Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 36

Tác giả: Mặc Ngân

Khi Bạch Thiên Trương trở về buồng ngủ lấy quần áo thì bị Dư San chế giễu một trận đau đớn.
“Thiên Trương à, cậu định bỏ rơi tớ để chạy theo một gã đàn ông như thế này sao? Thật là… con gái lớn như trái bom trong nhà, khó giữ nhỉ?”
Bạch Thiên Trương bóc mẽ cái bản chất giả bộ lương thiện của Dư San một cách không thương tiếc: “Bạn thân mến, tớ sẽ thường xuyên về thăm cậu. Tớ hi vọng đến lúc đó tớ sẽ không phát hiện ra rằng, trên giường, trên bàn, trong tủ của mình tất cả đều là đồ của cậu!”
Dư San lập tức lấy lòng: “Ha ha, không cần không cần. Cậu cứ yên tâm đi đi, tuy tớ không nỡ rời xa cậu, cái mà cậu làm là công trình vĩ đại và gian khổ tạo ra con người, là chị em đều nhất định sẽ ủng hộ cậu!”
Bạch Thiên Trương khóc thầm. Danh dự của cô nhất định sẽ bị bại hoại như vậy. Nhưng nếu cô nói, cô và Ngôn Mạch tuy yêu nhau nhưng vẫn giữ đúng khuôn phép, Ngôn Mạch tuyệt đối giống như Liễu Hạ Huệ[1] dẫu có nữ nhân ngồi trong lòng cũng không hề nảy ý tà dâm, cho tới giờ cô vẫn là người con gái trong trắng, như vậy thì theo những gì cô hiểu về bọn chuyên ngồi lê đôi mách, chẳng bao lâu sau, nhất định sẽ có tin đồn đại loại như Ngôn Mạch bị yếu sinh lý chẳng hạn. Nếu như vậy thì cô sẽ… thôi cứ để mặc như vậy đi.
[1] Liễu Hạ Huệ (720 TCN-621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lô, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Dư San ngoảnh đầu lại nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt, ra vẻ chảy hai hàng lệ lưu luyến để tiễn biệt Bạch Thiên Trương, khóe miệng thì lại cứ nhếch lên trên. Bạch Thiên Trương phỉ nhổ sự giả tạo của cô ấy, tiếp tục thu dọn đồ. Cô cảm thấy may mắn rằng đại học W từ trước đến giờ không hề có quy định kiểm tra phòng ban đêm, nếu không thì cô sẽ chẳng thể tốt nghiệp được. Thế thì quả thực là hủy hoại cả đời người chỉ vì một người đàn ông.
Cô xách hết túi to túi nhỏ đi ra khỏi ký túc xá, Ngôn Mạch lập tức đón lấy đồ trong tay cô bỏ vào cốp xe, sau đó mở cửa xe mời cô lên rất lịch sự. Nhờ có yêu cầu tha thiết của cô, Ngôn Mạch cuối cùng cũng đã đổi chiếc xe đua mui trần đỏ thành một chiếc xe khá dân dã. Bạch Thiên Trương trước kia đã từng chịu điều tiếng nên thấu hiểu rõ ràng, giản dị mới là cao minh. Cô lại chẳng hề hay biết Ngôn Mạch đã biết thừa những suy nghĩ ngây ngô ấy, xong lại chẳng nói chẳng rằng chỉ lặng lẽ phối hợp với cô.
Con người Bạch Thiên Trương, trước mặt người khác thì tỏ vẻ con nhà gia giáo, nhưng sau lưng thì lộ rõ bản chất, nói trắng ra thì là một cầm thú. Tuy cô cảm thấy Ngôn Mạch cũng là một cầm thú nhưng người ta là cầm thú đội lốt người, cao hơn cô một bậc kia. Cô vừa ngồi lên xe, đợi xe ra khỏi khuôn viên trường, liền bắt đầu nhoẻn miệng cười với Ngôn Mạch, khóe môi he hé cái ý muốn lả lơi.
Ngôn Mạch cười: “Thiên Trương, đừng nhìn anh như thế. Anh không muốn xảy ra tai nạn đâu.” Bạch Thiên Trương tiu nghỉu: “Vâng, em chẳng dại gì mà ૮ɦếƭ vì tình. Tuổi xuân phơi phới của em không muốn hy sinh cho lão già như anh, mấy em trai trẻ tiểu Shota[2] còn đang đợi em đến kia kìa!”
[2] Tiểu Shota: các chàng trai theo phong cách quản gia, mô típ chịu ảnh hưởng xứ Nhật cùng với tiểu Loli.
Bạch Thiên Trương vừa dứt lời, Ngôn Mạch đột nhiên im lặng. Anh không nói gì và đánh tay lái sang một bên, dừng xe lại bên đường. Sau đó kéo lấy eo Thiên Trương về phía mình, mở miệng ra, cắn vào động mạch cổ của cô một cái.
Bạch Thiên Trương sợ hãi, định nói đạo lý với cái anh chàng đang trong trạng thái điên cuồng này: “Ngôn… Ngôn Mạch à, đó là động mạch cổ đó, anh nhẹ một chút, nhất định phải nhẹ chút đấy… Em hối hận rồi, em không đùa như thế nữa đâu. Anh trẻ trung, nhiệt huyết, đẹp trai, phóng khoáng, thiên hạ vô song, đâu có sánh được với Tiểu Shota chứ. À không phải, Tiểu Shota đâu sánh được với anh!” Bạch Thiên Trương nói liên miên, như muốn khóc mà không ra nước mắt, cái mạng bé nhỏ của cô đang nằm trong tay người ta, không thể không sợ hãi. Trước đây tại sao cô ấy không nhận ra Ngôn Mạch là một con quỷ hút máu như vậy?
Bạch Thiên Trương gan thỏ đế không nhìn thấy khóe mắt cười thầm của Ngôn Mạch, chỉ cảm thấy anh nhẹ nhàng, chầm chậm ʍúŧ lấy thịt của cô với một phương thức rất tình cảm, cái liếm nhẹ của đầu lưỡi khiến cô tê dại, trong đầu Bạch Thiên Trương chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, tối qua mình vẫn chưa tắm, có phải liếm vào sẽ thấy rất mặn?
Nhưng hình như cũng không mặn thì phải, vì nét mặt của ai đó tỏ ra rất thỏa mãn sau khi rời khỏi cổ cô, rất giống con thú uể oải chuẩn bị đi ngủ sau khi ăn uống no nê, còn liếm mép một cái rất chi đê mê, làm trái tim nhỏ bé, nhút nhát của Bạch Thiên Trương đập thình thịch, thình thịch.
Bạch Thiên Trương sau khi thoát khỏi “nguy hiểm” tỏ ra rất sợ hãi, suốt chặng đường cô ngoan ngoãn ngắm phong cảnh như ngắm bích họa, tuyệt không dám chọc đến con sư tử đực đang ngủ say bên cạnh. Còn Ngôn Mạch cảm thấy dư vị chưa hết, đang nghĩ cách để lần sau kiếm cớ ăn tươi nuốt sống “miếng đậu phụ” Thiên Trương này.
Bạch Thiên Trương đang say sưa ngắm phong cảnh chợt phát hiện ra điều gì đó không ổn: “Ngôn Mạch, đây không phải đường về nhà anh?”
Ngôn Mạch cười, giải thích một cách hết sức tự nhiên: “Anh có nói đưa em về nhà sao?”
Bạch Thiên Trương sợ hãi: “Anh muốn bán em sao?”
Ngôn Mạch liếc Thiên Trương một cái: “Không phải, chỉ là đi tham gia một bữa tiệc rượu rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ thôi.”
“…!!” Bạch Thiên Trương cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc: một chiếc áo len, một chiếc quần bò, một đôi giày vải đen nhẻm không thể nhận ra màu sắc ban đầu…
“Aaaa!!! Ngôn Mạch, anh là đồ khốn, em không đi!” Bạch Thiên Trương khóc lóc, ra sức giằng co.
Nhưng lúc trước đã nói rồi, Bạch Thiên Trương luôn là vật hy sinh của một thế lực cường quyền nào đó, ví dụ như mẹ cô, hoặc Ngôn Mạch.
Mười lăm phút sau, vật hy sinh này đứng trước cái mà Ngôn Mạch gọi là “tiệc rượu rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ” đó, cô chợt thấy mình sống không bằng ૮ɦếƭ.
Ngôn Mạch kéo tay cô vòng vào khuỷu tay anh, dỗ dành cô: “Không sao đâu em, đừng căng thẳng. Chỉ cần lộ diện là được, sẽ ổn cả thôi.”
Bạch Thiên Trương rõ ràng đã từ bỏ ý định chạy thoát thân, nhưng vẫn hỏi dò: “Có những ai vậy?”
Ngôn Mạch tiếp tục nói một cách thản nhiên: “À, bố mẹ anh ở trong đó.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Bạch Thiên Trương được trải nghiệm cái gọi là tiệc rượu, quả thực rất lộng lẫy, sang trọng, chỉ có cô là giống như một cô bé Lọ Lem trà trộn vào đây.
Có người đến trước mặt chào họ: “Ngôn thiếu, Thiên Trương, hai người đã đến rồi à!”
Bạch Thiên Trương xác định không hề quen người thanh niên mặc áo sơ mi hồng, mặt cười cợt thiếu nghiêm túc đến nhận người quen này, Ngôn Mạch giới thiệu: “Đây là Đỗ Khanh Cách, chính là Hợp Thức Hóa.”
Bạch Thiên Trương lập tức có cách nhìn khác về Ngôn Mạch, xúc động đến nỗi nước mắt giàn giụa, may mà cũng gặp được một người quen.
Ánh mắt của Đô Khanh Cách lướt qua cổ Bạch Thiên Trương, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt kỳ lạ, sau đó cười một cách khó hiểu, nụ cười khiến Bạch Thiên Trương dựng tóc gáy.
Sau đó lại có một cặp vợ chồng trung niên tiến đến phía họ, Ngôn Mạch kéo Thiên Trương về phía trước một bước: “Bố, mẹ, đây chính là Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương giật mình, trong lòng có cảm giác như đang ngồi trên ngọn núi lửa bắt đầu phun trào, sau đó núi lửa đã đến điểm phun trào, nham thạch, lưu huỳnh phun đầy mặt đất, cô rất muốn ngửi thử xem trên cơ thể mình có mùi lưu huỳnh hay không, lại phải đối diện bố mẹ Ngôn Mạch nở nụ cười thân thiện: “Cháu chào hai bác.”
Trên người mẹ Ngôn Mạch toát ra một vẻ lạnh lùng của một bác sĩ đã làm nhiều năm trong bệnh viện, bố Ngôn Mạch mặc dù bị con trai chê là một đại gia mới nổi, nhưng cũng là người tinh nhạy, nhìn xa trông rộng.
Tim Bạch Thiên Trương đập thình thịch như trống đánh, lại nhìn thấy ánh mắt bố mẹ Ngôn Mạch liếc qua cổ cô, sau đó cười cười vỗ về cô, mẹ Ngôn Mạch cầm lấy tay cô, cười nói: “Đây chính là Thiên Trương à, Ngôn Mạch, chẳng trách con hay nhắc đến cô ấy trước mặt bố mẹ, quả thực là một cô gái tốt, yêu con thì thật đáng tiếc. Sau này con không được bắt nạt cô ấy đâu nhé.” Mỗi câu mỗi chữ của mẹ Ngôn Mạch đều chân thành, thật lòng, Bạch Thiên Trương đột nhiên được khen cảm thấy lo sợ.
Bố Ngôn Mạch cũng cười: “Đúng vậy, cô bé này bố thấy rất được, Ngôn Mạch, con đã muốn ổn định thì bố nghĩ con nên sớm quyết định chuyện này đi.”
Bạch Thiên Trương bắt đầu thấy khâm phục tư duy mang tính “nhảy vọt” này của bố Ngôn Mạch, vừa mới gặp mặt đã trực tiếp “nhảy vọt” đến quyết định, có phải… nhanh quá không? Nhưng cũng không thể phủ nhận, tâm trạng thấp thỏm của cô đã ổn định lại vì những lời nói và nụ cười của họ.
“Ngôn Mạch!” Một tiếng gọi quen thuộc của một cô gái cất cao. Tiếng gọi này… Bạch Thiên Trương đột nhiên quay người lại, quả nhiên nhìn thấy mụ phù thủy già Cố Niên ăn mặc lộng lẫy đang cười với Ngôn Mạch.
Nếu lúc trước trong lòng Bach Thiên Trương chỉ có núi lửa phun trào, thì bây giờ, tất cả thiên tai đều đồng loạt ập đến, bão tố, động đất, hồng thủy, sóng thần, trời long đất lở.
Đang lúc hoảng hốt, Ngôn Mạch liền nắm lấy tay cô, hơi ấm của bàn tay anh làm cô yên tâm. Ngôn Mạch chào qua loa Cố Niên: “Cố Niên.”
Cố Niên vô ý đưa mắt qua cổ Bạch Thiên Trương, nụ cười đột nhiên ngượng đi, sắc mặt cũng tái đi, nhưng vẫn cười và hỏi: “Thiên Trương cũng ở đây à. Sao, anh đưa Thiên Trương đến gặp bố mẹ à?”
Ngôn Mạch cười nhạt: “Đúng, cũng là đến để tuyên bố một chuyện.” Nói xong, anh vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, cao giọng nói: “Hôm nay, nhân buổi kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ tôi, tôi xin tuyên bố một chuyện: Tôi và Bạch Thiên Trương đã đính hôn, bây giờ cô ấy đã thành vị hôn thê của tôi. Đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp chúng tôi sẽ kết hôn, hy vọng lúc đó các vị sẽ đến chúc mừng.”
Bạch Thiên Trương cảm thấy như sét đánh ngang tai, khiến cô hồn bay phách lạc, xung quanh dường như có người đang nói chúc mừng chúc mừng, cô vẫn chưa tỉnh táo trở lại. Ngôn đại thần sau khi làm náo loạn tiệc rượu liền chầm chậm đưa Bạch Thiên Trương lẩn trốn khỏi những cặp mắt của những người xung quanh.
Bạch Thiên Trương ngồi trong xe suy nghĩ một hồi: “Ngôn Mạch, Em đính hôn với anh lúc nào? Vẫn chưa có nhẫn kim cương, chưa có vòng cổ bạch kim, đến bánh đính hôn cũng chưa có!”
Ngôn Mạch lườm Thiên Trương một cái: cô gái này cũng thực tế quá nhỉ, anh nói: “Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đính hôn.”
Bạch Thiên Trương suy nghĩ một chút, lại nói: “Cố Niên sẽ thế nào đây?”
“Cái gì mà Cố Niên sẽ thế nào? Cái vết cắn trên cổ cô ấy là vết răng chó, còn vết trên cổ em mới chính là “hàng thật” của anh.”
“…” Bạch Thiên Trương ngốc nghếch bắt đầu ngẫm nghĩ về hàm ý của câu nói đó, sau đó đột nhiên cô rít lên một tiếng chói tai, xông đến trước gương chiếu hậu, quả nhiên, quả nhiên trên cổ cô có một vết đỏ tươi như quả dâu tây! Bây giờ cô ấy mới ngộ ra sắc mặt kỳ lạ khi đó của Đỗ Khanh Cách, bố mẹ Ngôn Mạch và Cố Niên lúc họ nhìn cô, đột nhiên cô thấy vô cùng xấu hổ, mong rằng mình đã không được sinh ra trên đời này.
“Ha ha!” Ngôn Mạch cười gian xảo, “Ngày mai Cố Niên sẽ bay sang Châu Âu rồi. Anh đảm bảo cơ hội để cô ấy trở về vòng tay của tổ quốc thân yêu rất rất ít, như vậy em đã yên tâm chưa?”
“…”
“Thiên Trương?”
“… Ngôn Mạch em hận anh! Hu hu hu! Anh để em mặc quần áo bình thường đi dự tiệc rượu còn không sao, anh còn làm em mang cái quả dâu tây đỏ ửng này trên cổ, thật mất mặt quá đi!”
“Thiên Trương…”
“Ngôn Mạch, em hận anh suốt đời!”
Đột nhiên lúc này Ngôn Mạch mới nghĩ ra: Bạch Thiên Trương là người rất chú ý đến bề ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc