?"
Ám Dạ Tuyệt dựa nghiêng vào ghế ngồi mềm mại, nheo mắt khinh thường nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, tuy tay của hắn bị thương bị treo trước иgự¢, nhưng cũng không làm trở ngại hơi thở bật ra từ trên người hắn , "Vậy em cảm thấy vì sao tôi lại cột em ở đây?"
Nguyệt Tiêm Ảnh ngọ ngoạy một cái, nhưng hai tay vẫn bị trói buộc chặt chẽ, toàn thân cô trơn ướt, từng giọt nước lóng lánh từ từ nhỏ giọt xuống. Cô trợn mắt nhìn Ám Dạ Tuyệt, "Thả tôi ra!"
"Dựa vào cái gì?" Ám Dạ Tuyệt khẽ nâng đôi mắt lạnh lẽo, vừa đúng lúc nhìn thấy trên eo cô, bởi vì áo sơ mi trắng đã trơn ướt, dính sát vào thân thể nhỏ gầy của cô, nhưng bên eo lại nhô ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc