Thời gian Bạch Thiên Trương kết hôn là tháng 5.
Đã là cuối xuân đầu hạ, cũng không hoàn toàn là nắng xuân ấm áp hay nắng hè oi ả, mà là lúc xuân hạ giao mùa, là khoảng thời gian dung hoà đặc điểm của hai mùa xuân hạ.
Nắng xuân yếu ớt hoà cùng nắng hạ nhẹ nhàng chiếu rọi mặt đất, trên bãi cỏ phía xa có một cô dâu sắp cưới mặc váy trắng xua đàn bồ câu bay lên trời xanh, Thư Nhất Nhuận lim dim mắt nghĩ: thật là một tháng 5 tươi đẹp.
Bạch Thiên Trương chạy đến trước mặt cô hỏi như muốn khoe: “Thư Nhất Nhuận, áo cưới đẹp không?”
Thư Nhất Nhuận nhìn cái vẻ tự đắc của Bạch Thiên Trương, nói: “Đẹp.” Không đẹp sao được, chiếc váy cưới mà Ngôn Mạch đã tốn bao nhiêu tiền mời người đến thiết kế, trang điểm cho cô dâu tháng năm Bạch Thiên Trương lộng lẫy đến thế.
Bạch Thiên Trương thở dài, ngồi dựa vào bên Thư Nhất Nhuận, ra vẻ ánh mắt buồn buồn nhìn xa xăm: “Thư Nhất Nhuận, chị thực sự sắp kết hôn thế này sao?”
Thư Nhất Nhuận nghe vậy, liền duỗi thẳng cánh tay ra hít thở sâu, cố gắng chịu đựng không cho Bạch Thiên Trương một cái bạt tai bay lên tận trên trời cao, nói với một giọng mỉa mai: “Chị còn muốn thế nào nữa? Trước mặt em chị khoe khoang ít thôi, cẩn thận em kích động sẽ oán hận chị đấy. Chị thật là no không biết đến người đói.”
Bạch Thiên Trương tiếp tục than vãn: “Nhưng tối qua chị mới mặc đồng phục học sinh, hôm nay đã mặc áo cưới rồi, thật là một phép ẩn dụ đầy hình tượng.”
Thư Nhất Nhuận không nói gì nữa. Ngoài Bạch Thiên Trương ra, cô là người duy nhất trong lễ cưới này còn giữ được lý trí. Anh rể tương lai Ngôn Đại Thần của cô vì đợi Bạch Thiên Trương tốt nghiệp đã đợi ba năm ròng, đợi lâu đến nỗi bao cảnh vật và con người đã thay đổi, hoa đã tàn bao lần, đợi đến độ Ngôn Đại Thần sắp bị xuất huyết não rồi, cuối cùng cũng đợi đến năm Bạch Thiên Trương tốt nghiệp, Ngôn Đại Thần phấn khích lập tức quyết định hôn lễ sẽ tổ chức sau lễ tốt nghiệp hai ngày. Quyết định này của anh nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Ngôn gia và Bạch gia, chỉ trừ cô dâu tương lai thấp cổ bé họng Bạch Thiên Trương, sự phản đối yếu ớt của cô hoàn toàn bị chôn vùi trong những lời thảo luận phấn khích của một đống người.
Thế là mới hôm qua thôi, Bạch Thiên Trương vẫn còn mặc bộ đồng phục đen sì cùng với một đám “chiến hữu” điên cuồng chiếm cứ tất cả các ngõ ngách của trường để chụp ảnh tập thể, đến tờ quảng cáo được dán trên tấm bảng ngoài cửa phòng vệ sinh cũng không tha, hôm nay đã thay bộ đồng phục đó bằng một chiếc váy cưới trắng tinh.
Bạch Thiên Trương khóc: “Thật là một phép ẩn dụ đầy hình tượng, ẩn dụ rằng thời kỳ học sinh của chị đã kết thúc, và thời kỳ làm người phụ nữ của gia đình đã đến, ẩn dụ rằng chị đã bước lên tấm thảm dẫn xuống mồ chôn, ẩn dụ rằng chị đã phải tuyệt duyên với những anh chàng đẹp trai cường tráng trên phố!”
Thư Nhất Nhuận im lặng một hồi: “Bạch Thiên Trương, chị có biết bây giờ chị rất giống ai không?”
Bạch Thiên Trương nhớ lại cậu hàng xóm của họ thời cấp 3 A Bính, cái cậu A Bính mà mỗi lần thi xong đều kêu ca “૮ɦếƭ rồi ૮ɦếƭ rồi, nhất định trượt rồi, nhất định không qua rồi!”, kết quả khi có điểm thi luôn cao nhất lớp; cậu A Bính mà mỗi lần trước khi thì chạy 800m luôn kéo một bạn học lại và nói: “Tớ khẳng định không chạy được, hai chúng ta chạy chậm chậm thôi, chạy cuối cùng nhé”, kết quả vừa có tiếng súng hiệu lệnh chạy, cậu ta luôn là người xông lên trước bỏ xa các bạn ở phía sau. Tạm thời không nói được gì thêm.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Thư Nhất Nhuận bực dọc: “Chị có biết chị hạnh phúc, lộng lẫy thế này khiến người khác rất ghét không?”
Bạch Thiên Trương ngạc nhiên: “Em bị anh nào kích thích sao? Sao mà trông em giống ma nữ tóc trắng quá vậy?”
Thư Nhất Nhuận im lặng, sau đó nói: “Đỗ Khanh Cách.”
Bạch Thiên Trương không nói gì. Cô nghĩ lại việc Thiên Sứ Khát Máu trêu chọc Hợp Thức Hoá trên Viêm Hoàng Kỳ Tích, cứ nghĩ là cô ấy chỉ là ham chơi, thì ra... trái tim của người con gái luôn rất mềm yếu...
Thư Nhát Nhuận nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta mà còn ςướק BOSS của em nữa là em sẽ cho anh ta một tấm bùa nguyền rủa.”
Bạch Thiên Trương nuốt nước bọt, thu lại suy nghĩ vừa rồi, trái tim của Thư Nhất Nhuận dường như không mềm yếu mà cứng như thép vậy.
Tiếng chuông nhà thờ đằng xa cất lên, Thư Nhất Nhuận nhổ sợi cỏ đang ngậm khỏi miệng, nói: “Đi thôi, nếu không về nhanh anh Ngôn Mạch tưởng chị bỏ trốn đấy.”
Bạch Thiên Trương ngồi trên ghế, cảm giác toàn thân cứng lại, chỉ cần chuyển động cổ là nghe thấy tiếng “rắc rắc”. Cô véo véo lên hai má đã phải giữ nụ cười cả ngày, nhìn lên tấm chăn đỏ trên giường, đó là quà chúc phúc của bố mẹ.
Ngôn Mạch trở về với dáng vẻ hơi say, Bạch Thiên Trương cố gắng kéo mạnh anh vào, sau đó cẩn thận thò đầu xem xét bên ngoài.
Ngôn Mạch hỏi: “Thiên Trương em làm gì thế?“
“... Em xem xem lũ bạn xấu xa của anh có theo anh đến động phòng không?”
“Hứ, không có. Bị anh trấn áp rồi...”
Ngôn Mạch dần ngậm miệng lại, áp sát Bạch Thiên Trương, Bạch Thiên Trương phảng phất ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cũng có chút kích động lại có chút lo lắng. Ngôn Mạch cúi người xuống, bế cô vào phòng trong.
Bạch Thiên Trương cảm thấy vô cùng kích thích và phấn khích, cô và Ngôn Mạch đã chung sống một cách vô cùng thuần khiết suốt ba năm qua, ai cũng tưởng họ nhất định đã quần nát hết giường rồi, nhưng lại không biết rằng Ngôn Mạch luôn dừng lại ở cửa ải cuối cùng, Bạch Thiên Trương biết Ngôn Mạch không muốn cô phải ân hận, nhưng hôm nay họ có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận rồi, ha ha ha! Bạch Thiên Trương nhìn Ngôn Mạch cười sung sướng, cuối cùng cô cũng đã có thể trao tấm thân trinh trắng mà cô gìn giữ hai mươi ba năm sắp ôi thiu này cho anh rồi! Cuối cùng cô cũng đã có thế để cho Ngôn Mạch đẩy đổ cơ thể mềm mại, quyến rũ đó của cô xuống giường, sau đó hai người sẽ...
Bạch Thiên Trương bịt chặt mũi lại để khỏi chảy máu cam, lại thấy Ngôn Mạch ôm cô ngồi trên ghế trước bàn sách.
Cô ngạc nhiên, lẽ nào Ngôn Mạch có sở thích đặc biệt? Tuy cô không để ý, nhưng...
“Chuyện đó, Ngôn Mạch à, hay là lần đầu tiên ở trên giường tốt hơn đúng không?”
Ngôn Mạch vừa nghiêng đầu hỏi gì đó, vừa bật máy tính lên.
Bạch Thiên Trương sợ hãi tột đỉnh, bật máy tính? Lẽ nào Ngôn Mạch có sở thích như Trần Quán Hy? Cô hối hận!
Ngôn Mạch không hề biết Bạch Thiên Trương lúc đó thậm trí đã nghĩ cách viết đơn ly dị như thế nào và việc phân chia tài sản sau li hôn, vẫn một tay ôm lấy eo cô, một tay vào “Viêm Hoàng Kỳ Tích” nhập tài khoản và mật khẩu.
Bạch Thiên Trương lúc trước còn suy nghĩ lung tung, bây giờ nghe thấy âm thanh quen thuộc của trò chơi mới trấn tĩnh lại, Ngôn Mạch mở hai tài khoản, của anh và Bạch Thiên Trương, rồi lại gọi thêm Phong Vũ Trung Trá Bài Cốt, một nhà ba người bị gửi đi đến bãi cỏ.
Bạch Thiên Trương mở to mắt: “Đó không phải là...”
“Ừ.” Ngôn Mạch cười, “Đậu đỏ đó. Lúc kết hôn vì hứng thú em đã trồng chúng, kết quả chỉ mấy ngày sau nhiệt độ tăng quá. Anh đã trồng 99 hạt đậu đỏ, vừa đúng lúc hôm nay chúng lớn, anh tìm Kim Đồng Ngọc Nữ làm thành vòng cổ Uyên Ương...”
Bạch Thiên Trương cảm động, tình cảm của anh làm cô không kìm nén được, liền ôm lấy cổ anh mà nựng.
Công chúa Thiên Trương Nhục Cốt Đầu trong trò chơi đã ôm lấy Vũ Thoa Phong Lạp, Bạch Thiên Trương của hiện tại cũng đu trên người Ngôn Mạch giống tư thế trong đó, Ngôn Mạch nhìn hình tượng trong trò chơi của máy tính, rồi lại nhìn Bạch Thiên Trương đang đu trên người mình, nheo mày nói: “Cứ thấy thiếu thiếu cái gì...”
“Cái gì?”
“Ừm, một đứa bé.”
“Vậy...” Bạch Thiên Trương cúi đầu e thẹn, “Vậy chúng ta cùng sinh một đứa nhé...”
Bạch Thiên Trương cảm thấy mình đang ở trong năm tháng khát khao mãnh liệt, tại sao bây giờ khát khao lại không đủ thế này? Nhưng hình như Ngôn Mạch không nghe thấy khát vọng mãnh liệt, điên cuồng bên trong cô, vẫn bắn pháo hoa trong trò chơi.
Từng quả pháo hoa bay lên trời cao, nổ tung tạo thành 3 chữ “Anh yêu em”, chiếu sáng cả Chiến sĩ và Vu sư đang đứng kề vai nhau dưới màn đêm, còn có một đôi cánh xanh tía, chỉ cần vỗ lên là toả ra những tia sáng rực rỡ.
Bạch Thiên Trương tạm thời quên đi những ý nghĩ dung tục kia, nhìn chăm chăm vào cảnh tượng đẹp đẽ trong trò chơi mà quên mất thực tại.
Ngôn Mạch rúc đầu vào phần xương quai xanh của Bạch Thiên Trương khẽ liếm, lầm bầm một câu: “Anh là của em... Chúng ta là...”
Bạch Thiên Trương hỏi trong cảm xúc thăng hoa: “Gì ạ?”
Ngôn Mạch không trả lời, hai người quấn quýt nhau từ ghế lên giường. Bên ngoài ánh đèn xanh mờ chiếu vào hai người trên giường áo quần lộn xộn làm tăng thêm cảm giác lãng mạn.
Tóc tai rối tung, quần áo bừa bộn, bây giờ không thể phân biệt được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của ai làm ấm ai, là ai quyến luyến vuốt ve ai, là mồ hôi của ai làm ướt ai. Bạch Thiên Trương cố gắng mở to mắt nhìn lên Ngôn Mạch phía trên, thấy anh thật đẹp.
Xúc cảm nóng lạnh đan xen, Bạch Thiên Trương run lên nhè nhẹ, trong mơ hồ cô cảm thấy cơ thể của mình đã biến thành một tờ giấy vẽ dưới tay Ngôn Mạch mà cô từng khao khát, mặc cho anh vung 乃út vẩy mực lên trên, vẽ thành một bức tranh đẹp đầy cảm xúc, rồi lại nghĩ đến món cá luộc mà mình từng ăn, mới nghe tên tưởng là thanh đạm, ăn rồi mới thấy tươi ngon đậm đà, từng thớ thịt mỏng chấm cùng nước sốt thơm nồng, mỗi miếng đều cay xè, bỏng rát như lửa, nhưng không thể ngừng ăn được, cứ thể bỏ từng miếng, từng miếng vào miệng, đó là cảm giác thoả mãn đầy kích thích.
Trong đêm tối, hơi thở mạnh hơn, các giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm, mỗi lần chạm, mỗi cái hôn vừa thoải mái, vừa dày vò, dấu vết âи áι đã rõ ràng hơn.
Đột nhiên Ngôn Mạch lại dừng lại. Bạch Thiên Trương tỉnh lại tử trong ảo mộng, hỏi: “Ngôn Mạch, sao thế?”
Ngôn Mạch thở chậm lại: “Trong nhà không nuôi cá sống chứ?”
“... Không.” Bạch Thiên Trương nghĩ, thì ra con cá hồi ấy lại khiến Ngôn Mạch lo lắng thế.
“Tai nghe tắt chưa?”
“... Anh có lên IS đâu.” Bạch Thiên Trương tức giận, “Anh có muốn tiếp tục nữa hay không, không muốn thì thôi!”
Ngôn Mạch hít sâu một hơi, đưa cơ thể xuống phía dưới. Bạch Thiên Trương đang chờ đợi, đột nhiên cảm thấy đau nhói. “Á...” cô muốn kêu thành tiếng, ՐêՈ Րỉ, Ngôn Mạch liền hôn cô.
Ý thức của Bạch Thiên Trương đã tiêu tan hết, cảm giác kỳ lạ đó khiến cô nghĩ lại buổi chiều tối mùa hè kia, trong phòng múa còn sót lại chút nắng chiều đó, cô học được điệu múa đầu tiên trong đời. Lúc đó cô cũng giống bây giờ, ưỡn cơ thể lên hết cỡ, rồi lắc lư, thả lỏng, xoay vòng không ngừng, gió không ngừng tạt qua gương mặt cô, cô biết đã rất mệt rồi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng thích thú.
Cô được Ngôn Mạch đưa lên đỉnh, trong khoảnh khắc cao trào nhất, Ngôn Mạch nói nhỏ bên tai cô, lần này Bạch Thiên Trương đã nghe rõ. Anh nói: “Anh là Nhục Cốt Đầu, em là Thiên Trương, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu mới là sự kết hợp hoàn hảo.”
Trước khi Bạch Thiên Trương ngủ, cô cười thầm: cô đã tìm thấy Nhục Cốt Đầu của bản thân rồi, không phải sao?
Ngoại truyện
“Bùi sư huynh.”
Người bác sĩ trẻ phía trước trả lời: “Ồ, Ninh Tần, chào cậu.”
“Anh sắp đi phẫu thuật à?”
Chàng bác sĩ trẻ tuổi mặc chiếc blouse trắng, không nhìn rõ đôi mắt sau cặp kính, trên người mang một vẻ lạnh lùng, trí tuệ của một bác sĩ.
“Ừ. Bây giờ cậu thực tập ở khoa nào?”
“Khoa phụ sản ạ. Hôm nay khu bệnh nhân có một sản phụ mới… Là chị Bạch.”
Bùi Lăng Sơ bình thản nắm chặt bàn tay: “Bạch Thiên Trương? Cô ấy đã có thai? Ha, cũng đúng thôi, cô ấy đã kết hôn được hơn một năm rồi mà. Cậu ở bên đó thì thường xuyên quan tâm cô ấy một chút. Anh phải đi rồi, có chuyện gì thì liên lạc sau nhé.”
Ninh Tần nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi ấy, sau đó nhìn xuống đất. Cậu không nói: Bạch Thiên Trương mang thai, Ngôn Mạch sao có thể yên tâm để một bác sĩ thực tập như mình đến tiếp quản, đương nhiên có bác sĩ phụ trách cao cấp theo dõi. Nhưng sư huynh à, anh cũng thích chị ấy đúng không? Hoặc là đã từng thích.
Sau khi tốt nghiệp, Bạch Thiên Trương lấy chồng trở thành người phụ nữ gia đình, Ngôn Mạch thương cô, kiên quyết không để cho cô làm một việc vất vả như nghề bác sĩ, vì vậy cô đành phải làm giáo viên, bình thường chỉ đi giảng bài, cuộc sống cũng nhàn nhã, dễ chịu.
Từ sau khi cô tốt nghiệp, đã hơn một năm cậu không gặp cô. Ninh Tần đứng trước cửa sổ nhìn xuống vườn hoa phía dưới. Bạch Thiên Trương vác bụng bầu, ngẩng khuôn mặt thư thái lên, nắng xuân ấm áp chiếu rọi xuống, cô hạnh phúc nheo mắt lại, bờ môi khẽ nở một nụ cười.
Nụ cười đó rất thân quen đối với Ninh Tần. Lần đầu tiên cậu gặp cô là khi cô đang đứng gần cửa cửa hàng Starbucks, ẩn sau chiếc laptop, thò đầu nhìn cậu, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm cậu.
Từ bé cậu đã bị người khác nhìn nhiều nên quen rồi, từ những phụ nữ trung niên đáng tuổi mẹ mình đến những thiếu nữ trạc tuổi cậu, có lúc cả dân đồng tính cũng nhìn cậu. Chỉ có cô gái trông dáng vẻ dường như trẻ hơn cậu này là nhìn cậu với ánh mắt tự nhiên, không mang dục niệm, không mang ảo tưởng, chỉ là một sự chiêm ngưỡng thuần thúy. Lúc đó cô cũng giống bây giờ, nở một nụ cười nhẹ nhàng, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Bác sĩ Ninh! Cậu hãy đi xem giúp con gái tôi, nó lại nổi khùng lên rồi!” Người đàn bà trung niên với dáng vẻ vội vã tìm thấy cậu như người sắp ૮ɦếƭ đuối với được cọc.
Người bệnh luôn có một niềm tin và suy nghĩ mù quáng với bác sĩ, chẳng biết đó là bác sĩ thực tập hay không, chỉ cần khoác chiếc blouse trắng lên người thì dù sao cũng là bác sĩ.
Ninh Tần định bảo người phụ nữ này đi tìm bác sĩ phụ trách của cô ấy, nhưng nghĩ đến cô gái cứng đầu kia đành phải thở dài một cái, để cho người đàn bà trung niên kéo đi.
Cô bé nằm trên giường, cứ đòi bật trò chơi trên máy tính. Người nhà cô ngồi trông cô, vì cô giãy giụa không ngừng, họ cũng không dám giữ quá mạnh.
Người phụ nữ trung niên chạy vào phòng bệnh, đôi mắt đỏ ngầu: “Bây giờ con đang mang thai sao có thể mở máy tính, sao có thể tiếp xúc với bức xạ chứ?”
Cô gái vừa nghe xong liền điên lên: “Con cứ muốn thế, con cứ muốn thế đấy! Ai cần đứa trẻ này! Con muốn đẻ non mà mọi người không chịu! Con không cần đâu!”
Ninh Tần xoa xoa trán, thở dài, bởi vì cô gái này đã kết hôn với một game thủ trên mạng, sau đó vì quá dễ dàng tin người ta, hai người đã trộm gặp nhau, cô bị hắn cho thuốc mê rồi làm cho có bầu. Bây giờ tên đó đã biến mất không một dấu vết, để lại cô gái và gia đình sống không bằng ૮ɦếƭ.
Đợi đến khi an ủi, vỗ về xong cô gái này thì đã mất hơn nửa tiếng rồi.
Ninh Tần phải đi kiểm tra phòng, tiện đường vào văn phòng bác sĩ uống trà. Cậu nheo mắt nghĩ: Game online à? Không biết bao lâu cậu không lên rồi? Cái cô Bạch Thiên Trương ngốc này, chơi game online hai năm rồi mà không gặp phải chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ là bị lừa mất đồ hoặc tiền, cũng nên chúc mừng cô ấy may mắn, gặp ngay được những người như Vũ Thoa Phong Lạp, Uống Rượu Bên Suối và Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.
Cậu nhớ lần cuối cùng chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích cậu đã giao Danh Nhân Đường cho tộc phó, lột sạch đồ, sau đó đăng lên 5173 bán tài khoản đi. Từ đó cậu không chơi nữa.
Bây giờ nghĩ lại, cậu và Bạch Thiên Trương gặp nhau trên trò chơi còn nhiều hơn ở ngoài đời thực.
Cậu nhớ lại cảnh tượng lần thứ hai gặp Bạch Thiên Trương, buối tối hoa đăng rực rỡ đó trong ký ức cậu sau này cậu không gặp lại được nữa, những buổi tối sau này, cho dù cảnh vật lung linh, rực rỡ thế nào đi nữa cũng không thể sánh được ánh đèn của tối hôm đó trong ký ức cậu.
Con đường lạnh vắng, tĩnh mịch, bóng của hai người bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất, cậu nhắm mắt lại, dường như cảnh sắc đó đang hiện ra trước mắt, cảm giác về từng sợi tóc của cô ấy, đôi má truyền một chút ấm áp xuống lưng, những cảm giác đó vô cùng rõ ràng.
Đêm đó cậu không thể ngủ ngon, mấy lần định vào phòng nhìn người nằm trên giường đó, rồi lại kiềm chế không vào. Đã biết không còn chút hy vọng nào thì đừng để bản thân mơ mộng, lưu luyến, cậu luôn là người rất lý trí và kiên định. Vì vậy, cậu không hỏi chuyện cũ của cô, không hỏi tuổi cô, không hỏi cô rốt cuộc học ở đâu, bởi vì tất cả đều không cần thiết.
Lần thứ ba gặp cô là vào tháng chín lúc mới khai giảng tại phòng tiếp đón sinh viên mới, thời tiết tháng chín của thành phố W vẫn rất nóng rực, cô ấy vừa lau mồ hôi vừa bận phát sách, chỉ đường cho sinh viên mới, đưa họ đi nộp học phí, làm phiếu cơm. Lúc đó cậu mới biết, cô cũng là sinh viên của đại học W, sinh viên học viện Y học lâm sàng II, lớn tuổi hơn cậu.
Cô nhìn thấy cậu, đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó chạy đến chỗ cậu và hồ hởi chào hỏi: “Ninh Tần! Cậu là sinh viên mới của trường đúng không? À đúng rồi! Cậu từng nói học giỏi nên được tuyển thẳng vào trường đại học W mà, tên tiểu quỷ này! Tôi phải vất vả vật lộn ba năm đó! Cậu…”
Cậu cười cười nghe cô nói, cứ để cô nhiệt tình hướng dẫn công việc của mình. Cô một hơi nói hết những kinh nghiệm mà cô đã học được, ví dụ những đồ nào nhà trường bày bán không nên mua, ví dụ siêu thị gần nhất ở đây là cái nào nhưng lại là đắt nhất, ví dụ tòa nhà nào của trường có ma, không có việc gì thì đừng đến đó…
Cậu nghĩ: Thế này cũng tốt, chỉ dừng lại ở quan hệ chị em cùng trường, không có mơ tưởng là không có thất vọng.
Từ sau hôm đó, cậu không chủ động đi tìm Bạch Thiên Trương nữa, cô ấy cũng không chủ động duy trì liên lạc thường xuyên với cậu. Chẳng bao lâu cậu biết được sự tích của Bạch Thiên Trương từ các anh chị khóa trước, đồng thời cậu cũng biết Ngôn Mạch.
Năm năm đại học trôi qua thật nhanh, trong thời gian đó, vì vẻ ngoài đẹp trai, không thiếu nữ sinh dò hỏi, viết thư tình cho cậu. Cậu đều từ chối tất cả. Bạn cùng phòng trêu cậu là cư sĩ tu hành để tóc không Dụς ∀ọηg. Cậu chỉ cười mà không hề phản bác, cậu nghĩ, những năm tháng của mình luôn rất phẳng lặng, bình thường. Bạch Thiên Trương đột nhiên làm nổi lên chút bọt sóng, nhưng cũng không đủ làm dậy lên sóng dưới đáy sông.
Ninh Tần đi thẳng một mạch về phía trước, hai bên hành lang dài đều là phòng bệnh, khi đi qua một phòng bệnh, cậu dừng lại nhìn vào trong. Bà bầu ngồi trên giường cúi mặt xuống không chịu uống thuốc, người đàn ông đẹp trai cứ quấn lấy cô: “Thiên Trương, uống một ngụm đi, một ngụm là được. Anh khó khăn lắm mới sắc được đó.”
Bạch Thiên Trương nhìn vào phích nước chê: “Ngôn Mạch, chính vì thuốc anh sắc em mới không uống. Trình độ nấu bếp của anh khiến cho trời đất đổi màu, cỏ cây đau khổ, có trời mới biết uống xong thuốc của anh em có sinh ra một người ngoài hành tinh không?”
“Ha ha, Thiên Trương…”
Cuộc đối thoại bên trong vẫn tiếp diễn. Ninh Tần im lặng nghe một lát, sau đó mỉm cười bỏ đi.
Năm tháng của cậu luôn rất bình lặng. Thỉnh thoảng gợn lên chút bọt sóng, sau đó trở về bình thường rất nhanh, vốn dĩ là như thế, tĩnh lặng và cô đơn.