Bí Mật Không Thể Nói"Cần gây tê không?" Giọng nói Hạ Khiêm Dật trong veo mà lạnh lùng không khỏi làm cho người ta có loại cảm giác xa cách.
Nguyệt Tiêm Ảnh hơi sững sờ, nói: "Tôi không cần."
"Cậu cắn chặt cái này đi, mở miệng vết thương lấy đạn sẽ có chút đau." Hắn đem một miếng băng gạc đặt bên miệng cô.
Cô lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra mạnh mẽ quật cường, "Cám ơn anh, tôi có thể chịu được!" Bản thân từng trải qua cảnh cửa nát nhà tang, từng trải qua những cơn đau đớn kéo dài, cô giỏi nhất chính là —— chịu đựng.
Hạ Khiêm Dật lười biếng nói: "Tôi thu lại lời nói trước, không phải là một chút đau, mà là rất rất đau, nếu cậu lộn xộn, động đến miệng vết thương, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Nguyệt Tiêm Ảnh thờ ơ liếc hắn một cái, khẽ mở cánh môi trắng bệch ra, nhàn nhạt phun ra ba chữ, "Thật dài dồng."
Vừa nói xong, Hạ Khiên Dật giống như trả thù lúc Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, dao giải phẫu đã cắt vào thịt của cô, mũi dao sắc bén chạm vào da thịt cô, máu tươi đỏ thẳm liền chảy ra.
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn chặt răng, tay gắt gao níu chặt ga giường, mu bàn tay gầy gò nổi lên đầy gân xanh.
Cái kẹp gấp đạn dính đầy máu, "Đinh ——" một tiếng, rơi xuống cái mâm gốm sứ.
Cô không một tiếng kêu đau, điều này làm cho Hạ Khiêm Dật nhìn cô với cặp mắt khác xưa, nhanh nhanh băng bó miệng vết thương của cô.
"Tốt." Một bên Hạ Khiêm Dật thu dọn dụng cụ, một bên hỏi: “Tại sao cô lại giả trai?"
Hai mắt nhắm chặt bỗng dưng mở ra, đôi mắt lập lòe một chút ánh sáng, cô vừa cúi đầu thấy, áo sơ mi bên ngoài đã bị cởi ra, trên người chỉ còn lại vải quấn quanh иgự¢.
Trên gương mặt nhợt nhạt hiện lên chút lung túng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Việc này. . . . . . tổ chức ‘Ám’ chỉ nhận đàn ông, còn phụ nữ?"
"Ý của cô chính là vì có thể dễ dàng gia nhập tổ chức ‘Ám’, cho nên mới giả trai." Biểu hiện trên khuôn mặt Hạ Khiêm Dật, lộ ra một cảm giác thần bí sâu không lường được.
"Ừ!" Nguyệt Tiêm Ảnh gật gật đầu, "Anh có thể giúp tôi giữ bí mật này không? Ngộ nhỡ. . . . . . Để cho Tuyệt thiếu biết tôi là phụ nữ , thì. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không thể tưởng tượng ra hậu quả, dựa theo thủ đoạn hung ác tuyệt tình lãnh khốc của Ám Dạ Tuyệt, thì không chỉ là bị đuổi ra tổ chức "Ám" đơn giản như vậy.
Đôi mắt của Hạ Khiêm Dật sáng rực giống như ngôi sao nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, muốn thăm dò một chút giả dối của cô, nhưng đôi mắt như nước mùa thu kia giống như có ma lực, hấp thu lấy hồn phách của hắn.
"Được, tôi đồng ý với cô." Hạ Khiêm Dật trả lời, dùng sự lạnh nhạt che dấu dao động trong lòng hắn, "Vết thương không có gì quan trọng, bị thương ngoài da thịt chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn."
Nguyệt Tiêm Ảnh đỡ lấy cánh tay mình, ngồi dậy, "Cám ơn anh." Giọng nói của nàng ngữ chân thành tha thiết, không có một chút làm làm ra vẻ mềm mại.
————
Ánh đèn sáng rực chiếu lên sàn nhà trơn bóng phản chiếu một ánh sáng lạnh rét, bóng dáng tối tăm mang theo hơi thở u ám âm lệ (tàn bạo thâm hiểm), cho dù ở giữa ánh sáng sáng rực, cũng không thể che dấu tối tăm tỏa ra từ trên người hắn.
Sợi tóc đen bóng vừa thô vừa cứng, bên má trái bị chiếc mặt nạ màu bạc che lại, tóc cắt ngang trán rủ xuống trên mặt, nhưng sự sắc bén lạnh như băng mang theo thâm hiểm vẫn tỏa ra từ mặt nạ. Bên phải mặt thật giống như dùng dao khắc lên đường cong cứng ngắc, đường nét sắc bén, giữa thân thể cường tráng lộ ra khí thế tài trí hơn người, lộ ra khuôn mặt giống như nghệ thuật gia tự tay khắc thành, tà ác tàn bạo cùng tồn tại với tàn khốc.
Người đàn ông này làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên chính là thần bí.
Cô gái có vẻ mặt xinh đẹp kiều mị, trán dính một tầng mồ hôi mịn, hai tay run rẩy duỗi tới người đàn ông lạnh lẽo hung ác, "Lệ. . . . . . Em thật sự chỉ thiếu một chút nữa. . . . . . Một chút. . . . . ." Cô gái lộ ra vẻ mặt khẩn trương, rất sợ bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ lần này, Ám Dạ Lệ sẽ giận lây qua cô ta, sau này sẽ không tin tưởng giao nhiệm vụ cho cô ta nữa. Vì trúng kịch độc nghiêm trọng mà khóe miệng Lâm Mỹ Diễm chảy ra bọt trắng, rất nhanh cô ta đã được nhân viên phòng giải phẩu chữa trị và chăm sóc.
Ám Dạ Lệ giống như từ trong bóng tối đi tới, khuôn mặt lãnh khốc từ đầu đến cuối không có bất cứ biểu cảm gì.
Cửa chậm rãi đóng lại, Lâm Mỹ Diễm đứng dậy dò xét, ánh mắt dừng trên cánh cửa cùng Ám Dạ Lệ hợp thành một, ngay cả một khe hở cũng không có , mới nặng nề mà ngã xuống giường.
Đôi mắt tối tăm phụt ra ánh sáng hung ác lạnh buốt, môi mỏng giống như lưỡi đao sắc bén, hé mở thở nhẹ: "Phụ nữ vô dụng."
"Đường chủ." Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh, cung kính khẽ gọi Ám Dạ Lệ một tiếng.
"Như thế nào?"
"Bởi vì độc châm đâm vào bụng quá sâu, cho nên độc châm đã cắm vào thai nhi trong bụng cô ấy, đứa nhỏ đã không có nhịp tim rồi. . . . . ." Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói, rất sợ Ám Dạ Lệ mất hứng, khiến cho hắn chịu không nổi.
Mày rậm của Ám Dạ Lệ nhíu chặt giống như thanh kiếm, từ từ xoay người, mặt nạ bên trái mặt hiện lên một mảnh sắc bén, "Ông nói trong bụng của Lâm Mỹ Diễm có đứa nhỏ?"
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, giọng nói không có một tí nhấp nhô, nghe không ra hắn có cảm xúc gì, nhưng lại mang theo một loại tàn ác lạnh lẽo.
"Dạ. . . . . . Dạ!" Bị Ám Dạ Lệ hỏi như thế, trán bác sĩ bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, "Đứa nhỏ đã được sáu tuần rồi."
Tròng mắt hơi híp lại, khẽ cười nói: "Thật tốt, Lâm Mỹ Diễm lại dám gạt tôi giữ lại đứa nhỏ! Trực tiếp cắt đứt țử çɥñğ của cô ta đi!"
Đây chính là cái giá phải trả vì dám cả gan giấu giếm Ám Dạ Lệ, Lâm Mỹ Diễm muốn làm mẹ có phải hay không, như thế khiến cho cô ta đời này cũng đừng nghĩ đến có cơ hội làm mẹ.
"Đường chủ, độc trên người Lâm tiểu thư có thể giải, đối với țử çɥñğ cũng không có tổn hại gì, nếu cắt đứt țử çɥñğ thì đời này cô ấy sẽ không có khả năng sinh con nửa."
Ám Dạ Lệ không kiên nhẫn nhướng đuôi lông mày, "Chẳng lẽ tôi không biết?"
"Nhưng mà, Đường chủ. . . . . . Đối với một người phụ nữ hai mươi tuổi, ςướק đoạt cơ hội làm mẹ cả đời cô ấy không phải là quá tàn khốc sao."
"Chẳng lẽ tôi làm chuyện gì, cũng cần ông tới chỉ dạy?"
Con ngươi sắc nhọn cùng hơi thở ác liệt của Ám Dạ Lệ bắn ra, mồ hôi lạnh của bác sĩ bắt đầu chảy ròng ròng, "Thật ra, Đường chủ, muốn làm cho Lâm tiểu thư không thể mang thai, ngoại trừ cắt bỏ țử çɥñğ, còn có một cách khác, mang vòng là được."
"Vậy ở đây lải nhải cái gì, còn không mau đi làm!"
Nhìn bóng lưng run rẩy của bác sĩ, đôi mắt tối tăm bắn ra ánh sáng quỷ quyệt, thì thầm nói: "Ám Dạ Tuyệt, lần này có phải tôi nên cám ơn cậu đã giúp tôi giải quyết một tai họa hay không? Xem ra cái mạng nhỏ của cậu đủ vững chắc , lần này xem như cảnh cáo nhỏ, tôi sắp xếp lâu như vậy, trò chơi mới vừa bắt đầu, lần này giúp cậu chơi đùa một chút! Thứ cậu tặng trên người tôi, tôi sẽ từng chút từng chút một trả lại cho cậu!" Ngón tay gầy gò của hắn sờ lên mặt nạ lạnh buốt, đôi mắt lóe ra lửa giận hừng hực.
Lời tác giả: *** Ám Dạ Tuyệt cùng Ám Dạ Lệ rõ ràng là hai anh em, vì cái gì lại trở mặt thành thù? Cuối cùng Ám Dạ Lệ có kế hoạch kinh người gì? Tuyết Sắc từ từ sẽ công bố... ~~~ ủng hộ và cổ vũ của bạn là động lực lớn nhất của Tuyết Sác, hãy nhớ giành một yêu thích...!
Nghi Ngờ Giới TínhHôm sau.
Ánh mặt trời buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như sữa bò pha loãng, mang theo một loại ý cảnh ௱ôЛƓ lung thơ mộng. Nguyệt Minh Khâu đắm chìm giữa một đám sương mù, làn khói lờ mờ mềm mại thanh thoát trôi nổi ở giữa không trung.
Phòng khách chính Nguyệt Minh Khâu.
Sau khi lấy đạn ra và băng bó vết thương Nguyệt Tiêm Ảnh đã được đưa tới nơi này.
Bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng im bên cạnh giường, hai tay Ám Dạ Tuyệt bỏ vào túi quần, trong lòng dương dương tự đắc ( vui sướng vênh váo), sợi tóc ướƭ áƭ hơi hơi dính lại, dính lại trên trán, chứng minh hắn vừa mới từ bên ngoài trở về.
Hắn kéo Đinh Hạo Hiên vào câu lạc bộ "Hoàng Đình" uống rượu cả đêm, thiếu đi Nhâm Mục Diệu, tiểu tử này hiện tại có bà xã, hiện tại đang tranh giành làm ông xã "Nhị thập tứ hiếu", nếu là anh em tốt, thì nên chấp nhận tính cách khác thường không có nhân tính của hắn. ( Câu chuyện của Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du [Gặp gở tổng giám đốc tuyệt tình tàn khốc] ) không hiểu sao tối hôm qua Ám Dạ Tuyệt phiền muộn không dứt, trong đầu đều là gương mặt trắng bệch của Nguyệt Tiêm Ảnh, còn có vẻ mặt chịu đựng đau đớn. Hắn là vì lỡ tay bắn cô bị thương cho nên mới cảm thấy áy náy?
Áy náy? Hắn là ai vậy, đường đường là lão đại tổ chức "Ám", khắp nơi đều nói hắn là người không có tình cảm "Ám La Sát" làm sao có thể có áy náy.
Hắn tự giễu , nét mặt biểu lộ một chút cười nhạt.
Đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh ngủ của Nguyệt Tiêm Ảnh, khuôn mặt nhỏ xinh, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn giống như thạch hoa quả mềm mại, dường như thừa ra một lớp nước, chạm vào nhẹ nhàng có thể bật ra nước. Bộ dáng thanh niên đẹp đẽ như vậy, tại sao trên người hắn lại lộ ra một cổ hơi thở nữ giới mềm mại chứ?
Ánh mắt từ từ đi xuống —— dừng lại ở trên cái cổ giống như gốm sứ ——
Liền bừng tỉnh hiểu ra. KenhTruyen24h.Com - Đọc truyện trên điện thoại (ThíchTruyện.VN)
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt , chớp mắt vài cái, khuôn mặt tuấn tú không có tan biến, vậy chứng minh, là thật, không phải là ảo giác của cô.
"Tuyệt thiếu!" Nguyệt Tiêm Ảnh liền khó khăn chống đỡ ngồi dậy, chăn mềm chảy xuống, cô lập tức kéo lại, chặt chẽ bọc lấy mình, liền lộ ra suy nghĩ, "Tuyệt thiếu, sao anh lại tới đây?"
Ám Dạ Tuyệt toàn thân quần áo màu đen, kỷ thuật thủ công khéo tay mặc trên người hắn vừa vặn không có một nếp nhăn, ánh mắt hắn trong veo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, khóe miệng giơ lên một tia chế giễu nhìn cô bối rối.
"Như thế nào, trên địa bàn của tôi, tôi muốn đi đâu còn phải được cậu đồng ý sao?"
"Không, tôi không có ý này." Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu.
"Cậu. . . . . . Vì sao muốn quấn chăn thật dày." Hắn tiến lên, vươn tay, muốn kéo chăn của cô xuống.
Nguyệt Tiêm Ảnh xê dịch bên giường, gắt gao nắm chăn thật chặt, "Bởi vì. . . . . . Tôi lạnh!"
"Bốp" một tiếng, bởi vì Ám Dạ Tuyệt đột nhiên buông lỏng tay, Nguyệt Tiêm Ảnh té lăn trên sàn.
Ám Dạ Tuyệt vòng đường bên kia, "Miệng vết thương có nứt ra hay không?"
Nàng lập tức cầm chăn che kín thân thể, "Không có việc gì, một chút cũng không có." Không có việc gì mới là lạ, cô đã cảm giác được miệng vết thương chảy máu dính như keo.
"Để cho tôi nhìn miệng vết thương của cậu!.“ Ám Dạ tuyệt dùng giọng điệu ra lệnh nói, không cho cô bất cứ cơ hội phản đối nào.
"Tuyệt thiếu, việc này để tôi làm là được rồi." Đúng lúc Hạ Khiêm Dật cầm băng gạc thuốc mỡ xuất hiện tại cửa.
Cứu tinh đã tới rồi.
Đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy Hạ Khiêm Dật giống như thiên sứ toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thánh, "Tuyệt thiếu, để bác sĩ Hạ đổi thuốc cho tôi. . . . . ." Cô có vẻ yên tâm.
Ám Dạ Tuyệt không nói một câu, khó chịu xoay người đi khỏi, cố ý ngừng bên cạnh Hạ Khiêm Dật một chút, ném cho hắn ánh mắt có ý vị thâm sâu.
Nhất thời, trong lòng Hạ Khiêm Dật nổi lên sợ hãi.
"Các người đều cút ngay cho tôi. . . . . . Cút qua một bên. . . . . ."
Giọng khóc khàn khàn kiệt sức vừa từ trong phòng bệnh truyền ra, lập tức nghe được âm thanh đập vỡ đồ đạc binh binh bàng bàng, phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm.
"Ầm!" Một cái cốc nước thủy tinh vỡ bên chân Ám Dạ Lệ, đồ đạc bể vỡ văng khắp nơi. Hắn đứng ở cửa, chân mày ngưng tụ u ám nặng nề, lạnh lùng chất vấn nói: "Sao lại thế này? ! !"
Lâm Mỹ Diễm mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đầu tóc lộn xộn khoác trên vai, vẻ mặt buồn khổ, hai tròng mắt bập bềnh sóng nước, nước mắt loang lỗ trên gương mặt trắng bệch. Có vẻ rất suy sụp nhếch nhác.
"Lệ. . . . . ." Cô buông tay ra, cái gối trong tay rơi xuống mặt đất. Cô bổ nhào vào lòng Ám Dạ Lệ, khóc nức nở nói: "Lệ. . . . . . đứa nhỏ không còn, con của chúng ta đã không còn. . . . . ."
Ám Dạ Lệ liếc mắt một cái, y tá hiểu ý, lập tức đi ra ngoài.
Mái tóc che ngang trán, che khuất nửa bên mặt của hắn, đồng thời cũng che dấu thâm tình trên mặt của hắn, giọng âm u lạnh lẽo hỏi: "Tôi cho phép em có đứa bé sao?"
Lâm Mỹ Diễm hơi sững sờ, ngừng khóc, lạnh rung nói: "Lệ. . . . . . Em em là muốn cho anh một kinh ngạc, em không phải làm trái ý của anh. . . . . ." Giọng nói của cô đứt quãng không che giấu được giả dối trong lòng cô, cô trăm phương nghìn kế muốn có một đứa bé, chính là muốn củng cố địa vị của cô trong lòng Ám Dạ Lệ.
Cô biết tình nhân Ám Dạ Lệ không phải chỉ riêng mình cô, cô phải dùng một chút thủ đoạn mới có thể bên cạnh Ám Dạ Lệ mãi mãi. Thật không ngờ lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, vốn cho rằng Gi*t Ám Dạ Tuyệt thành công, thêm đứa nhỏ trong bụng, cô có khả năng trở thành vợ Ám Dạ Lệ, thật không ngờ, chẳng những không Gi*t ૮ɦếƭ được Ám Dạ Tuyệt, còn mất đi đứa nhỏ trong bụng cô. . . . . . Cô rất hận, rất hận. . . . . .
Ám Dạ lệ đối với than thở khóc lóc, khóc đến thê lương dịu dàng của Lâm Mỹ Diễm không lộ ra sắc mặt, trên gương mặt lãnh khốc không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, "Ài —— em biết , tôi không thích lừa gạt."
Lâm Mỹ Diễm nghe hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, "Phù phù" một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, hai tay ôm lấy chân Ám Dạ Lệ, "Lệ, lần này là em không đúng, lần sau em sẽ không dám nửa. . . . . ."
"Không có lần sau nửa." Khóe miệng Ám Dạ Lệ chậm rãi giơ lên, "Sau này em khó có khả năng mang thai rồi."
Lâm Mỹ Diễm liền ngẩn ra, miệng mở lớn nhưng không thể nói được tiếng nào, hai mắt dại ra.
Ám Dạ Lệ nhìn phản ứng của cô, đột nhiên nở nụ cười lãnh mị, cúi người nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên ép cô nhìn hắn, "Phụ nữ thông mình nên hiểu cái gì có thể, cái gì không thể."
Giữa đôi mắt giống như đêm khuya hiện lên một ánh sáng sắc bén, đạp mạnh một cái vào bụng dưới Lâm Mỹ Diễm.
Lâm Mỹ Diễm ngã ở trên mặt đất, trên quần áo màu trắng hiện lên ra một vùng máu đỏ thẳm.
"Đây xem như là trừng phạt em." Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi.
————
Không biết làm sao Ám Dạ Tuyệt lại hăng hái như vậy, mời thuộc hạ đắc lực của hắn uống rượu, đương nhiên là vệ sĩ của Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh phải đi theo bên cạnh hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh không thể không bội phục y thuật của Hạ Khiêm Dật, đắp thuốc đông y trên vết thương làm cho miệng vết thương khép lại nhanh hơn, mới hơn mười ngày, t miệng vết thương kết vảy đã bắt đầu từ từ tróc ra, có thể nhìn thấy làn da non mềm màu hồng.
Khách của câu lạc bộ "Hoàng Đình" đều là người có địa vị xã hội, ra vào không phải là nhân vật chính trị thì là thương nhân. Có được thẻ VIP của câu lạc bộ "Hoàng Đình" chính là biểu tượng cho thân phận, cũng không phải có được tài sản lớn đều có thể có, mà sẽ tiến hành suy xét đánh giá tổng hợp đối với khách.
Vị trí câu lạc bộ "Hoàng Đình" nằm ở khu vực vàng, trang hoàng lộng lẫy chứng tỏ đây là một nơi xa xỉ, ở đây chỗ nào cũng tràn ngập không khí xa hoa đồi trụy .
Ánh sáng màu lam đẹp đẽ và tĩnh mịch chậm rãi phiêu dật, tiếng nhạc êm ái trầm bổng thong thả bay bổng bốn phía, xoay quanh mỗi một góc. . . . . .
Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn các loại nước hoa cùng một chỗ, trộn lẫn thành hương vị mê tình bóng đêm.
Trong một góc, ánh đèn màu lam nhàn nhạt chiếu vào trên khuôn tuấn tú lãnh tuyệt, một tay nâng ly uống rượu, toàn thân phát ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta không dám tới gần, ánh mắt hung ác lạnh lẽo của hắn trước sau vẫn nhìn chằm chằm Nguyệt Tiêm Ảnh đang bị mọi người trút rượu ở góc khuất.
"Có thể. . . . . . Tôi thật sự không thể uống rượu. . . . . . Không thể uống nữa. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đẩy ly rượu mọi người đưa tới cho cô, cô có chút khó hiểu, người trong bang này có phải từ nhỏ ngâm trong vò rượu hay không, sao lại uống rượu giống như uống nước như vậy.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, tới uống một chén nửa!" Lăng Phong Ngãi nâng một ly rượu đến trước mặt cô, từ trong ánh mắt lắc lư hư ảo của hắn có thể thấy được hắn đã có vài phần men say.
"Không được, tôi không thể uống nữa. . . . . ."
Tay Lăng Phong Ngãi khoát lên trên bờ vai cô, choáng váng ngã đầu dựa vào lên vai của cô, " Uống một chén. . . . . ."
Bỗng dưng, Ám Dạ Tuyệt đứng dậy, đi tới trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh, trong tay cầm một ly rượu trắng uống đưa tới trước mặt cô, "Uống hết nó." Giọng nói kiên quyết, không cho phép có bất cứ phản kháng gì.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu ồn ào, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt mời rượu thuộc hạ.
"Đây. . . . . ." Nguyệt Tiêm Anh lộ vẻ mặt khó xử.
"Như thế nào? Không nể mặt tôi?" Ám Dạ Tuyệt lên giọng lộ ra nhàn nhạt không vui, đôi mắt sâu đen phun ra ánh sáng sắc nhọn, dường như muốn đâm xuyên qua cô.
Kết quả Nguyệt Tiêm Ảnh cầm ly rượu trắng, hít sâu một hơi, ngửa đầu uống hết ly rượu trắng.
Rượu nồng đậm giống như lưỡi đao xẹt qua cổ họng của cô, Nguyệt Tiêm Ảnh liền cảm giác trong bụng mình giống như có ngọn lửa lớn, bốc cháy hừng hực .
"Khụ, khụ. . . . . ." Cô cúi người, ho khan mãnh liệt.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, nhìn cậu xem, uống một chút rượu thì có bộ dáng như thế, thấy thế nào cũng giống một phụ nữ. . . . . ." Lăng Phong Ngãi mang theo vài phần men say nói.
Trong ánh mắt Ám Dạ Tuyệt hiện lên một tia sáng lãnh mị, môi mỏng khẽ nhúc nhích, "Nếu như vậy, thì lột quần áo của ‘hắn’ nghiệm chứng một chút!"
Vừa nghe cái đề nghị này của Ám Dạ Tuyệt, mọi người liền đứng lên, ba người túm lấy Nguyệt Tiêm Ảnh ——
"Này! Các anh muốn làm gì. . . . . . Một đám biến thái, mau dừng tay. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng chụp lấy áo mình, hùng hùng hổ hổ nói, khóe mắt lóe ra một chút nước mặt.
“Này! Lúc nào thì Ám Dạ Tuyệt cậu lại có sở thích cổ quái này?" Một dáng người cao to, toàn thân tản ra hơi thở đàn ông nho nhã đi tới.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng ra lệnh: "Dừng tay!"
Ba tên đàn ông liền buông tay, toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh giống như hư thoát (mất máu mất nước), vô lực té trên mặt đất.
"Đinh Hạo Hiên, không phải cậu cùng tiểu minh tinh đang quấn nhau kịch liệt sao, sao còn có thời gian gian tới ‘Hoàng Đình’?" Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc hắn một cái.
Đinh Hạo Hiên dưới khí chất tuấn nhã che dấu một cỗ bướng bỉnh cương quyết, hắn mang theo vài phần ý cười nhìn Ám Dạ Tuyệt, nhìn quanh bốn phía, "Đúng rồi, con gái nuôi nhỏ bé của cậu đâu? Sao lại không có nhìn thấy cô ấy?"
Con gái nuôi? Ám Dạ Tuyệt có một cô con gái nuôi, trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khi*p sợ, sao cô lại không biết?
"Như thế nào? Cậu có ý với cô ấy?"
"Không dám không dám. . . . . . mình cũng không muốn để cho cậu làm mình thành ông cụ!"