Đôi khi tính cách chưa chắc đã quyết định vận mệnh, mà còn có thể là thói quen.
Không sai, chính là thói quen. Ví dụ như việc Dư San thường xuyên rướn cổ lên hy vọng sẽ làm cổ mình thon dài hơn, hay việc Đàm Việt thường cạy rỉ mũi vê lại rồi bắn đi chỗ khác, việc Bạch Thiên Trương trước khi ăn bánh mỳ nướng thường ăn viền xung quanh trước.
Ví dụ như bây giờ, Thiên Thương Nhục Cốt Đầu cô đơn chiếc bóng vất vả chạy chỗ vây lấy BOSS, bị Dư San chế nhạo là kẻ dở hơi, nhưng cô lập tức phản bác: “Tớ quen với việc Ngôn Mạch chống đỡ cho rồi.”
Cô im lặng, cô ấy quen được “Vũ Thoa Phong Lạp” chắn trước mặt rồi lao về phía trước, quen gắp nấm bỏ vào bát Ngôn Mạch vì cô không thích ăn nấm, quen với việc anh ấy nhẹ nhàng gọi cô “Thiên Trương, Thiên Trương”, một tiếng gọi rất bình thường nhưng chứa đầy tình cảm của anh.
“Hu hu, Dư San ơi, tớ thất tình rồi!” Cô ấy than khóc.
Dư San nói luôn: “Hai người đã nói chia tay chưa? Vẫn chưa nói gì thì cậu than cái khỉ gì chứ, đừng có mà làm bộ đáng thương trước mặt bà.”
“Nhưng mà hai ngày nay anh ấy không vào trò chơi rồi, cũng không liên lạc với tớ.” Bạch Thiên Trương giải thích.
“Có lẽ anh ấy ૮ɦếƭ rồi.” Dư San nói với một giọng điệu lạnh lùng.
“Cái gì!!!” Bạch Thiên Trương sợ hãi, mặt biến sắc.
“Đúng vậy, cậu nghĩ xem, anh ấy chịu gió lạnh cả đêm, khả năng đã bị sốt. Rồi thì sau đó không có ai bên cạnh, cũng không ai biết nên cuối cùng đã ૮ɦếƭ, vì thời tiết lạnh, nên thi thể anh ấy không thể phân hủy, các nhà xung quanh không ai phát hiện ra. Cậu cứ đợi thêm vài ngày xem, biết đâu sẽ có tin đăng báo: Giám đốc Phong Khuynh ૮ɦếƭ thảm tại nhà, do tự tử hay bị mưu sát?” Dư San nói có vẻ rất hợp lý.
Bạch Thiên Trương trợn tròn mắt, không có bất cứ phản ứng gì. Mặc dù cô biết Dư San chỉ là chuyện bé xé ra to, cố ý dọa mình, nhưng Thiên Trương vẫn tưởng tượng ra cảnh Ngôn Mạch một mình cô đơn tội nghiệp trên chiếc giường nhỏ, bên cạnh không có lấy một người tiễn đưa, thật đau lòng. Cũng không biết trước khi ra đi anh ấy có kịp lập di chúc hay chưa… Đột nhiên, Bạch Thiên Trương nhảy lên, vơ vội khăn quảng cổ và mũ rồi chạy thẳng ra ngoài.
Dư San nở một nụ cười đầy nham hiểm. Vì vậy chỉ có thể nói, đôi khi cái quyết định vận mệnh chưa chắc đã là tính cách, mà còn có thể là thói quen, đôi khi cái mà có thể giúp một đôi tình nhân giảng hòa khi cãi nhau chưa chắc đã phải là nụ hôn, mà cũng có thể là thói quen.
Thế nên vận mệnh Bạch Thiên Trương sẽ là một miếng đậu phụ chắc chắn bị Ngôn Mạch xơi tái, cũng là do thói quen mà quyết định.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thiên Trương đến nhà Ngôn Mạch, nhưng lại là lần đầu tiên cô vác mặt đến nhà anh sau khi hai người cãi nhau.
Bạch Thiên Trương ho một tiếng, chỉnh lại khăn quàng cổ và mũ, trong lòng nghĩ thầm: Bạch Thiên Trương, mặc dù mày đến thăm hỏi người bệnh theo tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, nhưng dù sao Ngôn Mạch cũng là một người bệnh đặc biệt, anh ấy còn là người thân mang trọng tội. Vì vậy đến lúc đó tuyệt đối không được mềm lòng, cho dù anh ấy có thẳng thắn nhận lỗi cũng vẫn bị trừng phạt chứ đừng nói là không thẳng thắn.
Chuông cửa đã reo một hồi lâu mà vẫn chưa có người mở cửa, Bạch Thiên Trương ghé sát tai vào cánh cửa lạnh toát nghe xem có động tĩnh gì không. Trong khi cô đang bất động giữ cái tư thế nghe trộm thấp hèn ấy thì đột nhiên cửa mở. Bạch Thiên Trương ngã vào lòng người mở cửa một cách rất “vô ý” giống như cánh hoa nhẹ rơi xuống làn nước.
Sau một phút bối rối…
“Này này, chúng ta vẫn còn đang cãi nhau đó, hãy giữ khoảng cách một chút, em vẫn chưa tha thứ cho anh mà… Này, Ngôn Mạch! Anh sao vậy? Tỉnh lại đi!”
Ngôn Mạch đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình ra mở cửa. Hôm đó, tên Đỗ Khanh Cách vô lương tâm sau khi vứt anh lên giường liền đi ngay với em hàng mà hắn mới câu được. Ngôn Mạch nằm hai ngày liền trên giường, ngày đêm mong chờ Bạch Thiên Trương đến thăm, như thế anh có thể gắng gượng lập di chúc để lại tài sản cho Thiên Trương trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Kết quả là cô đã đến thật, chỉ có điều anh vừa mới mở của đã bị Bạch Thiên Trương đổ cả vào người, bình thường anh còn khó mà đỡ nổi chứ đừng nói với một cơ thể yếu ớt như lúc này, bị cả một tảng thịt ít nhất cân nặng cũng hai con số đó đổ vào làm anh ngã chổng kềnh xuống đất.
Trong lúc mơ hồ, Ngôn Mạch vẫn kịp đỡ lấy Bạch Thiên Trương để tránh cho cô bị đập đầu xuống đất, kết quả là chính bản thân anh lại bị đập đầu xuống đất khiến mắt mũi tối sầm, choáng váng như đang có những ngôi sao bay lên, lúc đó anh chỉ biết kêu rên vì đau đớn.
Bạch Thiên Trương không kịp suy nghĩ gì, luống cuống đứng dậy, tay run run đặt trước mũi Ngôn Mạch kiểm tra hơi thở, biết rằng anh vẫn sống, cô vội vàng kéo Ngôn Mạch đến bên giường.
Một cô gái nhỏ bé phải kéo một chàng trai cao 1m80 quả thực không hề dễ dàng, Bạch Thiên Trương vừa kéo vừa thở hồng hộc như một con lừa. Giống như một cây lau nhà, Ngôn Mạch cũng chẳng dễ chịu gì, anh bị đập vào chân bàn trà, va vào chân tủ. Đợi đến khi Bạch Thiên Trương trải qua bao nhiêu vất vả mới đưa được Ngôn Mạch nằm lên giường thì anh vốn đã nội thương nay lại thêm ngoại thương, thê thảm đến mức kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi cũng không dám ngoái lại nhìn.
Lúc đó Bạch Thiên Trương mới thấy được hết tác dụng của việc học y, thì ra ngoài việc mổ vịt giúp gia đình còn có tác dụng khác nữa. Sau một hồi làm vật lý trị liệu để hạ sốt, Bạch Thiên Trương lại dỗ Ngôn Mạch uống thuốc, băng bó sát trùng những chỗ Ngôn Mạch bị thương do va đập. Sau khi vật lộn xong với anh chàng, Bạch Thiên Trương thấy anh cuối cùng cũng đã ngủ yên, mới yên tâm ngồi nghỉ ngơi và nghĩ: vốn dĩ là cô đến hỏi tội anh, kết quả người đi hoạch tội ngược lại phải hầu hạ người có tội như hầu hạ một đại lão gia. Thế là thế nào?
Cuối cùng Ngôn Mạch bị một mùi hương bay đến khiến anh tỉnh lại. Anh sờ lên trán, đã bớt nóng đi rất nhiều. Bên ngoài trời là một màu đen, dường như đang là buổi tối. Anh gắng gượng ngồi dậy, lúc đầu còn hơi váng đầu, nhưng không bao lâu đã bình thường trở lại, anh lắc lắc đầu, nhìn thấy Bạch Thiên Trương đang ngồi trên ghế sofa chơi “Viêm Hoàng Kỳ Tích” trên chiếc laptop của anh, rõ ràng đang nói gì đó với người của Thượng Thiện Nhược Thủy, nhưng âm thanh rất nhỏ.
“Ừ, anh ấy bị sốt. Ừ, tôi đang chăm sóc anh ấy, không sao đâu. Nói với Vô Yên không cần lo lắng quá. Được…”
Bạch Thiên Trương bỗng nhiên thấy nóng tai, cô sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy Ngôn Mạch mới yên tâm, cô đứng dậy sờ trán Ngôn Mạch kiểm tra: “Đã đỡ sốt chưa?”
Ngôn Mạch nắm chặt bàn tay đang sờ lên trán của Thiên Trương, Thiên Trương cảm thấy lòng bàn tay Ngôn Mạch nóng bỏng, nghi ngờ anh ấy vẫn chưa hạ sốt. Ngôn Mạch vẫn ngây ra nhìn cô ấy, đôi mắt đẹp và sáng ấy giống như đôi mắt lần đầu họ gặp nhau, Bạch Thiên Trương ấp úng nói: “Này, không phải anh bị sốt đến phát khờ đấy chứ?”
Ngôn Mạch cười ngây ngô, định ôm chầm lấy Bạch Thiên Trương, cô giật mình lùi lại mấy bước: “Đợi đã! Anh đừng tưởng em chăm sóc anh tức là đã tha thứ cho anh! Chúng ta đâu có thân như thế! Anh… anh… anh, anh đã khỏe rồi thì em về đây!”
Ngôn Mạch không muốn hiểu lầm lớn hơn, anh đã bị giày vò quá đủ rồi, thêm lần nữa tức là tự anh tìm đường chấm dứt rồi. Ngôn Mạch vội kéo Bạch Thiên Trương trở lại, anh muốn nói hết với cô mọi chuyện trong đêm nay.
Bạch Thiên Trương hục hặc mấy cái, tức giận kéo lấy mũi Ngôn Mạch lôi vào trong giường: “Anh nói đi, anh và Cố Niên, vết răng đó của Cố Niên, tóm lại anh còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa?”
Lúc trước Bạch Thiên Trương sợ Ngôn Mạch bị sốt đến phát khờ, sự thật chứng minh cô đã lo hão. Ngôn Mạch không những không bị sốt đến phát khờ, ngược lại trận sốt này giúp anh tỉnh táo hơn: “Em… Thì ra em nghi ngờ anh với Cố Niên…”
“Nếu không thì sao?” Bạch Thiên Trương đã hoàn toàn biến thành một cô gái lòng đầy ghen tuông.
Ngôn Mạch dở khóc dở cười: “Đó không phải là vết răng của anh, đó là của Eric!”
“… Eric? Không phải là… chó… chứ?”
Ngôn Mạch lặng im, không thèm trả lời cái người mà không phân biệt được răng chó với răng người.
“Là chó thật á?”
“Hồi học cấp 3 anh cùng cô ấy đến nhà một người bác, nhà bác ấy nuôi một con chó săn, có lẽ lúc ấy trông anh giống một chiếc lạp xưởng nên khi vừa nhìn thấy anh, Eric liền xông đến phía anh, lúc đó Cố Niên liền đẩy anh ra, chịu nhát cắn thay anh. Vì thế anh nợ cô ấy.” Ngôn Mạch thật thê thảm, chỉ vì cái vết răng vừa giống chó vừa giống người đó mà khiến anh và Thiên Trương phải phân ly lâu thế, Thiên Trương của anh suýt nữa còn bị người khác ςướק mất!
Ngôn Mạch thở dài: “Chẳng phải em học y sao? Tại sao giải phẫu học của em lại kém đến thế? Đến răng người và răng chó cũng không phân biệt được.”
Bạch Thiên Trương tức giận: “Cái vết cắn đó vốn dĩ vừa mờ vừa nhạt! Em lại không thể nghiên cứu tỉ mỉ! Hơn nữa nếu không phải anh gây ra chuyện này thì em cũng đâu có hiểu lầm chứ? Người gây ra hiểu lầm là ai? Lỗi là do ai? Là ai, là ai, là ai hả?”
Bạch Thiên Trương mất hết bình tĩnh, cô như phát cuồng.
Ngôn Mạch tỏ vẻ ăn năn: “Là anh, là anh, là anh, lỗi là của anh, anh có tội.” Nhìn sắc mặt Bạch Thiên Trương dần bình thường trở lại, Ngôn Mạch tiếp luôn: “Vợ yêu, còn giận nữa không?”
Bạch Thiên Trương nghĩ, mình là con gái phải dịu dàng, thế là cô làm ra vẻ mặt kiểu nữ hoàng ban ơn: “Được, Tiểu Mạch Tử, lần này Ai gia[1] tha cho ngươi, lần sau không được như thế nữa đâu đấy!”
[1] Ai gia: Ta, lối tự xưng của phụ nữ quyền quý trong cung thời xưa.
Ngôn Mạch giật giật khoé miệng, năm lần bảy lượt đảm bảo nhất định sẽ giải quyết ổn thoả chuyện với Cố Niên mới làm cho Thiên Trương cười được.
Vậy là vụ “huyết án” do vết chó cắn gây ra cuối cùng đã khép lại một cách hoàn mỹ.
Hai ngày vừa qua Ngôn Mạch chẳng được ăn món gì ngon cả, bây giờ lại nghe thấy Bạch Thiên Trương nấu cơm bệnh nhân cho mình, anh liền nhảy chân sáo chạy xuống bếp tìm đồ ăn.
Cháo gạo nếp thơm dẻo, trộn với tôm nõn và cải xanh cắt nhỏ, bên trên phủ một lòng đỏ trứng vàng ươm, Ngôn Mạch cảm thấy thế là thoả mãn lắm rồi.
Bạch Thiên Trương thấy Ngôn Mạch ăn một cách ngon lành, cảm thấy không uổng công khi mình suýt nữa đã cắt phải ngón tay.
Bạch Thiên Trương nhìn Ngôn Mạch ăn xong, sau đó chạy ra chạy vào như một bà nội trợ, cô nghĩ anh đã hạ sốt nhiều rồi, nhưng vẫn kéo anh ấy lên giường nằm ngủ một lát nữa.
Ngôn Mạch đã ngủ hai ngày rồi, bây giờ đâu còn buồn ngủ nữa, anh cũng sợ sau khi ngủ Bạch Thiên Trương lại rời xa anh, bèn kéo tay Thiên Trương nhất quyết không thả ra, hai người giằng co một hồi liền nằm cả xuống giường.
“...” Cứ như thế, không khí trong phòng bắt đầu tràn ngập tình yêu. Bạch Thiên Trương nằm đè lên иgự¢ Ngôn Mạch, nhìn lên cằm anh, nơi có những cọng râu vẫn chưa được cạo sạch, cô thích thú đưa tay nhẹ nhàng sờ vào cằm anh, thấy nhột nhột đau đau. Hai người dường như đều nhớ lại khoảnh khắc đang âи áι thì bị một con cá làm đứt mạch cảm xúc, nghĩ đến đó mặt Bạch Thiên Trương liền ửng đỏ.
Ngôn Mạch bắt đầu hít thở mạnh hơn, môi anh không kiềm chế được di chuyển đến gần môi Thiên Trương, chạm vào bờ môi cô khe khẽ. Thiên Trương cảm nhận được hương vị ngọt ngào, thơm nồng, mềm mại của dư vị cháo gạo nếp trong miệng anh, cảm xúc thăng hoa, cảm giác không gian xung quanh như đang bềnh bồng, rồi rất nhanh rơi xuống, giống như nụ hôn của Ngôn Mạch hạ xuống thân thể cô, nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Tất cả đều rất nhẹ nhàng, mềm mại, như ngọn lửa sắp bùng lên sáng chói.
Trong không gian tĩnh mịch ấy, Thiên Trương bống nhớ đến một chuyện. Chuyện này...
“Á!!!” Cô đột nhiên bật dậy kêu lên, đập cả vào đầu Ngôn Mạch, “Em quên mất!”
“?” Ngôn Mạch không hiểu chuyện gì.
“Em... quên tắt tai nghe IS rồi...”