Sau buổi tối đêm giao thừa năm 2009, Tiểu Thẩm Dương trở nên nổi tiếng. Tất cả tivi trong phòng khách không ngừng phát đi phát lại tiểu phẩm Không thiếu tiền, lúc này không biết đang phát đến đâu, chỉ thấy Tiểu Thẩm Dương nói: “Đời người thật ra rất ngắn ngủi, có những lúc giống như là ngủ một giấc vậy, mắt nhắm lại, mở ra, vậy là một ngày đã qua đi rồi ~~~ mắt nhắm lại, nhưng không mở ra, vậy là một cuộc đời đã qua đi rồi ~~~”
Khi Bạch Thiên Trương nghe đến đoạn này liền bật người ra khỏi đống chăn lộn xộn, cô nhắm lại mở ra, thì đã qua không biết bao nhiêu ngày rồi. Một động tác nhắm mắt thì Ngôn Mạch đã trở về nhà rồi, Mễ Nhan Nhan từ chỗ Cố Niên được chuyển sang một người quản lý mới, Thư Nhất Nhuận thì bị ba mẹ xách tai kéo về, còn cô cũng bắt đầu chuẩn bị cho một năm học mới.
Trong nhà đang mất điện, Bạch Thiên Trương chán nản cầm theo máy tính xách tay, đến quán cà phê Starbucks quen thuộc lên mạng. Cô nhân viên yêu văn nghệ đã không còn làm ở đây nữa, cây nhãn ở bên đường cũng đã mọc những chồi non mơn mởn, rốt cuộc thì Thượng Thiên Nhược Thủy và Danh Nhân Đường cũng đã xảy ra xung đột. Nói là xung đột chứ thực ra là Tung Cách Bay Lên và Xin Đừng Bay Đi của Danh Nhân Đường tổ đội với nhau ςướק mất BOSS của Phong Nguyệt Vô Yên và Dạ Du Thần, hai bên lời qua tiếng lại lập tức xông vào đánh nhau, khiến cho kênh thế giới loạn hết cả lên. Cuối cùng tuy rằng đã được Vũ Thoa Phong Lạp và Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đứng ra hòa giải nên không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng cái ngòi nổ này vẫn âm ỉ cháy trong lòng hai gia tộc.
Bạch Thiên Trương đang miệt mài đào khoáng trên bản đồ mới, Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt duỗi cánh bay theo phía sau cô. Phía trước có hai người hình như đang tổ đội để đánh BOSS, thường thường Bạch Thiên Trương sẽ luôn vòng qua những nơi có BOSS cái nơi mà luôn luôn xảy ra tranh đấu ác liệt, đúng lúc cô đang định bỏ đi, thì phát hiện Chiến sĩ nọ trông rất đỗi quen thuộc. Cô quay lại nhìn kỹ hơn, hóa ra lại là Vũ Thoa Phong Lạp! Mà nữ Chiến sĩ kia không ai khác chính là Đừng Mất Đừng Quên, hai người đang phối hợp cực kỳ nhuẫn nhuyễn. Trong lòng Bạch Thiên Trương trầm xuống, cô lập tức mở giao diện hảo hữu, tên của Vũ Thoa Phong Lạp vẫn hiển thị bằng màu đen, xem ra là ẩn thân rồi. Bình thường yêu cầu thêm hảo hữu của anh không bao giờ mở, nhưng từ trước đến nay anh không khi nào ẩn thân. Cô thử gửi một tin nhắn qua đó: “Ngôn Mạch, anh có ở đó không?”
Cô đợi hồi lâu, vẫn không thấy có phản ứng gì. Lại nhìn lên nơi mà hai người đang đánh BOSS thì đã không thấy bóng dáng của họ đâu nữa. Trong lòng Bạch Thiên Trương như có lửa đốt vậy, nỗi sợ hãi vừa đau đớn lại vừa ngứa ngáy. Cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi, có lẽ vừa rồi cô đã nhìn lầm, Đừng Mất Đừng Quên là người của Danh Nhân Đường. Không có lý nào Ngôn Mạch và cô ta lại ở cùng với nhau. Nhưng khi nghĩ lại lần trước những lời nói của Đừng Mất Đừng Quên về Ngôn Mạch giống như rất quen thuộc, chắc chắn họ phải có quan hệ nào đó. Nhưng Ngôn Mạch đã từng thề rằng không hề quen biết cô ta…
Bạch Thiên Trương như người mất hồn ngồi đó. Cô lấy điện thoại ra định gọi cho Ngôn Mạch, nhưng ngón tay để trên nút gọi rất lâu mà vẫn không ấn xuống, cuối cùng thì cô lại rất lạc quan kiểu AQ[1] nghĩ rằng: nhất định là nhìn nhầm rồi. Bạch Thiên Trương rất tự nhiên bỏ qua sự việc này, tiếp tục cưỡi ngựa đi đào khoáng.
[1] AQ: tên nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của Lỗ Tấn, điển hình cho tinh thần lạc quan.
Lần trước cũng đã nói qua, việc đào khoáng này, chỉ cần khi nhân phẩm bộc phát là có thể đào được khoáng thạch cực phẩm; cũng như vậy, khi mà nhân phẩm không bộc phát, rất có khả năng sẽ đào được quái vật tinh anh từ viễn cổ đang ngủ sâu dưới lòng đất. Không biết Bạch Thiên Trương đã làm việc gì khiến trời đất phẫn nộ, cô vừa mới xúc một xẻng, thì ầm ầm một sinh vật viễn cổ xuất hiện.
Hiện giờ cô đâu còn tâm trí ứng phó với sinh vật viễn cổ, trong lúc tinh thần hoảng hốt không biết trời xui đất khiến thế nào mà chỉ cầm một trủy thủ không thêm bất cứ phép thuật nào cứ thế xông thẳng vào quái vật. Đúng lúc này, chiếc chuông gió ngoài cửa reo lên, có khách bước vào. Bạch Thiên Trương nhìn thoáng qua, không ngờ là Chàng Trai Ngọc, đôi mắt trong veo đặc trưng của cậu đang nhìn về phía Bạch Thiên Trương, Bạch Thiên Trương theo bản năng liền rụt đầu lại, nhưng đột nhiên cô lại có cảm giác không ổn, cậu bé này lần trước còn nợ cô 50 đồng tiền phạt oan uổng cơ mà. Nghĩ như vậy, cô thấy mình không có lý gì phải sợ liền ngẩng đầu lên trừng mắt với Chàng Trai Ngọc.
Nhưng hình như Chàng Trai Ngọc không có thời gian rảnh để mà để ý đến cô, cậu ta đang nói chuyện gì đó với một cô bé nữ sinh mặc đồng phục giống như mình.
Giờ Bạch Thiên Trương rất nhạy cảm với cảnh một nam một nữ lén lén lút lút thì thầm với nhau, cô lập tức đánh hơi thấy mùi vị gian tình trong đó. Cô cúi đầu xuống phía sau máy tính, Chàng Trai Ngọc và nữ sinh ngồi xuống đối diện phía cô, gọi hai cốc cà phê, sau đó nữ sinh khuôn mặt ửng hồng ngại ngùng bắt đầu nói chuyện với Chàng Trai Ngọc… Chàng Trai Ngọc khuôn mặt vô cảm không có biểu hiện gì, từ trong cặp sách lấy ra một bức thư có gắn một chiếc nơ hồng đẩy qua phía cô nữ sinh, sau đó nói một câu rất ngắn, Bạch Thiên Trương bắt đầu đoán già đoán non, dựa theo hình ảnh hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình trước mắt thì câu đó sẽ là: Xin lỗi. Quả nhiên, khuôn mặt ửng hồng của cô nữ sinh đột nhiên trắng bệch, hai môi run rẩy, sau cùng cô đứng bật dậy, lấy tay đẩy mạnh chiếc ghế, ôm mặt khóc nức nở chạy đi.
Bạch Thiên Trương xem rất nhập tâm, không khỏi cảm thấy buồn cho cô nữ sinh nhỏ bé, lẽ nào trái tim của Chàng Trai Ngọc cũng làm từ ngọc sao, lạnh lùng khô cằn sỏi đá. Ánh mắt cô quay lại nhìn, ủa? Chàng Trai Ngọc đâu rồi? Có khi nào cậu ta cũng khổ tâm hay sao, nên giờ hối hận chạy theo cô nữ sinh đó rồi? Cô vươn dài cổ ngó đông ngó tây, bất ngờ một bóng người bao trùm lấy cô, cô quay đầu nhìn lại thì, mẹ ơi, hiện giờ đang đứng ngay bên cạnh bàn nheo mắt nhìn cô không ai khác chính là Chàng Trai Ngọc lạnh lùng băng giá đó sao!
Chàng Trai Ngọc nói: “Cô xem có thấy vui không, có phải là rất thú vị không ?”
Bạch Thiên Trương nói: “Không đặc sắc lắm, nam chính chưa thực sự nhập vai.”
Khóe miệng của Chàng Trai Ngọc giật giật, ánh mắt lướt qua thấy Viêm Hoàng Kỳ Tích trên máy của Bạch Thiên Trương, cười một cách rất bí hiểm: “Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, cô sắp ૮ɦếƭ rôi.”
“A?” Bạch Thiên Trương quay ngoắt lại nhìn, quả nhiên cô chỉ còn một cột máu, chỉ một mình Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt chống đỡ rất vất vả. Cô vừa lẩm bẩm: Con gái à, mẹ xin lỗi con nhé. Vừa dùng chuột điều khiển nhân vật chạy loạn xạ, sinh vật viển cổ hùng hục đuổi theo phía sau.
Người đứng bên cạnh bàn thấy không thể chịu được cái cảnh mà cô bị quái vật đuổi chạy khắp bản đồ thêm nữa, liền nói: “Để đó tôi.” Rồi giật lấy con chuột và bắt đầu thao tác nhân vật.
Thiên Trương Nhục Cốt Đầu vừa mới vào tay Chàng Trai Ngọc, đột nhiên bạo phát, Bạch Thiên Trương giương mắt nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu dưới sự điều khiển tinh tế của Chàng Trai Ngọc đang di chuyển vị trí, mỗi một điểm đều tính toán rất kỹ lưỡng thời gian delay và thời gian để tung kỹ năng cũng như tận dụng hết lợi thể của Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt, chỉ một lúc sau sinh vật viễn cổ đã đi đời nhà ma.
Thủ Pháp thao tác quen thuộc như vậy, cô đã từng nhìn thấy từ Ngôn Mạch. Khiến cô cảm thấy có chút bái phục Chàng Trai Ngọc, thủ pháp điều khiển nhân vật của cậu ta không ngờ lại giống Ngôn đại thần như vậy.
Chàng Trai Ngọc nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Bạch Thiên Trương cười rất tươi nói: “Xin chào, tôi là Ninh Tần. Tộc trưởng của Danh Nhân Đường, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.”
Khi Bạch Thiên Trương bắt đầu kỳ học mới, lần đầu tiên trong hai mươi năm qua cô nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt như vậy. Phải biết rằng hồi trước khi cô khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà giống như một công nhân khuân vác thì ba mẹ của cô vẫn còn ngủ ngon lành ở trên giường. Hôm nay chẳng qua là Ngôn Mạch muốn đưa cô đến trường, nên cả ba lẫn mẹ đều ăn mặc rất chỉnh tề đứng đợi ở trước cửa.
Mà hình như họ còn nói gì thì phải?
“Thiên Trương à, Ngôn Mạch lái xe vất vả như vậy, con đừng có quấy rầy nó đấy nhé.”
“Ngôn Mạch à, lái xe cẩn thận nhé.”
“Tiểu Ngôn à, chú ý an toàn nhé.”
Bạch Thiên Trương đau khổ, rốt cuộc thì ai mới là người được đưa tiễn đây chứ? Ngôn Mạch mỉm cười, chào tạm biệt mẹ Bạch và ba Bạch, sau đó giúp Bạch Thiên Trương sắp xếp hành lý, lái xe rời xa dần dưới ánh mắt kỳ vọng của mẹ Bạch và ba Bạch.
Bạch Thiên Trương tức giận nói: “Ngôn Mạch, anh nói xem ai mới là con của họ hả? Đâu cần phải như vậy chứ! Trong mắt họ anh mới quý giá nhất hay sao ấy!”
Ngôn Mạch một tay cầm tay lái, một tay xoa đầu Thiên Trương: “Ngoan nào, trong mắt ba mẹ em anh là quý giá nhất, còn trong mắt anh em quý giá nhất, vì thế em mới là người quý giá nhất đó.”
Bạch Thiên Trương sung sướng, cô khẽ rên hừ hừ hai tiếng như một con mèo vừa được vuốt ve bộ lông của mình, ngoan ngoãn quy thuận.
Khi đến trường, Ngôn đại thần xách hành lý theo sau Bạch tiểu thư đến dưới chân ký túc xá.
Bùi Lăng Sơ đã đợi ở đó từ lâu, khi nhìn thấy Ngôn Mạch phía sau Bạch Thiên Trương, ánh mắt anh lập tức nheo lại.
Bạch Thiên Trương cũng rất kinh ngạc khi gặp Bùi Lăng Sơ ở đây, hỏi: “Bùi Lăng Sơ, anh đang đợi tôi à? Bên ban văn nghệ có chuyện gì sao?”
“Ừm, khi học kỳ mới bắt đầu sẽ đổi cán sự và cán bộ, đến khi đó cô nên lưu tâm một chút. Đúng rồi, người này là…”
Bạch Thiên Trương nhìn sang Ngôn Mạch, nhớ lại những lời vàng ngọc của mẹ cô “Nó lại không phải là một cây chổi”, thế là cô có đôi chút ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là Ngôn Mạch, bạn trai của tôi. Còn đây là Bùi Lăng Sơ, cấp trên của em, lần trước hai người đã gặp nhau rồi.”
Nghe xong lời giới thiệu khóe miệng của Ngôn Mạch nở ra nụ cười đắc ý, anh đương nhiên không quên lần trước hai người đã từng gặp mặt nhau và Bùi Lăng Sơ để lại cho anh một ấn tượng khá sâu sắc. Anh giơ tay ra: “Bùi Lăng Sơ, xin chào. Thiên Trương nhà tôi bình thường có chút chậm chạp, hy vọng cậu giúp đỡ nhiều.”
Bạch Thiên Trương tức giận trừng mắt, kháng nghị: “Ai chậm chạp hả?!”
Ngôn Mạch trìu mến kéo cô vào lòng, cúi đầu kéo mũi cô: “Thiên Trương ngoan nào, đừng lộn xộn, đừng để chủ tịch của bọn em cười chúng ta.”
Bùi Lăng Sơ trầm mặc xem sự việc xảy ra trước mắt, cười nói: “Ngôn Mạch, xin chào. Bình thường Thiên Trương có chút chậm chạp, tôi đương nhiên sẽ bao dung, giúp đỡ cô ấy. Anh không cần phải lo lắng đâu.”
Bạch Thiên Trương chậm chạp vẫn không cảm nhận thấy bão táp đang xảy ra giữa hai người đàn ông, tình cờ cô nhìn thấy Dư San, rất vui vẻ chạy qua bên đó.
Ngôn Mạch thấy Bạch Thiên Trương đã đi xa, cười nhìn Bùi Lăng Sơ nói: “Uống Rượu Bên Suối, xin chào. Hoan nghênh gia nhập Thượng Thiên Nhược Thủy. Nhưng mà, cậu nghĩ thế nếu Thiên Trương biết cậu là Uống Rượu Bên Suối, cô ấy sẽ phản ứng ra sao?”
Nụ cười của Bùi Lăng Sơ vẫn không thay đổi: “Có lẽ… cô ấy sẽ thấy vui mừng thì sao?”
Ngôn Mạch cười không nói gì, từ chỗ Đỗ Khanh Cách anh biết được tình cảm giữa Bạch Thiên Trương và tiểu đồ đệ của cô rất tốt, mà sau khi Uống Rượu Bên Suối gia nhập Thượng Thiên Nhược Thủy, anh liền sử dụng chút thủ đoạn điều tra thân phận của Uống Rượu Bên Suối. Nhưng kết quả khiến anh ý thức được cảm giác nguy hiểm và dẫn đến một quyết định. Mà quyết định này đã phá vỡ cuộc sống yên bình của Bạch Thiên Trương.
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, rồi mỗi người một hướng, cảnh tượng đó gợi lên một cảm giác kỳ dị vô cùng.
Bùi Lăng Sơ đi rồi, Ngôn Mạch giúp Bạch Thiên Trương sắp xếp hành lý xong, trước khi đi còn dặn dò: “Thiên Trương, em phải tự mình chăm sóc bản thân cho tốt. Cuối tuần nên ra ngoài ăn uống đầy đủ, không được ăn mỳ ăn liền, phải điều chỉnh lại thói quen sống hàng ngày hiểu không.”
Bạch Thiên Trương cười tươi như một đóa hoa trong sáng thuần khiết: “Em biết rồi em biết rồi, anh yên tâm đi mà.”
Ngôn Mạch vừa nhìn là biết ngay cái kiểu bằng mặt mà không bằng lòng của cô, sau đó cười đầy ngụ ý nói: “Không sao, anh sẽ rất là yên tâm.”
Bạch Thiên Trương cảm giác nụ cười của Ngôn Mạch có gì đó sờ sợ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cười tít mắt nhìn xe của Ngôn Mạch rời xa, sau đó cúi đầu nắn nắn số thịt thừa được sinh ra trong mùa nghỉ đông, hai mắt cười híp lại: “Mỳ ăn liền Đại Trù Nghệ, ta đến đây! Giảm cân, giảm cân! Không thể thiếu công lao của ngươi đó!”