Bạch Thiên Trương quyết định không thể chỉ mình chịu đựng nỗi đau này được, dù thế nào cũng phải kéo theo Ngôn Mạch để anh thử cảm giác mà cô đang phải chịu đựng, thế là cô liền hỏi: “Ngôn Mạch, em muốn anh nghiêm túc trả lời một câu hỏi. Thái độ của anh phải nghiêm túc một chút, trả lời cho cẩn thận!“
Ngôn Mạch cười nói: “Bà xã hỏi đi, anh đang lắng nghe.“
“Anh thật sự không biết Đừng Mất Đừng Quên?“
Ngôn Mạch ngẩn ra, nếu như anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai Bạch Thiên Trương hỏi anh về Đừng Mất Đừng Quên, anh lờ mờ nhận thấy có chút gì đó không ổn:“Anh chắc chắn là không quen biết người này.“
“Thế sao lần trước em thấy anh tổ đội với cô ta.“
“Em thấy khi nào?“
“Khoảng ba ngày trước gì đó. Khi đó em còn gửi cho anh một tin nhắn, nhưng không thấy anh trả lời. Cho nên em không biết chắc rằng là anh ẩn thân hay là thật sự không online.“
Ngôn Mạch trầm ngâm một hồi, anh bắt đầu chậm rãi nhớ lại. Mấy ngày gần đây khi lên Viêm Hoàng Kỳ Tích, anh luôn có một cảm giác gì đó rất kỳ quái. Tuy rằng nhân vật của anh vẫn ở địa điểm mà anh thoát ra lần trước, nhưng nó vẫn khiến anh có cảm giác gì đó không đúng. Nếu đúng như những gì mà Thiêm Trương nói, thì rất có thế anh đã bị trộm nick, mà kẻ lấy cắp nick của anh rất có thể là Đừng Nói Đừng Quên mà cô vừa nhắc tới.
Anh trầm giọng nói: “Thiên Trương, rất có thể anh đã bị trộm nick. Sau này trước lúc online anh đều sẽ nói trước cho em một tiếng, nếu như không thấy anh nhắn cho em, mà em vẫn thấy anh online, thì em phải lập tức gọi điện thoại cho anh biết nhớ không.“
Bạch Thiên Trương vừa nghe Ngôn Mạch nói xong, cô liền nghe thấy một tiếng “thịch“ vang lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, đó chính là tiếng trái tim cô khẽ reo lên nhẹ nhõm, cô yên tâm cười nói: “Vâng.“
Vài ngày sau Ngôn Mạch lại phải đi xa, bởi vì ở tổng công ty có một dự án lớn, cần đích thân anh điều hành, anh chỉ còn rất ít ngày để phác thảo bản thiết kế và lên kế hoạch các phương án cho dự án lớn này.
Trước khi đi Ngôn Mạch vẫn không thấy yên tâm, anh dặn dò Thiên Trương rằng: “Hãy nhớ châm ngôn “ba tốt“ của anh, đừng thấy anh không ở bên cạnh mà em ăn uống lung tung biết không.“
Dư San cười thầm nói: “Đại thần, tôi sẽ trông chừng Thiên Trương giúp anh.“
Lúc này Ngôn Mạch mới thấy yên tâm hơn vẫy vẫy tay nói: “Được rồi em về đi. Đừng nhớ anh nhé.“
Bạch Thiên Trương nhăn mặt, chu môi, giậm chân: “Đáng ghét! Ai thèm nhớ nhung gì anh chứ!“
Dư San và Ngôn Mạch toàn thân nổi da gà, nhìn Bạch Thiên Trương như lần đầu mới quen cô vậy, sau đó quay đầu bước đi theo hai hướng khác nhau.
Mấy ngày sau đó, Bạch Thiên Trương kéo theo Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đang lẻ loi hiu quạnh cùng Phong Vũ Trung Bài Cốt đến Hoàng Cung Dưới Biển một nơi cực kỳ lãng mạn mà Ngôn Mạch đã từng dẫn cô đến hưởng tuần trăng mật của hai người. Sau đó gửi tin nhắn cho Ngôn Mạch: “Ngôn Mạch à, hì hì, em rất nghe lời anh nhé, hôm nay em đến nhà ăn để ăn cơm. Hôm nay em đã ăn món canh ngô nấu với đậu, trứng sốt cà chua!“
Ba tiếng sau đó, một người nào đó đang miệt mài tô thêm màu sắc cho bản thiết kế của mình trong lúc thần trí không tỉnh táo đã nhắn lại một tin như thế này: “Ồ, màu xanh lá cây kết hợp với hồng nhạt cũng không tồi.“
Bạch Thiên Trương nghe xong ngán ngẩm không biết nói gì hơn. Tự nhiên trong cô có một chút khát vọng mà từ trước tới nay chưa hề có, đó là khuôn mặt của mình có thể biến thành một tờ giấy trắng hoặc là một cái bảng màu, để Ngôn Mạch có thể ngày ngày đều nhìn thấy cô.
Cô đố kị nói: “Dư San à! Những ngón tay mảnh khảnh lướt qua từng trang giấy, hay ánh mắt nồng nàn chăm chú nhìn từng trang vẽ của Ngôn Mạch, vốn dĩ nó đều thuộc về tớ!“
Dư San rùng mình khi nghe Bạch Thiên Trương nói xong, cô nhìn khuôn mặt rối loạn nội tiết của Bạch Thiên Trương nói: “Cậu đang đóng giả mấy oán phụ ở trong thâm cung đấy hả?“
Bạch Thiên Trương ai oán thở dài một tiếng, mang theo Phong vũ Trung Tạc Bài Cốt chỉ có mẹ mà không có cha đi đánh quái: “Làm một bà mẹ đơn thân thật không dễ dàng gì.“
Khi cô đi ngang qua thành liền mua thêm máu và mana[1], Bạch Thiên Trương nhìn thấy một người chơi nằm dưới chân của một NPC đang đi đi lại lại ở đó, có lẽ là một người chơi huyết danh mạo hiểm vào thành nên bị NPC tiêu diệt. Sắc mặt cô không đổi bước qua thi thể của người chơi đó tiếp tục bước đi, đột nhiên trên kênh nói chuyện nhảy ra một hàng chữ.
[1] Mana: thuốc hồi phục pháp lực.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, đợi đã.
Bạch Thiên Trương vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng oán thán, nghe thấy vậy liền ngẩn cả người, sau đó cô cúi xuống nhìn kỹ, trên mặt thi thể Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu vẫn còn in đậm hai dấu chân to đùng của cô. Bạch Thiên Trương ngỡ ngàng, có phải cô vừa giẫm lên đại thần không!
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: A a a a! Xin lỗi xin lỗi! Tôi không có cố ý, là vì tôi không nhìn thấy cậu! Cậu đừng để bụng đó nhé, sau khi hồi sinh cũng không được phái người Danh Nhân Đường đuổi Gi*t tôi đấy!
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: … Cô có Tẩy Huyết Thủy không?
… Ồ, hóa ra là muốn Tẩy Huyết Thủy. Bạch Thiên Trương cảm thấy yên tâm hơn, lấy Tẩy Huyết Thủy từ trong thương khố ra, cô nhìn lên cái tên từ màu đỏ biến thành màu đen của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, liền chạy qua sạp hàng gần đó mua thêm mấy bình Tẩy Huyết Thủy, sau đó khiêng theo một đống Tẩy Huyết Thủy chạy đến bên cạnh thi thể, nhưng lại không biết làm thế nào để chuyển cho Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Bây giờ làm sao để chuyển sang cho cậu hả? NPC vẫn còn đứng đây, làm sao cậu có thể hồi sinh được.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: Tôi sẽ click hồi sinh vào nhà tù. Cô hãy đến nhà tù đưa cho tôi.
Bạch Thiên Trương ngoan ngoãn chạy tới nhà tù, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đã hồi sinh lại ở trong tù. Cô đem Tẩy Huyết Thủy giao dịch với Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, đối phương cũng gửi lại cô 200J. Cô nhìn thấy tên của Bị Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đã biến lại thành màu trắng, cô nghĩ vậy chắc là xong việc rồi, vừa quay người định rời đi, nhưng lại không nhịn được liền quay lại hỏi.
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Cậu không phải lên lớp sao? Hình như cậu sắp thi tốt nghiệp rồi phải không.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: À. Không sao, tôi đã được tuyển thẳng vào đại học W.
Bạch Thiên Trương bị kích động quay đầu bỏ đi luôn. Nhưng lại vì một câu nói của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu khiến cô phải dừng bước.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: Có phải cô thích Vũ Thoa Phong Lạp không?
Bạch Thiên Trương thấy kỳ lạ sao cậu ta lại hỏi mình như vậy, nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy trên kênh nói chuyện khi cô nói về vấn đề này. Vì vậy cô gửi một yêu cầu thêm bạn tới Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, đối phương rất nhanh đã chấp nhận. Liền đó Bạch Thiên Trương gửi tin nhắn riêng cho cậu ta: “Sao cậu lại hỏi như vậy?“
Ninh Tần nhíu mày, không biết trả lời thế nào. Cậu bắt đầu nhớ tới bộ dạng của cô gái kia, cô giấu mặt phía sau màn hình của máy tính, chỉ để lộ ra một đôi mắt to đen láy liên tục nhìn về phía mình, khi cậu chỉ hơi nhìn về phía đó một chút, cô gái đó giống như một con rùa lập tức rụt đầu lại sau máy tính, một lúc lâu sau lại thò đầu ra, mang theo vẻ mặt đạt được ý đồ xấu xa cùng nụ cười rung đùi đắc ý, lọn tóc hơi chĩa ra khẽ rung lên như đang nhảy múa. Cậu lại nghĩ tới lần trong phụ bản ẩn giấu, cái bộ dạng không sợ hãi không lùi bước kéo theo tất cả sủng vật của mình xông lên cứu cậu.
Vì vậy Ninh Tần thật sự do dự, cậu không biết nên nói cho cô biết việc của Đừng Mất Đừng Quên không, buổi tối sau hôm công thành chiến cậu vừa nghe giọng điệu Đừng Mất Đừng Quên nói thích Vũ Thoa Phong Lạp, cậu chắc chắn rằng cô gái này nhất định quen biết với Vũ Thoa Phong Lạp ở ngoài đời. Trong trò chơi dù không có ràng buộc gì về đạo đức, nhưng một cách vô thức cậu không hy vọng một ngày nào đó cậu phải nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc buồn rầu của Bạch Thiên Trương.
Ninh Tần do dự một hồi lâu, lâu đến nỗi Bạch Thiên Trương tưởng cậu đã bị rớt mạng, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Lần trước chúng tôi bị thua công thành chiến là do Đừng Mất Đừng Quên cố tình không thủ thành. Mà lí do của cô ta, theo lời cô ta nói, là vì cô ta thích Vũ Thoa Phong Lạp.“
Bạch Thiên Trương vừa mới nghe xong liền đứng dậy trước máy tính, đến nỗi xô đổ ghế. Khiến Dư San giật mình, nhìn sang cô với ánh mắt khó hiểu.
Bạch Thiên Trương chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang hừng hực bốc lên trong cô, lại là cô ta! Điều mà cô không ngờ là lại nghe được câu này từ miệng của Gia tộc đối địch! Cứ như cô là người sau cùng trên thế giới biết được chuyện này vậy, giống như cô mới là người ngoài cuộc vậy!
Cô tức giận nhìn sang Dư San: “Đừng Mất Đừng Quên! Cô ta nói cô ta thích Ngôn Mạch!“
Dư San khi*p sợ bởi vẻ mặt dữ tợn của Bạch Thiên Trương: “Ực, Thiên Trương, cậu có muốn uống chút nước không?“
Bạch Thiên Trương liếc xéo cô một cái, tay cầm cốc nước của Dư San khẽ run rẩy hỏi: “Cô ta nói thích Vũ Thoa Phong Lạp hay là thích Ngôn Mạch?“
Nghe thấy Dư San nói vậy, Bạch Thiên Trương mới tỉnh táo lại một chút: “Vũ Thoa Phong Lạp.“
Dư San dùng ánh mắt biết ngay mà nhìn cô: “Xì! Vậy thì cậu bực mình cái gì! Chuyện đó là rất bình thường, trong trò chơi ai mà không thích đại thần, điều này chẳng thể nói lên là Ngôn Mạch có gian tình. Ngôn thiếu nhà cậu nhất định không dính líu gì tới cô ta! Tớ nói cho cậu biết điều này, trước khi đi, Ngôn Mạch đã giao cho tớ một đống giấy ghi những điều cần chú ý, như cậu thích ăn cái gì này, cậu không thích ăn cái gì này, lại còn dị ứng với món ăn gì nữa chứ, đến uống thuốc mà còn phải uống thuốc nào, tất cả đều nhờ tớ đây này. Từ khi nào mà tớ thành bảo mẫu của cậu vậy!“
Bạch Thiên Trương ngẩn người, nhất định đòi cho bằng được tờ giấy đó để xem, quả nhiên trên giấy ghi chi chít những sở thích hàng ngày của cô, Ngôn Mạch đều chú ý tới, cẩn thận từng ly từng tí một.
Bạch Thiên Trương ôm tờ giấy trước иgự¢, nước mắt rơi lã chã: “Dư San, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, vừa nghĩ tới bộ dạng Ngôn Mạch khi viết những điều này, tim tớ lại đập liên hồi!“
Dư San trầm ngâm, sau đó trút giận lên toàn bộ đám quái: “Đám quái ૮ɦếƭ tiệt, ta đập ૮ɦếƭ bọn mi!“
Bạch Thiên Trương lập tức biết chừng mực, liền im lặng luôn.
“Hương thơm bạc hà ngọt ngào tực như gió không có hình dạng, thế nhưng anh lại có thể nhớ như in khuôn mặt và hương thơm của em...“ Tiếng chuông điện thoại cô thiết lập riêng cho Ngôn Mạch đột nhiên vang lên, Bạch Thiên Trương nhận điện thoại dưới ánh mắt ghét bỏ của Dư San, giọng nói Ngôn Mạch hơi khàn khàn, tựa như anh đang rất mệt mỏi.
“Thiên Trương, cái ID của Đừng Mất Đừng Quên mà em từng nhắc tới, anh đã tìm hiểu được rồi. Cô ta không hề có một ID cố định nào ở trên mạng, nhưng nơi mà anh đến điều tra đều là các tiệm internet nằm rải rác khắp nơi, số còn lại là đăng nhập trên các công ty cày thuê game chuyên nghiệp.Cho nên anh nghi ngờ cô ta cố ý không để chúng ta điều tra ra. Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa dám khẳng định dụng ý của cô ta là gì, nhưng dù sao chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn, vì thế Thiên Trương em hãy tin tưởng ở anh.“
Trong lòng Bạch Thiên Trương cảm thấy yên tâm hơn, chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà, không cần biết cô ta là nhân yêu hay yêu nhân, nếu như cô ta dám âm mưu chia rẽ cô với Ngôn đại thần, thì cô sẽ dùng tất cả sức mạnh mình có được để tiêu diệt cô ta!
Sau một lần bảo trì server nữa của Viêm Hoàng Kỳ Tích, cuộc thi tuyển cho mỹ nhân lại một lần nữa được phát động. Phần thưởng lần này chỉ là một bộ quần áo đẹp chỉ có tác dụng để ngắm mà không có chút thực tiễn nào cả. Bạch Thiên Trương tự cảm thấy bản thân mình đã qua cái tuổi của thời nông nổi, vì thế mà cô lạnh nhạt liếc qua thông báo đó không mảy may cảm xúc gì.
Lần thi tuyển này vẫn theo những quy tắc như trước đây, dựa theo số phiếu bầu chọn để phân định thắng thua. Chỉ là không những phải đọ sắc với những người đẹp kỳ này, mà còn phải vượt qua được những người đẹp đã thắng kỳ trước. Sau một hồi dùng mọi thủ đoạn kêu gọi hô hào để tranh giành phiếu, tên của các người đẹp bắt đầu xuất hiện trên mỹ nhân bảng. Dư San nhìn từ đầu đến chân các người đẹp xuất hiện trên mỹ nhân bảng và bắt đầu bình luận: “Cô này иgự¢ hơi nhỏ; cô này chân không đủ dài; chà, số phấn trên mặt của cô này cạo xuống cũng đủ làm một quả cầu tuyết đấy: wow, nhìn cô này trang điểm mà cứ tưởng cô ta là một con gấu trúc vậy...“
Bạch Thiên Trương hứng thú nghe những lời bình luận của Dư San, đến đoạn hài hước cả hai cô cùng cười ầm ĩ như trúng số độc đắc vậy, nghiêng đầu qua hỏi dư San:“Dư San, sao đột nhiên cậu không nói gì vậy?“
Không thấy Dư San trả lời, cô liền nhoài hẳn người qua nhìn, trên bức ảnh đứng thứ nhất của mỹ nhân bảng có một dấu hỏi to đùng lù lù đứng đó, phía dưới chính là ID của bức ảnh: Khu mười tám Đoạn Ngọc Nhai, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu. Sau đó là câu giải thích của hệ thống trò chơi: do yêu cầu của người chơi nên ảnh và video của người chơi được gỡ bỏ. Bạch Thiên Trương ngẩn người: “Ủa, tại sao vẫn là tớ vậy?“
Dư San liền dùng chuột kéo màn hình xuống phía dưới: “Thiên Trương, điều quan trọng không phải cậu vẫn là đệ nhất mỹ nhân, mà quan trọng là lời nhắn ở phía dưới kia.“
Bạch Thiên Trương nheo đôi mắt cận thị để nhìn rõ hơn, chỉ vừa mới nhìn thôi, tựa như nhìn thấy chiếc hộp của Pandora[1] vậy, hoảng sợ đến nỗi đóng sập máy tính của Dư San lại, sắc mặt của cô hiện lên vẻ trắng bệch.
[1] Chiếc hộp Pandora: Thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp chứa đựng đau khổ tai ương.
Cô dùng ánh mắt không thể tin được quay lại hỏi Dư San: “Dư San, sao lại như thế? Tớ biết trong game thì loại người nào cũng có, thế nhưng tại sao lại có loại người như vậy chứ!“
Dư San không thể tin được liền mở lại máy tính để nhìn lại dòng thông tin đó lần nữa, tin đầu tiên là của người có tên là Ông Không Thiếu Tiền: ૮ɦếƭ tiệt, người đẹp gì mà lại không cho người khác nhìn thấy. Ông đây cho cô một ngày một đêm! Đồng ý thì liên hệ với ông. Tiếp theo đó là một dãy số điện thoại.
Những tin nhắn tiếp theo cứ như đã hẹn nhau trước vậy, trả giá ngày càng cao, các câu nói càng ngày càng thô tục khó nghe.
Thấy vậy Dư San liền an ủi cô: “Cậu đừng nghĩ ngợi làm gì, có thể là một trò đùa ác ý của kẻ nào đó thôi, dù gì cũng không ai biết thân phận thật sự của cậu cơ mà, chỉ là một ID mà thôi, nếu cậu cảm thấy không ổn thì xóa nick đi, nó cũng chỉ là một trò chơi thôi mà.“
Bạch Thiên Trương buồn rầu gật đầu, sau đó click làm mới các tin nhắn đó, thì phát hiện những tin nhắn đó đã bị admin xóa mất. Tuy rằng những tin nhắn đó bị admin xóa rất nhanh nhưng nó vẫn bị rất nhiều người nhìn thấy, vì thế trên kênh Thế giới hiện có một số người đang bàn tán về vấn đề này.
Cô không còn hứng thú để chơi tiếp nữa, liền tắt máy vi tính, lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ còn gửi tin nhắn cho Ngôn Mạch: “Ngôn Mạch à, em rất là nghe lời anh nhé, em đi ngủ sớm, bây giờ em ngủ đây.“
Cô nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hai tay cầm điện thoại đặt trên bụng, như một con chiên ngoan đạo đợi hồi âm của đại thần.
Dư San nhìn thấy vậy liền nói: “Bạch Thiên Trương, tớ thật không thể chịu nổi cậu. Cậu chẳng qua chỉ đợi đại thần vỗ về và khen cậu vài câu thôi mà? Sao phải giống như một con cún vậy.“
Bạch Thiên Trương không thèm để ý đến cô, tiếp tục làm một con chiên ngoan đạo. Cô giữ nguyên tư thế của một người đã ૮ɦếƭ trong quan tài, một lúc lại nhìn điện thoại xem có phải đã đổi thành chế độ rung hay không, một lúc lại nhìn xem có phải hết pin hay không, một lúc thì lại nghĩ rằng có phải mất sóng rồi hay không, cô lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ được.
Sáng dậy, trong điện thoại có một tin nhắn của Ngôn Mạch, chỉ có duy nhất một chữ: “Ngoan.“ Cô nhìn sang thời gian gửi, là ba giờ sáng. Bao nhiêu lửa giận trong lòng cô bị dập tắt đến chút khói cũng chả còn, cô nghĩ thầm rằng: Trong cái trời đông giá rét này, một mình Ngôn Mạch dưới ngọn đèn bàn leo lét, ôm tay ôm chân, run rẩy ăn từng hạt đậu, lập tức cô cảm thấy tim mình đau nhói. Thế là cô tiếp tục bổn phận của một người vợ tần tảo của mình.
Cô dậy rửa mặt đánh răng, theo thói quen hàng ngày, trước tiên online, lên QQ, sau đó là lên Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Sau đó cô nghĩ, nếu mà biết hôm đó trong game xảy ra sự việc như vậy, có đánh ૮ɦếƭ cô cô cũng không lên.
Hôm đó là cuối tuần, trong game có rất nhiều người. Bạch Thiên Trương nhìn lướt qua kênh thế giới sau đó ẩn đi, tiếp tục đi làm nhiệm vụ hàng ngày. Một lát sau cô nhận được tin nhắn từ Phong Nguyệt Vô Yên: “Thiên Trương, có chuyện gì vậy? Chị có thù oán gì với hắn ta à?“
Bạch Thiên Trương không hiểu chuyện gì, Phong Nguyệt Vô Yên nôn nóng, nổi giận đùng đùng trả lời: “Xem trên kênh thế giới!“
Bạch Thiên Trương mở kênh thế giới ra, trong một giây đó cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu: Gi*t ૮ɦếƭ cô đi!