Ngày hôm đó, Hoắc Đông Lưu phải trở về Hoắc gia cùng bạn tốt gặp mặt một chút, mấy ngày liên tiếp bị áp lực đến từ cha, tâm tình của anh thật sự rất tệ.
"Đông Lưu, cậu thật sự muốn phản kháng bác trai?"
Mấy ngày nay, mặc dù Cao Vân rất bận, nhưng mà anh vẫn là lưu ý chuyện của Hoắc Đông Lưu, đặc biệt là ông Hoắc đề cập với anh, muốn anh khuyên nhủ Hoắc Đông Lưu, đừng có để Viêm Nương ở lại bên cạnh; đối với lập trường của anh, anh không tiện nói gì, dù sao đó cũng là chuyện giữa Hoắc Đông Lưu và Viêm Nương, mặt khác còn là tình cha con giữa ông Hoắc và Hoắc Đông Lưu, nhưng anh thân là bạn của cậu ta, cũng không muốn nhìn thấy cậu ta thống khổ khó xử như vậy, cho nên bất luận làm như thế nào anh cũng sẽ ủng hộ Hoắc Đông Lưu, anh tin vào sự phán đoán của cậu ta.
"Cứ cho là vậy đi."
Cao Vân có chút không tin mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu ở trước mắt, trả lời của cậu ta làm anh cảm thấy kinh ngạc, anh không nghĩ tới, Hoắc Đông Lưu là người chân tình như thế.
"Đông Lưu."
"Mình đã quyết định."
Những sản nghiệp kia anh có thể không cần, nhưng Viêm Nương chỉ có một, anh không muốn buông tay.
"Vì sao?"
Anh hiểu tình cảm của Hoắc Đông Lưu đối với Viêm Nương, đặc biệt là Viêm Nương xông vào năm đó, khiến cuộc sống của Hoắc Đông Lưu thay đổi, cuối cùng còn bị buộc tạm nghỉ học, mà Hoắc Đông Lưu lại không nói câu nào, lúc đó thì anh đã biết Hoắc Đông Lưu sa vào, không nghĩ tới đã nhiều năm rồi, ngay cả chuyện đó anh cũng sắp quên lãng, không ngờ lại có thể phát triển đến như vậy, Viêm Nương trở lại trong cuộc đời của Hoắc Đông Lưu, phần cảm tình này đến tột cùng có kết cục như thế nào?
"Bởi vì Viêm Nương."
Lý do của anh chỉ có một, mà anh không có ý định giải thích cái gì nữa.
"Thật sự đáng giá không?"
Hoắc Đông Lưu cười, "Mình chờ cô ấy tám năm, cậu nói cô ấy có đáng giá hay không?" Đúng vậy, trong tám năm nay, anh lúc nào cũng nhớ cô ấy, anh sẽ không để cho cô ấy rời đi.
Cao Vân nhìn Hoắc Đông Lưu lúc nhắc tới Viêm Nương thì trên mặt không che giấu được dịu dàng cùng tình ý.
"Thậm chí buông tha Hoắc gia cũng không đáng tiếc sao?"
Ông Hoắc đã buông lời, nói nếu như Hoắc Đông Lưu kiên trì muốn ở chung một chỗ với Viêm Nương, như vậy ông ấy sẽ đem cả sản nghiệp Hoắc gia cho Cao Vân, nhưng Cao Vân căn bản không muốn sản nghiệp của Hoắc gia, mặc dù anh vẫn luôn là người phát ngôn của Hoắc Đông Lưu, cũng là lãnh đạo nửa sự nghiệp của Hoắc gia, nhưng tất cả đều là hướng về phía mặt mũi của Hoắc Đông Lưu, anh không muốn bán mạng cho công việc như vậy, vì thế, vợ của anh —— cũng chính là Giang Tâm Nhi bạn cùng phòng năm đó của Viêm Nương đã nghiêm trọng cảnh cáo anh, anh cũng có ý muốn rời khỏi Hoắc gia, thật sự không nghĩ đến vào lúc này lại náo loạn ra chuyện lớn như vậy, muốn anh nói đi cũng không được.
Hoắc Đông Lưu không có mở miệng trả lời anh ta, cũng không phải anh quyến luyến sản nghiệp của Hoắc gia, mà anh hiểu được tất cả điều này đều là một tay cha tạo ra, anh biết đây làn tầm quan trọng đối với cha, huống chi anh họ Hoắc, điều này vĩnh viễn không thay đổi được sự thực.
"Có cậu ở đây, mình rất yên tâm." Anh cùng với Cao Vân là tình như anh em, nếu cha thật sự đem sản nghiệp cho cậu ấy, như vậy anh sẽ yên tâm, cũng sẽ không có câu nói thứ hai.
"Đông Lưu, đừng có chống lại bác trai, hãy cùng bác ấy nói cho rõ."
Hoắc Đông Lưu chỉ lắc đầu, "Nếu như thật sự có thể nói, mình cần gì phải đau đầu như vậy."
Trải qua mấy ngày nay anh vẫn chưa có đi tìm Viêm Nương, chỉ có mỗi ngày nghe những người bảo vệ cô ấy báo lại tin tức về cô ấy, trước khi chuyện vẫn chưa hoàn toàn xác định, anh không muốn cha đi tìm Viêm Nương nữa, nếu không phải hôm đó cãi vả với cha, anh cũng sẽ không biết cha đã từng tìm Viêm Nương tới nhà gặp mặt nói chuyện, còn muốn cô ấy bảo đảm, sẽ không tham gia vào cuộc sống của anh nữa, tin tức như thế khiến cho anh gần như muốn nổi giận, cũng là nguyên nhân chủ yếu đưa đến hôm nay anh lại kiên quyết phản kháng cha như thế.
Cao Vân nhìn gương mặt mệt mỏi của Hoắc Đông Lưu, mấy ngày nay thật sự là khổ anh, lại vừa bận chuyện của công ty, lại vừa đối mặt với ông Hoắc, cho dù là thân thể làm bằng sắt cũng sẽ không gánh nặng được.
"Xem ra Viêm Nương thật sự không thoát khỏi cậu, mà cậu lại bị bao lấy tim từ nhiều năm trước như vậy, thật sự là làm cho người ta nhìn không ra."
Hoắc Đông Lưu cũng không phải chưa từng có phụ nữ khác, chỉ là gặp dịp thì chơi, anh ta không có bỏ ra tình cảm thật, đối phương cũng hiểu rõ.
Hoắc Đông Lưu vừa mới muốn mở miệng, điện thoại di động trên người đúng lúc này lại vang lên, sau khi anh nghe điện thoại xong, tức giận ở trên mặt anh làm cho người không khỏi nghĩ đến phải tránh xa anh để tránh gặp họa.
Cao Vân hiểu rõ cậu ấy, đó là dấu hiệu cậu ấy nổi giận, mà anh cũng không hiểu được người nào lại có cái khả năng có thể làm cho cậu ấy mất khống chế như thế, đây cũng là chuyện cực kỳ hiếm có.
"Đáng ૮ɦếƭ!"
"Sao thế?"
Nhìn vẻ mặt gần như muốn Gi*t người kia, Cao Vân suy đoán chuyện chọc giận cậu ấy có phải là có liên quan tới Viêm Nương hay không? Thời gian trước Hoắc Đông Lưu đã từng nói cho anh biết, phái mấy người ở bên người cô ta bảo vệ an toàn cho cô ta.
"Mình có việc đi trước."
Hoắc Đông Lưu đứng lên, không có nói thêm nữa mà đi về cửa.
"Đông Lưu, mình sẽ không nhận Hoắc gia, chuyện này lần sau chúng ta bàn lại."
Cao Vân lên tiếng trước khi cậu ấy đi ra ngoài, trong lời nói kia có chắc chắn, mà Hoắc Đông Lưu vẫn không quay đầu lại mà gật gật đầu.
Cao Vân suy nghĩ trong lòng, Viêm Nương năm đó, hẳn là không có gì thay đổi đi, nếu không tại sao vẫn có thể bắt được trái tim của Hoắc Đông Lưu, phần mạnh mẽ cùng quật cường kia khiến cho Hoắc Đông Lưu muốn không yêu cô ta cũng khó.
Hoắc Đông Lưu đi rất cẩn thận đến bên giường, nhìn người trên giường lúc này đang ngủ say, vốn là cảm xúc điên cuồng phẫn nộ vào lúc này cũng bị ném sang một bên, chỉ nhìn dung nhan ngủ say của Viêm Nương lâu một lúc, giờ phút này, không biết đang nằm mơ thấy cái gì, mà cô ấy nhẹ nhàng nhíu mày một cái, mà thân thể dưới mền của cô ấy có vẻ bất an run rẩy, dường như ngủ không được yên lắm, Hoắc Đông Lưu nhẹ nhàng đưa tay xoa gương mặt của cô ấy, muốn vuốt đi phần bất an kia.
Ánh mắt của anh lưu luyến ở trên ngũ quan tỉ mỉ của cô ấy, cô ấy luôn khiến cho anh mê muội như thế, anh biết vẻ đẹp của cô ấy không chỉ có anh thưởng thức, rất nhiều đàn ông cũng động lòng không dứt.
Cái ᴆụng chạm của anh khiến Viêm Nương không còn bất an run rẩy nữa, thân thể của cô ấy không tự chủ mà chuyển sang phía anh, thái độ cũng từ từ thả lỏng.
Bởi vì cô ấy chuyển về hướng mình, cho nên Hoắc Đông Lưu xúc động mà xoa đôi môi xinh xắn mê người của cô ấy, cái cằm mềm mại cũng khiến anh lưu luyến không rời, rồi sau đó anh kìm lòng không được mà cúi đầu khẽ hôn tóc đen sáng mềm của cô ấy, sợi tóc mảnh mềm làm động tới tim của anh, làm cho ngón tay của anh cam tâm tình nguyện trở nên mềm mại, anh vén một lọn tóc dài vuốt vuốt, mùi thơm mê người khiến cho vẻ mặt của anh chuyển thành mềm mại, xinh đẹp của cô ấy, có một ma lực bẩm sinh, tính tình của cô ấy cao ngạo, quật cường không chịu thua, cùng trái tim nhạy cảm, cũng khiến anh mê muội, bề ngoài của cô ấy rất hấp dẫn người, nhưng cá tính của cô ấy càng khiến anh si mê hơn.
Hôm nay trước khi anh nói chuyện với Cao Vân, anh đã sớm có quyết định, đó là bí mật của anh, anh vẫn không có ý định công khai, nhưng mà anh nhất định sẽ thực hành nó, kết quả như thế nào, anh vẫn không biết được, nhưng mà anh đã không còn cách nào lo lắng hậu quả nữa, anh không muốn làm cho chuyện giống vậy xảy ra lần nữa, không cho cô ấy đi xa lần nữa.
Mới vừa rồi ở trong điện thoại, đàn em anh phái đi bảo vệ cô nói cho anh biết, Viêm Nương gặp mặt một người đàn ông, sau khi nghe bọn họ miêu tả, Hoắc Đông Lưu hiểu rõ, nhất định đó là người đàn ông lần trước anh đã gặp, vì thế anh mới vội vàng tiến đến như vậy, sau khi thấy bộ dáng ngủ say của cô ấy mảnh mai như vậy, khiến anh không thể nổi giận.
Nhưng mà anh vẫn sẽ tra lai lịch người đàn ông kia, trước đó anh đã điều tra mấy bận, nhưng vẫn không có cách nào lấy được tư liệu có liên quan đến đối phương, điều này làm cho anh có chút ngạc nhiên; đến tột cùng là người như thế nào mà có thể làm cho anh dùng lực lượng của Hoắc gia vẫn không tra được tài liệu? Người như vậy khẳng định rất có lai lịch.
Mà anh rất muốn biết là quan hệ giữa hắn ta và Viêm Nương, anh sẽ không để trong lòng của cô ấy có một người đàn ông khác, anh tuyệt đối sẽ không cho phép có chuyện như vậy.
Anh nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cùng cái trán của cô ấy, mà Viêm Nương bởi vì anh đến gần nên rên nhẹ một tiếng, khẽ giãy dụa thân thể, anh mỉm cười thưởng thức cô ấy vì vậy mà chân mày nhíu lại, nhìn cô ấy như vậy lại hết sức ngây thơ, cũng cực kỳ hấp dẫn người, khiến anh kìm lòng không được mà hôn lên môi của cô ấy, anh lấy đầu lưỡi đẩy môi của cô ấy ra, xâm nhập vào trong miệng mềm mại ẩm ướt của cô ấy, ʍúŧ ngọt ngào của cô ấy đến quên mình, cảm thụ vui sướng bởi vì cô ấy mà đến.
Cho đến lúc này, Hoắc Đông Lưu mới hiểu được mình rất khát vọng cô ấy, môi của cô ấy mềm mại mà ngọt ngào, từ từ dưới sự hướng dẫn của anh có đáp lại.
Hoắc Đông Lưu dùng lý trí còn sót lại kết thúc nụ hôn này, hơi thở không yên trong mắt của anh tràn đầy Dụς ∀ọηg, biết rõ cô ấy vẫn đang nửa mê nửa tỉnh, nhưng anh vẫn không khắc chế được mình, môi lưỡi của anh lướt qua cần cổ của cô ấy, đồng thời lại nằm lên mép giường, đặt nửa người trên lên cô ấy, cảm thụ lỗ mũi mềm mại của cô ấy.
Nhìn cô ấy, Hoắc Đông Lưu đưa tay ϲởí áօ ngủ trên người cô ấy ra, nguyên liệu mềm mại nhẹ này bao lấy cô ấy, giống như là tầng da thịt thứ hai của cô ấy, anh nhẹ nhàng kéo áo ngủ cô ấy xuống, đầy đặn bóng loáng mềm mại của cô ấy liền hiện ra trước mắt anh hoàn toàn, môi của anh nhẹ nhàng đặt lên mềm mại tinh tế của cô ấy trêu chọc, còn đôi tay thì thăm dò làn da nóng lên của cô ấy.
Viêm Nương ở dưới cái hôn cẩn thận của anh, có vẻ hơi tỉnh lại, cô uốn éo người, muốn đẩy ra nhưng cảm xúc này khiến cô có chút không thích rồi lại ngọt ngào.
Hoắc Đông Lưu trước khi cô ấy còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, đã trằn trọc ʍúŧ mềm mại của cô ấy, một tay kia đặt lên một chỗ khác, thuần thục mà vuốt ve.
Tiếp xúc thân mật như vậy khiến cho Viêm Nương đang ngủ phải mở hai mắt ra, đồng thời giãy dụa thân thể nóng lên.
Hoắc Đông Lưu ngẩng đầu nhìn cô ấy, muốn đợi cô ấy tỉnh lại, anh biết lần này anh không thể cố nén Dụς ∀ọηg trong cơ thể nữa rồi, muốn khẩn cầu cô ấy để cho anh đừng nhẫn nại nữa.
Trong giấc mộng Viêm Nương cảm nhận có một áp lực xa lạ thì trực giác đưa tay muốn đẩy ra sức mạnh làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu, làm thế nào cô cũng không thể đẩy được áp lực đó lúc này thì cô mê muội mà mở mắt ra.
Mà làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, sau khi mở mắt ra lại thấy Hoắc Đông Lưu, anh ta đang trong phòng của cô, đang ở trước mắt cô, chuyện gì đang xảy ra?
"Tại sao anh ở chỗ này?"
Bởi vì quá khi*p sợ, nên cô lớn tiếng kêu, đồng thời thân thể còn liều mạng muốn né tránh, nhưng Hoắc Đông Lưu đè ở trên người cô chỉ cúi đầu nhìn cô, không nhìn ra có ý buông cô ra, lửa dục d trong mắt của anh ta làm cho cô biết nguy hiểm mà vẫn dùng lực đẩy anh ta.
"Tránh ra!"
Hoắc Đông Lưu không mở miệng, nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh cúi đầu lần nữa, "Nói cho anh biết, tại sao lại gặp mặt người đàn ông kia?"
Hoắc Đông Lưu nhớ tới thuộc hạ báo cáo với anh, cô ấy lại gặp mặt người đàn ông kia, hơn nữa hai người còn ở tình trạng quá thân mật, tưởng tượng hình ảnh như vậy khiến anh không nhịn được, anh thừa nhận là anh ghen.
"Không được ᴆụng vào tôi! Buông tôi ra!" .
Viêm Nương căn bản không muốn trả lời lời của anh ta, lúc này ý nghĩ duy nhất của cô chính là làm như thế nào để anh ta rời khỏi gian phòng của cô.
"Anh sẽ không thả em ra nữa, em nhất định sẽ là của anh." Hoắc Đông Lưu rất nói khẳng định, hoàn toàn không để ý tới phản ứng của cô ấy mà cúi đầu hôn cô ấy.
"Ưmh. . . . . ."
Bị nàng hôn môi đỏ mọng nhất thời không cách nào mở miệng, thân thể hắn lại hoàn toàn bị hắn áp chế, như thế nào cũng không nhúc nhích được.
Hắn tức giận lại cuồng loạn hôn nàng, tràn đầy độc chiếm vị đắc ý , Viêm Nương bởi vì hắn hôn mà giãy giụa phải lợi hại hơn, thấy nàng như thế, hắn lửa giận hơn rực, hắn lấy lưỡi cạy ra môi của nàng, dám đem lưỡi đưa vào trong miệng nàng, trêu chọc nàng giác quan.
Nụ hôn này không có một tia dịu dàng, bá đạo khí thế làm nàng thiếu chút nữa hít thở không thông; cho đến môi của nàng rời đi nàng, không khí lúc này mới thuận lợi tiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn vẫn tiếp tục dùng lưỡi miêu tả môi của nàng hình, đôi tay đem lấy nàng muốn tránh ra đầu cho cố định trụ.
"Không. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Nàng lần nữa giãy giụa, rồi lại bị hắn cho hôn, lần này тһô Ьạᴏ không thua gì lần trước, cho đến hắn lần nữa buông nàng ra môi thì đỏ hồng cái miệng nhỏ nhắn đã sớm sưng đỏ, còn không ngừng được run rẩy.
Hắn bắt được hai tay của nàng đặt trên đầu, không để cho nàng có giãy giụa chống cự cơ hội của hắn, nàng cả nửa người vì vậy mà Tʀầռ tʀʊồռɢ mà phơi bày khi hắn trước mắt.
"Buông ta ra!" Môi của nàng đau đớn, nhưng nàng không để ý tới nó.
Nàng sớm nên theo Viêm Giản rời đi, sớm nên hiểu Hoắc Đông Lưu cần chính là cái gì, mà nàng lại còn chưa đủ cẩn thận, mới có thể để cho mình lâm vào nguy hiểm như thế tình huống trong.
Hoắc Đông Lưu trầm mê ở nàng thân thể mềm mại, trong cơ thể vẻ này khó nhịn nóng ran dạy hắn không cách nào
Tỉnh táo, hắn mặc dù nhìn ra được Viêm Nương trên mặt tức giận, nhưng mà lúc này hắn đã không rảnh lại đi bận tâm những thứ kia, hắn chỉ muốn phải có nàng, này phần khát vọng đã vượt qua tất cả.
"Làm không được."
Hoắc Đông Lưu làm sao bằng lòng để cho cô ấy có cơ hội rời khỏi anh lần nữa, mặc cho đôi tay cô ấy liều mạng vỗ vào trên người anh, tay của anh vẫn xoa lấy mềm mại trước иgự¢ cô ấy, cho đến lúc bọn nó đứng thẳng mới thôi, môi của anh càng tham lam dao động thăm dò ở trên người cô ấy hơn.
"Tôi không phải là người của anh, anh không có quyền."
Viêm Nương biết là lần này Hoắc Đông Lưu nghiêm túc, cô vung cả hai tay liên tục, nhưng thét chói tai cùng đấm của cô căn bản là không có hiệu quả với Hoắc Đông Lưu.
Trong khoảng cách gần, cô ngửi được mùi vị thuộc về anh ta, hơi thở nam tính của phái nam bao quanh cô, mà môi của anh ta mang theo dáng vẻ chiếm đoạt hướng về phía cô.
Môi của anh ta dời qua bên lỗ tai của cô, liếm hôn nơi nhạy cảm đó, làm cho cô cắn chặt môi dưới, còn đôi tay thì tiếp tục liều mạng đẩy anh ta, muốn anh ta dừng lại.
"Không muốn!"
Cô cảm giác có một cổ lửa nóng xa lạ đang đánh úp về phía cô, điều này làm cho cô sợ hãi.
"Không muốn cái gì?"
Ác ý in dấu cái hôn ở bên cổ cô, dấu vết đỏ thẩm rõ ràng rơi ở trên làn da trắng nõn của cô, kích thích thị giác của anh.
"Không được ᴆụng tôi!" Trong mắt cô có uất ức.
Hoắc Đông Lưu vừa thấy cô ấy cự tuyệt anh như vậy, thì tức giận trong lòng dâng lên lần nữa, "Nói cho anh biết, em muốn anh."
Lúc này toàn thân hai người đã Tʀầռ tʀʊồռɢ, mà thân thể của Viêm Nương đã hòan toàn bị thân thể Hoắc Đông Lưu đè ở phía dưới, cô hoàn toàn cảm nhận được trọng lượng cùng nhiệt độ của anh ta, còn có tiếng tim đập nhanh của anh ta, trong phút chốc có một trận sợ hãi đánh tới phía cô.
"Tôi không muốn, không muốn. . . . . . Anh tránh ra, không được ᴆụng vào tôi!" Lúc này cô chỉ muốn chạy trốn khỏi Hoắc Đông Lưu.
Nhưng lời như vậy của cô, không thể nghi ngờ là làm tăng thêm cơn tức giận của Hoắc Đông Lưu.
Vì thế anh ta ngang ngược tách hai chân của cô ra, lúc cô hồi hộp và muốn khép hai chân lại thì thân thể anh ta đã sớm đặt giữa hai chân cô.
"Không muốn. . . . . ."
Lúc này cô không còn lực kêu nữa, sợ hãi trong mắt đã cực kỳ rõ ràng, cô biết lần này Hoắc Đông Lưu không từ bỏ ý định chiếm đoạt cô, vì thế cô đỏ vành mắt.
Hoắc Đông Lưu nhìn cô, trong mắt lóe ra lửa dục rõ ràng, anh đương nhiên hiểu cô ấy chưa biết mùi đời, nhưng anh không dừng được Dụς ∀ọηg của anh.
Anh dùng nửa người dưới ma sát cô ấy, làm cho cô ấy nhiều hồi hộp cùng sợ hãi hơn.
"Không được, anh không thể. . . . . ."
Viêm Nương chảy nước mắt, và thử cầu xin anh ta dừng tay, muốn anh ta đừng làm tổn thương cô nữa, lúc cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đừng để cô vì vậy mà hận anh ta.
"Có muốn anh hay không?"
Hoắc Đông Lưu không để ý đến lời của cô ấy, giữ chặt thân thể muốn phản kháng của cô ấy, để cho cô ấy không thể lui ra, đầu tiên là anh thử dò xét và đẩy mình về phía trước vào một chút, đồng thời kéo hai tay của cô ấy lên đỉnh đầu, cúi đầu liếm ʍúŧ mềm mại trước иgự¢ cô ấy, lần nữa cảm thụ tư vị ngọt ngào này.
"Tôi không muốn, không muốn. . . . . ." Viêm Nương lắc đầu không ngừng , trong mắt kia có nước mắt không cầm được.
Lúc này Hoắc Đông Lưu dùng sức một chút, tiến thẳng vào trong cơ thể cô ấy, hơn nữa đè thân thể của cô ấy ép cô ấy chịu đựng.
Anh chưa từng khát vọng một phụ nữ như thế, đối mặt với Viêm Nương, anh không chỉ thường mất đi lý trí, mà ngay cả tự chủ cũng đánh mất.
Đau đớn phía dưới, làm cho Viêm Nương không tự chủ được mà há mồm hô to, đôi tay vùng vẫy muốn rời khỏi kiềm chế của anh ta, nhưng sức lực của Hoắc Đông Lưu cô không thể phản kháng được đâu, chỉ làm đau hai tay của mình thôi.
Lúc cô đau đến mức thét lên thì Hoắc Đông Lưu nhanh chóng lấy nụ hôn che môi của cô lại, anh ta hung hăng hôn cô, để cho cô không thể mở miệng nữa.
Anh tạm thời dừng lại động tác dưới thân, chờ cô ấy thích ứng của anh, chờ cô ấy qua cơn khó chịu cùng đau đớn, người phía dưới là anh duy nhất muốn quý trọng, anh đương nhiên hiểu rõ hành động của anh như vậy là làm tổn thương cô ấy, nhưng mà anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đoạt lấy cô ấy, có được người của cô ấy, để cho cô ấy không thể rời khỏi anh.
Khi anh xác định cô ấy ở phía dưới đã dần dần buông lỏng, không giãy dụa nữa thì anh mới buông môi cô ấy ra, nhìn gò má của cô ấy bị nước mắt thấm ướt, còn có cánh môi bị anh hôn sưng, trước mắt trên mặt Viêm Nương đã không còn phần cao ngạo thường ngày, mà là tràn đầy yếu ớt làm cho anh đau lòng.
"Không muốn, không muốn. . . . . ."
Cô lắc lư đầu hai bên; muốn anh kết thúc trận chiếm đoạt này.
"Không, còn chưa kết thúc."
Anh không để ý tới cự tuyệt của cô ấy, bắt đầu chậm rãi di chuyển nửa người dưới, cô ấy run rẩy, bị buộc chịu đựng xâm nhập cùng chiếm đoạt của anh.
Viêm Nương thừa nhận toàn bộ sức nặng của anh ta, mặc dù Hoắc Đông Lưu đã buông lỏng hai tay của cô ra, nhưng Viêm Nương chỉ có thể vô lực mà đẩy anh ta, làm thế nào cũng không ngăn cản được chiếm đoạt của anh ta.
Giờ phút này, Hoắc Đông Lưu không thể đè nén mình tiếp tục, anh bắt đầu di chuyển điên cuồng.
Viêm Nương chỉ có thể thở gấp, ՐêՈ Րỉ vì cảm nhận lửa nóng kia từ từ dài lên mà uốn éo người, sau khi qua cơn đau đớn, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể dấy lên một ngọn lửa làm cho cô cảm thấy xa lạ.
Cô nhắm mắt lại, và biết tất cả không thể thay đổi, quan hệ giữa cô và Hoắc Đông Lưu giờ khắc này dường như dấy lên nhiệt hỏa ở trong cơ thể cô, bắt đầu lan tràn, và cũng không dừng lại được.