Hôm nay, là lễ lớn mỗi năm một lần của Hoắc gia, cũng là ngày mà Hoắc gia chính thức tuyên bố người thừa kế với bên ngòai, vì thế, cả Hoắc gia có vẻ rất náo nhiệt.
Viêm Nương không biết vì sao ngay cả mình cũng phải tham gia sự kiện của Hoắc gia, cái này không có chút quan hệ nào với cô; đặc biệt là cô không biết mình dùng thân phận gì để tham gia, nhưng Hoắc Đông Lưu căn bản mặc kệ cự tuyệt cùng không muốn của cô, vẫn muốn cô thay một bộ lễ phục đỏ rực, hợp với bộ tây trang màu đen của anh, có vẻ như thế mới xứng với nhau, rồi sau đó Hoắc Đông Lưu lấy ra một sợi dây chuyền đeo lên cho cô, sau khi cô thay xong quần áo.
Đá quý đỏ rực cùng với khí chất của cô phối hợp với nhau, rất thích hợp với cô, cô xinh đẹp như vậy làm cho người ta không dời được ánh mắt, còn một mái tóc dài đã bị cô xoắn lại, càng hiện ra khí chất tao nhã của cô, dưới bề ngoài xinh đẹp có một trái tim nồng nhiệt, tính tình mạnh mẽ, chính vì như vậy nên cô hoàn toàn bắt được trái tim của Hoắc Đông Lưu.
Sự kiện của Hoắc gia đã mở ra, nhưng ông Hoắc bởi vì không thấy Hoắc Đông Lưu xuất hiện mà tức giận.
"Cao Vân, phái người đi xem một chút là chuyện gì xảy ra?"
Cao Vân cũng không hiểu tại sao Hoắc Đông Lưu vẫn chưa lộ diện, tối nay cậu ấy là nhân vật chính, mà tất cả khách quý cũng đã tới rồi, tất cả mọi người chờ Hoắc Đông Lưu sắp là người thừa kế Hoắc gia xuất hiện.
"Cháu biết rồi."
Lúc anh xoay người định đi thông báo với Hoắc Đông Lưu nhân vật quan trọng thì tầm mắt lại đối với một người, một người mà anh vẫn luôn muốn gặp mặt.
Đó là Viêm Nhân của "Viêm phái" Nhật Bản, mà Cao Vân tin rằng ba người khác ở bên cạnh hắn ta cũng là người của Viêm phái, nói vậy bọn họ là vì Viêm Nương mà đến.
Cao Vân gật đầu hỏi thăm với đối phương, còn Viêm Nhân lại nhấc ly rượu trong tay lên, trên mặt của hắn ta không có biểu tình, nên không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ có Cao Vân hiểu, tối nay bọn họ đến là vì Viêm Nương rời đi, mà anh hi vọng Hoắc Đông Lưu đã chuẩn bị tốt để đối mặt bọn họ, nếu không nhất định cậu ấy không thể đối mặt với Viêm Nhân mạnh mẽ như thế, còn có những người khác của Viêm phái.
Lúc này, anh nghe thấy từng tiếng vỗ tay cùng ca ngợi, liền vội vàng xoay người nhìn về phía cầu thang, phát hiện Hoắc Đông Lưu đứng đó, còn có Viêm Nương yêu quý của cậu ấy.
Hai người mặc trang phục một đen một đỏ, có vẻ xứng đôi như thế, hai người như vậy làm cho tất cả mọi người ở chỗ này không dời được ánh mắt, mà Cao Vân nhìn ra được, Viêm Nương xuất hiện ở hội trường, nhất định là bị Hoắc Đông Lưu ૮ưỡɳɠ éρ, mà anh không biết cậu ấy dùng phương pháp gì mà khiến Viêm Nương đồng ý tham dự, nhưng mà cậu ấy thật sự là có biện pháp, xem ra tình cảm của cậu ấy cùng với Viêm Nương, đích xác là liên tục tăng lên.
Bước xuống cầu thang, Viêm Nương không nghĩ tới lại có nhiều người tham dự như vậy, cô hơi tức giận mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu, mà anh chỉ nhìn cô cười, trong mắt kia có thâm tình dịu dàng, khiến người ta vừa nhìn liền hiểu rõ, tình yêu của anh đối với cô rất nồng đậm.
"Viêm Nương, cho anh một nụ cười được không?"
Sau khi cô vừa đến hội trường, biểu tình trên mặt vẫn cứng ngắc.
"Tại sao anh không nói cho tôi biết lại có nhiều người tham dự như vậy?"
Cô còn ngây ngốc tin lời anh ta nói, chỉ cần cô tham dư với anh ta cuộc họp này, như vậy cô có thể rời đi, điều kiện như vậy làm cho cô không thể không đồng ý, bởi vì cô muốn liên lạc với Viêm Giản ngay, chuyện với Hoắc Đông Lưu có thể bàn lại sau, cô không muốn chuyện ầm ĩ.
Hoắc Đông Lưu chỉ in cái hôn ở trên má cô, mà mọi người đương nhiên cũng nhìn ra được thân mật của hai người, hành động như vậy chọc tức ông Hoắc, đồng thời cũng khiến cho anh em Viêm Gia ở bên cạnh muốn tiến lên đánh người, nhưng mà bọn họ vẫn chịu đựng, bọn họ tin tưởng Viêm Nương có thể ứng phó tình huống như thế.
Giống như bọn họ nghĩ, Viêm Nương không chút suy tính, mà nhấc chân lên dùng sức đạp Hoắc Đông Lưu một cước, đau đớn bất thình lình khiến cho anh lườm cô một cái.
"Là lỗi của anh."
Hoắc Đông Lưu còn muốn nói gì đó thì bọn họ đã đi tới trước mặt ông Hoắc, cho nên anh tạm thời nhịn xuống, tính toán đợi lúc hai người ở một chỗ mới tính rõ ràng món nợ này.
"Không phải cha bảo con đừng tới trễ sao?" Ông Hoắc bất mãn nên tăng thêm giọng nói, trên mặt có tức giận.
Hoắc Đông Lưu chỉ nhún nhún vai, không thèm để ý đến tiếng gầm của ông Hoắc.
"Cha, xin bớt giận."
"Không phải cha đã nói với con, không cho phép mang cô ta tham dự sao?" Trong ánh mắt của ông viết không đồng ý thậm chí giọng điệu cũng rất khinh thường.
"Cô ấy là người phụ nữ của con, dĩ nhiên là phải tham dự cùng con."
Viêm Nương nhìn ra được ông Hoắc cực kỳ bất mãn cô, nhưng Hoắc Đông Lưu lại che chở cô như thế, cử chỉ anh ôm cô càng chặt hơn đã nói rõ tất cả.
"Anh nói cái gì?"
Mọi người trong hội trường, bởi vì lúc bọn họ nói lớn tiếng, cũng nghe được đối thoại của hai người, bọn họ bất giác nhìn Viêm Nương nhiều hơn.
Anh em Viêm Gia khi nghe lời nói của Hoắc Đông Lưu thì thái độ cũng thay đổi.
"Viêm Nhân, anh nói nên làm thế nào đây?"
"Trong sạch của Tiểu Nương nhi nhà chúng ta đã cho Hoắc Đông Lưu rồi."
"Vậy còn muốn mang con bé trở về Nhật Bản không?"
Ngoại trừ Viêm Nhân, ánh mắt ba người khác của Viêm phái cũng không có rời khỏi Viêm Nương, bọn họ nhìn ra được, Viêm Nương cũng không phải hoàn toàn bị ép tham dự cuộc họp lần này, mặc dù trên mặt con bé có tức giận, nhưng mà bọn họ nhìn ra được, đó là nhằm vào ông Hoắc mà không phải là Hoắc Đông Lưu.
Viêm Nhân không mở miệng, bởi vì anh xác định Viêm Nương đã phát hiện sự có mặt của bọn họ rồi, trên mặt con bé lóe lên khi*p sợ cùng không tin đã nói rõ tất cả.
Viêm Nương hết sức kinh ngạc, cô lại ở trong trường hợp như vậy nhìn thấy Viêm Nhân còn có các anh trai khác, đã xảy ra chuyện gì? Cô nhìn về phía bọn họ, Viêm Nhân đứng ở nơi đó, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười của anh ấy làm cho cô muốn lập tức chạy vào trong lòng của anh ấy, nhiều năm không gặp như vậy, cô nhớ bọn họ.
Lúc này ông Hoắc cùng Hoắc Đông Lưu ở bên người cô vẫn là tiếp tục chủ đề của bọn họ.
"Lập tức mang cô ta rời đi." Ông Hoắc làm thế nào cũng sẽ không tiếp nhận cô ta trở thành nữ chủ nhân kế tiếp của Hoắc gia.
Còn Hoắc Đông Lưu lại trả lời một câu khiến cha anh khó có thể tiếp nhận: "Con có thể mang cô ấy rời đi, nhưng đồng thời cũng sẽ buông tha quyền thừa kế của Hoắc gia."
Đây chính là đáp án của anh, anh lấy tương lai của mình đánh cuộc với cha, mà Viêm Nương cũng giật mình ngẩn người, sau khi anh mở miệng.
Anh ta đang nói gì? Buông tha quyền thừa kế, vậy có phải đại biểu anh cùng với Hoắc gia sẽ không còn có bất kỳ liên quan hay không? Cô nhìn về phía Hoắc Đông Lưu, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, dáng vẻ hoàn toàn không có một tia đùa giỡn, xem ra là anh ta nghiêm túc.
Ông Hoắc bị trả lời của Hoắc Đông Lưu làm cho giận đến mức thiếu chút nữa nói không ra lời, "Mày vì cô ta mà nguyện ý buông tha hoàn toàn thừa kế Hoắc gia?"
"Hoặc là cùng nhau thừa kế Hoắc gia."
"Không thể nào!"
Viêm Nương nghe lời nói của ông Hoắc, quay đầu yêu cầu Hoắc Đông Lưu buông mình ra, "Buông tôi ra."
Cô không để người khác đối với cô như vậy, huống chi, các anh trai của cô đều ở nơi đây, cô sẽ không để cho người ta xem thường Viêm phái Nhật Bản.
"Ông cho rằng tôi rất nguyện ý ở tại Hoắc gia sao?" Viêm Nương nhìn chằm chằm vào ông Hoắc và nói, mà Hoắc Đông Lưu cũng không có ngăn cản hành vi của cô.
"Tôi căn bản không thèm Hoắc gia các người, nếu không phải là vì Hoắc Đông Lưu, tôi đã sớm quay đầu đi."
"Cô nói rất hay, nhưng mà chờ lúc Đông Lưu hai bàn tay trắng thì cô còn nguyện ý đi theo nó sao?" Ông Hoắc khinh thường nói.
Viêm Nương bị một kích như vậy, làm sao mà có thể không phản kích, "Tôi mới không phải là người phụ nữ nông cạn như thế, tôi để ý là con người của anh ta, không phải địa vị cùng tiền bạc của anh ta, cho nên về điểm này ông có thể yên tâm, huống chi gia tộc của tôi làm thế nào cũng sẽ không vứt bỏ tôi với không để ý tôi lúc đường cùng."
"Cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ cô quên đã từng đồng ý với tôi à, cô bảo đảm sẽ không tham gia vào cuộc đời của Đông Lưu, điểm này cô quên sao?"
"Tôi không quên, nhưng tôi quên nói cho ông biết, trừ phi tôi không thương anh ta, nếu không tôi và anh ta cũng đã sớm tham gia vào cuộc đời của hai bên rồi." Đây là lần đầu tiên cô nói ra lời thành thực như vậy từ trong lòng, mà cô lại không tự chủ.
Ông Hoắc nhìn Viêm Nương trước mắt, thái độ của ông tuy là bất mãn với thái độ của cô ta, nhưng mà trong lòng ông lại rất thích cô gái có can đảm, cũng chỉ có người phụ nữ dũng cảm như thế mới xứng với Đông Lưu.
"Ý của cô là, vì con tôi, cô nguyện ý ở lại Đài Loan?"
"Đó là chuyện của tôi và Đông Lưu." Viêm Nương mới sẽ không ngốc mà cam kết như vậy, ở chỗ có nhiều người như vậy, lời nói — đã nói ra khỏi miệng sẽ thu không về được. Ông Hoắc đương nhiên cũng nhìn thấu kiên quyết của con trai, ông biết nếu như phản đối nữa, như vậy ông sẽ thật sự mất đi đứa con trai này, đồng thời Hoắc gia cũng sẽ mất đi người lãnh đạo mới.
Nhưng ông sẽ không ở vào thời điểm này mà nói cái gì, ông im lặng xoay người đi, "Cao Vân, theo bác đi gặp khách quý khác."
Cao Vân ở bên cạnh vẫn không có lên tiếng thật sự thích thái độ của Viêm Nương, lúc anh xoay người thì cười với cô ấy, bởi vì anh tin tưởng, ông Hoắc đã đồng ý sự tồn tại của cô ấy rồi, hơn nữa Hoắc Đông Lưu xác định là người thừa kế nhiệm kỳ kế tiếp.
Viêm Nhân bọn họ đương nhiên cũng đã nghe được lời của em gái.
"Xem ra, Tiểu Nương nhi của chúng ta đã tìm được hạnh phúc của mình." Viêm Nguyệt trêu ghẹo nói.
"Như vậy thân phận của Hoắc Đông Lưu thì sao? Thân gia với hắc đạo, có thể không?"
Viêm Nhật đối với lần này cũng rất nghi ngờ, nhưng nếu như Viêm Nương thực sự yêu người này, anh cũng không có phản đối, anh chỉ hi vọng con bé có thể hạnh phúc, đây là điều quan trọng nhất.
Viêm Nhân không nói gì, anh chờ Viêm Nương đi về phía anh. Tỏ rõ lựa chọn của con bé với anh.