Viêm Nương thế nhưng nhận lấy lỗi lớn rồi, có lầm hay không? Cô vẫn luôn không có khuyết điểm, bây giờ lại vì một Hoắc Đông Lưu mà có vết nhơ, cái này khiến cô càng hận Hoắc Đông Lưu hơn.
Mà Hoắc Đông Lưu cũng không có tốt được chỗ nào, bị lỗi nặng giống như cô, đồng thời trường học cũng hủy bỏ đề nghị kết hợp trường nam nữ ở buổi lễ tốt nghiệp, dĩ nhiên cũng hủy bỏ cùng múa với nhau mà ban đầu đã cho phép, mặc dù Viêm Nương nhận được kết quả cô muốn, nhưng mà cái giá này cũng quá lớn rồi, khiến cô bị các anh của mình dạy dỗ một trận.
"Viêm Nương, em thật sự nửa đêm chạy đến túc xá nam sinh?"
Viêm Nhân với giọng hỏi chỉ trích, còn có Viêm Nguyệt cùng Viêm Giản ở bên cạnh anh ta, Viêm Nhật bởi vì thân thể của Thẩm Vũ khó chịu nên không thể tới.
"Dạ."
Cô hoàn toàn không có phản bác, dù sao cô làm cũng đã làm rồi, còn có thể nói gì? Chỉ có thể thừa nhận.
"Hoắc Đông Lưu là bạn trai của em?" Viêm Nguyệt đi tới vỗ vai của cô ấy an ủi cô ấy, nhưng mà câu hỏi của anh ta lại khiến cô phản ứng mãnh liệt.
"Làm sao có thể chứ, em mới sẽ không có mắt coi trọng anh ta như vậy, em và anh ta một chút quan hệ cũng không có."
"Vậy tại sao nửa đêm em đi đến phòng của người ta?"
Điểm này thì càng khiến bọn họ không nghĩ ra rồi, lấy hiểu biết của bọn họ với Viêm Nương, mặc dù cá tính của con bé kích động, rất mạnh mẽ; nhưng mà sẽ không bao giờ làm việc ngốc.
"Em tìm anh ta để nói chuyện."
Nhưng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, trường học lại còn thông báo cho anh của cô đến dẫn cô về nhà, có lầm hay không? Thật may là chuyện này không có truyền về Nhật Bản, nếu không cô sẽ bị mắng ૮ɦếƭ.
"Nói xong rồi sao?" Viêm Giản mặc dù không đồng ý hành vi kích động của Viêm Nương, nhưng mà anh ta cũng không muốn nhiều lời.
"Đã bị hủy bỏ, không cần phải nói nữa."
Nhưng mà ngược lại cô cảm thấy có lỗi với Hoắc Đông Lưu, mặc dù cô rất mạnh miệng, nhưng trong lòng cô hiểu, nếu không phải do cô, Hoắc Đông Lưu căn bản sẽ không bị lỗi lớn như thế.
Viêm Nhân nhìn cô ấy một chút, phát hiện một năm nay, cô em gái này đã trưởng thành, mà bọn họ cũng nhìn ra được, cô ấy và Hoắc Đông Lưu có liên quan ở mức độ nào đó, nhưng mà cô nhóc này không muốn thừa nhận thôi, vì vậy bọn họ cũng không có hỏi nhiều.
"Rời khỏi Đài Loan đi!"
"Tại sao?"
Cô đã quen cuộc sống ở nơi này, cũng có bạn bè của mình, một chút cô cũng không muốn rời đi.
Kháng cự và ánh mắt khó hiểu của cô khiến Viêm Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ cô, giải thích với cô: "Nếu mà em không muốn có liên quan với Hoắc Đông Lưu, thì rời khỏi Đài Loan là tốt nhất, chúng ta cũng tránh xa gia tộc của hắn ta là tốt nhất.”
Viêm Nương cũng không hiểu cái này cùng với gia tộc của Hoắc Đông Lưu có quan hệ gì, anh ta cũng chỉ là nhà giàu có như người ta, nào có vấn đề gì?
"Bọn anh không yên lòng để một cô bé như em tiếp tục ở Đài Loan một mình, Hoắc Đông Lưu là Thiếu chủ một hắc đạo, anh không muốn em lâm vào nguy hiểm." Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ muốn cô nhóc rời khỏi Đài Loan.
"Hắc đạo?" Hoắc Đông Lưu là bối cảnh hắc đạo, sao cô lại không biết.
"Không sai, hắn ta là con trai của lão đại bang phái lớn nhất Đài Loan, hơn nữa có thể là người thừa kế tiếp theo, em và hắn ta tốt nhất là không nên có bất kỳ quan hệ nào, cho nên anh muốn em rời đi."
Vậy sao? Hoắc Đông Lưu thật sự là xuất thân hắc đạo, vậy. . . . . .
"Viêm Nương?"
Cô nhất thời mất hồn khiến các ông anh nghi ngờ kêu cô một tiếng, đồng thời cũng chú ý tới vệt nước mắt trên mặt cô.
"Sao em khóc vậy?"
"Em không khóc."
Cô mới sẽ không khóc vì một chút xíu chuyện, cô và Hoắc Đông Lưu vốn là không có quan hệ, rời khỏi hay không rời khỏi đối với cô không có ảnh hưởng gì, cô tự nói với mình ở trong lòng như vậy.
"Như vậy, rời khỏi Đài Loan được không?" Viêm Nhân hỏi lại lần nữa.
Viêm Nương không có trả lời anh ta ngay, chỉ là yên lặng cúi đầu, cô biết cô không bỏ được, điều này khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không thể không đồng ý, bởi vì cô đã gây họa.
"Được, em rời khỏi."
Năm đó, cô và Hoắc Đông Lưu đều mười chín tuổi, từ đó cô mất tin tức của anh ta.
Nụ hôn đầu của cô ở năm đó đã cho Hoắc Đông Lưu, mà ngoại trừ hai người bọn họ ra, không ai biết chuyện này. . . . . .