Sau khi mọi người trong gia đình họ Bạch ăn xong bữa cơm giao thừa, liền tụ tập quây quần bên nhau ngồi trước tivi xem tiết mục xuân cuối năm. Thư Nhất Nhuận vừa ngấu nghiến cắn hạt dưa vừa bình phẩm chương trình cuối năm: “Mẹ ơi, sao Phùng Củng lại ăn mặc giống hệt như một quả ớt vậy, buồn cười ૮ɦếƭ mất thôi.”; “Này, Bạch Thiên Trương, chị có nhìn thấy sự thấu hiểu giữa Thái Minh và Quách Đại không, thật giống như chị với Ngôn Mạch ngoài đời đó !”
Bạch Thiên Trương đánh cô một cái, Thư Nhất Nhuận tỉnh ngộ: “Em sai rồi, Quách Đạt làm sao có thể so với Ngôn Mạch được chứ.”
Đôi mắt của mẹ Bạch rực sang: “Ngôn Mạch là đứa nào?”
Thư Nhất Nhuận rất thuận miệng nói theo: “Thì là bạn trai của Bạch Thiên Trương đó.”
Câu nói vừa mới dứt thì hiệu quả của nó có thể so sánh với nụ cười câu hồn của Phù Dung tỷ tỷ [1] vậy, ba Bạch đang cắn hạt dưa không tự chủ hai hàm răng cắn mạnh, vỏ dưa bay vèo vèo dính ngay lên mặt của mẹ Bạch.
[1] Phù Dung tỷ tỷ: Nick name của Sử Hằng Hiệp, nhân vật nổi tiếng nhờ blog của Trung Quốc.
Khuôn mặt của mẹ Bạch tỏa ra sát khí bức người, nó giống như đang bị oan hồn nhập thân vậy, mẹ Bạch dùng đôi mắt âm u nhìn Bạch Thiên Trương: “Rốt cuộc là chuyện gì hả?”
Bạch Thiên Trương oán trách liếc nhìn Thư Nhất Nhuận, một khoảng tĩnh lặng bao trùm lên căn phòng.
Trong bầu không khí im lặng đó, đột nhiên điện thoại của Bạch Thiên Trương vang lên. Cô nước mắt đầm đìa nghĩ thầm rằng trời vẫn còn thương mình, không biết là vị thiên sứ nào đã cứu vớt cô! Cô lao đến vớ lấy chiếc điện thoại giống như vớ lấy một nhành cây cứu mạng vậy, trước khi chạy mất còn quay lại nở ra một nụ cười nịnh nọt với mẹ Bạch: “Mẹ à, con ra ngoài nhận điện thoại nhé.”
Bạch Thiên Trương run rẩy nghe điện thoại: “Ngôn Mạch…”
“Thiên Trương, anh đang đứng ở dưới nhà em.”
“À, ừ? A!!” Bạch Thiên Trương phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, sau đó nhanh như cắt nhảy bổ đến bên của sổ phòng mình nhìn xuống phía dưới.
Dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn đường quả nhiên có một bóng dáng dong dỏng kéo dài trên đường, nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra, liền hướng về phía này vẫy vẫy tay. Nhà Bạch Thiên Trương ở trên tầng hai nên không quá cao so với mặt đường. Cô ngắt điện thoại vui mừng hướng về phía Ngôn Mạch hỏi: “Sao giờ này anh còn đến đây?”
Biểu hiện trên khuôn mặt của Ngôn Mạch bị che khuất bởi màn đêm, chỉ nghe được tiếng cười nhẹ từ phía anh: “Thì anh nhớ em nên qua thăm, mà năm hết tết đến rồi anh muốn tặng em một món quà mừng năm mới.”
Bạch Thiên Trương kích động vui mừng, trái tim đang yêu nhảy lên từng nhịp cùng với sự vui sướng, ngay lập tức cô liền quên luôn những sự việc vừa xảy ra. Cô ngại ngùng nắm lấy bức rèm bên cửa sổ, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngôn Mạch, anh thấy chúng ta có giống Romeo và Juliet không, một người trên lầu một người dưới lầu, hẹn hò nhau dưới đêm trăng sáng…”
“Con không nên làm ô danh Juliet có được không? Với cái thân hình của con mà cũng đòi làm Juliet ấy hả !”
Bạch Thiên Trương khuôn mặt tức giận bừng bừng quay đầu quát: “Cái gì hả!... Ôi mẹ, lời mẹ nói chính là lời vàng ý ngọc!”
Mẹ Bạch bước tới đẩy Bạch Thiên Trương qua một bên, Ngôn Mạch thấy khuôn mặt của Bạch Thiên Trương trên cửa sổ chợt biến mất và thay vào đó là một nụ cười vô cùng hiền hậu: “Ngôn Mạch, à, cậu tên là Ngôn Mạch phải không? Thiên Trương nhà chúng tôi thật không hiểu biết gì cả, sao lại có thể để cậu đứng ở dưới đó như thế chứ, mau mau, mau lên trên lầu này, ngoài trời đang lạnh như vậy, cẩn thận không là bị cảm lạnh đó !”
Bạch Thiên Trương ngây người nhìn mẹ cô diễn xuất như những diễn viên kịch đổi mặt[2] thực thụ vậy, khi quay sang cô lập tức khôi phục lại khuôn mặt đằng đằng sát khí như buổi tối, một cước tung về phía cô quát: “Còn đứng đấy làm gì hả? Còn không xuống dưới tiếp khách!”
[2] Kịch đối mặt: Một hình thức kinh kịch của Tứ Xuyên, diễn viên có thể thay đổi mặt rất nhanh.
Bạch Thiên Trương vẫn còn chưa tỉnh hẳn thì Thư Nhất Nhuận đã đưa khuôn mặt cực kỳ đáng ghét đến gần nói: “Bạch Thiên Trương, chị phải cảm ơn em đấy nhé. Khi chị đang nhận điện thoại thì em đã giới thiệu Ngôn Mạch với bác rồi, bác rất là ưng ý đấy nhé! He he he!”
Trong đầu Bạch Thiên Trương đột nhiên nghĩ đến câu: Sốc toàn tập.
Ngôn Mạch cũng không ngờ sự việc lại diễn biến đến bước này, tuy nhiên Ngôn đại thần dù gì cũng là Ngôn đại thần, anh ứng biến rất nhanh. Cười rất tươi nối gót Bạch Thiên Trương lên lầu.
Cả gia đình gồm mẹ Bạch, ba Bạch, mẹ Thư, ba Thư và Thư Nhất Nhuận đứng rất thẳng hàng bên cửa để nghênh đón. Ngôn Mạch và Bạch Thiên Trương vừa mới bước chân lên lầu, đôi mắt của mẹ Bạch liền rực sáng như hàng vạn ngôi sao cùng tỏa sáng một lúc, sau đó bà nhiệt tình đón tiếp Ngôn Mạch vào phòng sưởi ấm và thuận tay đóng cửa lại, Bạch Thiên Trương vẫn còn đang ngồi đó cởi giày liền bị cánh cửa đập thẳng vào người lập tức ngã nhào xuống đất.
Mẹ Bạch với vẻ mặt ngạc nhiên cứ như vừa mới thấy Bạch Thiên Trương vậy: “Ài? Sao con còn chưa vào nhà, có bị sao không? Không sao thì đứng dậy nhanh lên, lẹ tay lẹ chân lên, mang trà lên cho Ngôn Mạch đi chứ.”
Ngôn Mạch quay đầu, nháy nháy mắt với Bạch Thiên Trương, đắc ý cười một tiếng, khi quay lại nhìn mẹ Bạch lại là một vẻ mặt vô hại lương thiện không ai sánh nổi. Khiến Bạch Thiên Trương máu sôi sùng sục, dưới con mắt đồng cảm của Thư Nhất Nhuận liền xuống dưới rót trà cho Ngôn Mạch, bảo tôi pha trà, này thì pha trà, này thì pha trà, để anh uống ૮ɦếƭ nghẹn luôn!
Khi Bạch Thiên Trương bưng trà lên phòng đã thấy cả nhà vây quanh Ngôn Mạch như fan hâm mộ vây quanh thần tượng hỏi ngắn dài.
Ánh mắt thương yêu mà mẹ Bạch nhìn Ngôn Mạch khiến Bạch Thiên Trương run rẩy, bà hỏi: “Ngôn Mạch à, cháu xem xem, cháu đã là bạn trai của Bạch Thiên Trương, thì phải lên nhà thăm cô với chú chứ, sao lại phải giống như kẻ trộm đứng ngoài trời chịu lạnh như vậy hả.”
Ngôn Mạch cười nói: “Thật ra cháu cũng không muốn như vậy, nhẽ ra cháu phải lên thăm cô chú trước mới đúng, nhưng Thiên Trương nói bây giờ vẫn chưa hợp lý, cháu cũng sợ làm phiền cô chú, cũng là sợ Thiên Trương ngại nên chưa dám qua ạ.”
Mẹ Bạch quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Thiên Trương: “Con bé này, con nhìn Ngôn Mạch xem, lúc nào cũng nghĩ cho con, vậy mà con còn cất với giấu, người ta nói cây chổi rách cũng đáng được trân trọng, huống chi nó không phải là một cây chổi!”
Bạch Thiên Trương trầm ngâm không nói gì, cố gắng làm động tác chống đỡ yếu đuối cuối cùng. Trong khi đó mẹ vợ đang nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa ý. Khi mẹ Bạch biết buổi tối Ngôn Mạch trọ trong khách sạn thì rất vui vẻ nói: ”Lại còn ở trong khách sạn làm gì nữa, nếu như cháu không chê thì dọn qua đây ở cùng với nhà cô !”
Ngôn Mạch nở một nụ cười không thể tươi hơn được nữa: “Dạ được ạ, vậy cháu làm phiền cô chú rồi!”
Mẹ Bạch vừa khách sáo nói vừa chuẩn bị xuống bếp làm sủi cảo mời Ngôn Mạch ăn. Thấy vậy ba Bạch liền đi theo vào, nhíu mày nói: “Bà xã à, giữ cậu ta ở cùng có vẻ không hay lắm thì phải, cậu ta với Thiên Trương đã là gì đâu? Tôi thấy gia đình cậu ta như vậy, sợ Thiên Trương sẽ không ứng phó được ấy chứ…”
Mẹ Bạch giơ tay cầm con dao thái rau, ba Bạch lập tức ngậm miệng không nói gì nữa. Mẹ Bạch vừa vung dao vừa nói: “Có gì mà không hay, hả?! Tôi thấy Ngôn Mạch không có gì là không tốt, con gái ông thì ông phải biết rõ hơn ai chứ, không có chí lớn, không biết tiến thủ, may mắn lắm mới tìm được một người có điều kiện tốt, ông còn muốn làm gì, còn muốn làm gì hả ?!”
Thư Nhất Nhuận ở bên ngoài bếp nghe thấy vậy liền nói: Bác à, bác có đúng thật là luật sư không vậy?
Mẹ Bạch bê sủi cảo ra ngoài phòng khách, thấy ở đây lắm người nhiều mắt, liền kêu Bạch Thiên Trương dẫn Ngôn Mạch lên phòng để ăn, thuận tiện vun đắp tình cảm của hai đứa.
Bạch Thiên Trương bê một bát sủi cảo kéo theo Ngôn Mạch vào phòng mình, đóng cửa đến rầm một cái, cười mà như không cười nói: “Ngôn thiếu, vừa rồi không phải anh rất đắc ý lắm sao? Bây giờ có muốn tôi bón cho anh ăn không?”
Ngôn Mạch vươn tay kéo một cái Bạch Thiên Trương liền ngã vào lòng anh, anh cười hì hì nói bên tai Bạch Thiên Trương: “Thiên Trương, vẫn còn giận anh sao ?”
Tai của Bạch Thiên Trương run lên, khuôn mặt cô lập tức ửng hồng. Cô vùng vẫy thoát ra: “Đâu có. Được rồi, anh mau ăn sủi cảo đi, nếu không mẹ em lại mắng em nữa đó.”
Ngôn Mạch rất ngoan ngoãn cầm bát sủi cảo lên ăn, sau khi gắp được vài miếng sủi cảo, anh gắp lên một miếng sủi cảo chỉ có vỏ mà không có nhân hỏi: “Thiên Trương, miếng sủi cảo này ai làm vậy? Hình như không có nhân hay sao đó.”
Bạch Thiên Trương tức giận: “Em làm đấy! Anh có ý kiến gì không?”
Ngôn Mạch nhấc nhấc vai: “Không có gì. Nếu là em làm thì chuẩn rồi.” Bạch Thiên Trương hiếu kỳ hỏi: “Tại sao là em làm thì chuẩn rồi ?”
Ánh mắt của Ngôn đại thần nhìn thân hình Bạch Thiên Trương từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rồi xoay một vòng, sau đó nói: “Bởi vì đều không có nhân giống nhau.”
Đoành! Một tiếng sét đánh ngang tai. Bạch Thiên Trương phẫn nộ nói: “Làm sao anh biết là em không có hả!”
Ngôn Mạch vẫn cười một cách rất trong sáng nói: “Anh từng thấy qua áo lót của em, là cỡ A phải không?” Ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên, cứ như đang cầm một con gà ở chợ và nói: “Con gà này hai cân rưỡi phải không?”.
Bạch Thiên Trương đột nhiên nhớ tới lần khi Ngôn Mạch đến phòng ký túc xá của cô thấy một đống đồ lót đang vứt bừa bãi trên ghế, lúc đó cô còn nhớ là đã lập tức vứt chúng lên trên giường, tưởng rằng Ngôn Mạch chưa nhìn thấy, ai ngờ anh vẫn nhìn thấy cơ chứ, lại còn giấu nhẹm đi như vậy!
Cô run rẩy chỉ vào Ngôn Mạch nói: “Anh là Ngôn Mạch? Anh thật sự là Ngôn Mạch? Anh không phải là giả dạng đó chứ ?”
Ngôn đại thần cười lớn: “Anh đương nhiên là Ngôn Mạch. Anh có biết một cô gái tên là Bạch Thiên Trương, buổi sáng cô ấy thích ăn bánh bao và uống sữa đậu nành; buổi trưa thích nhất là đến cửa sổ số 7 của căng tin ngồi ăn, vì dì phục vụ ở đó quen biết với cô, luôn cho cô thêm một chút thức ăn; cuối tuần thì nửa bước cũng không ra khỏi phòng, nhờ bạn cùng phòng mua cho cô một bát mì thịt bò của một bác trai ở trước cổng trường, hoặc là ăn mỳ ăn liền ở trong phòng, lại còn thích nhất là mỳ ăn liền của Đại Trù Nghệ; cô ấy cũng rất thích một con thỏ lông nhung trong cửa hàng Thiên Sắc nhưng lại chưa có tiền mua; năm nhất đại học cô đổ một bát nước đầy lên giường của một cô bạn cùng phòng; cô ấy cũng thích nhất ngồi vẽ bậy bạ trong giờ Triết một tiết học mà cô ghét nhất; cô ấy …”
Bạch Thiên Trương lao đến bên Ngôn Mạch lấy tay bịt miệng anh lại, run rẩy nói: “Anh không được nói nữa, em … em tin anh… Em tin anh cái con khỉ ấy! Ngôn Mạch sẽ không bao giờ nói những câu như vậy !”
Ngôn Mạch cười ma mãnh nói: “Không còn tác dụng nữa đâu Thiên Trương, bây giờ em mới biết được bộ mặt thật của anh thì đã quá muộn rồi, em chạy không thoát đâu.”
Bạch Thiên Trương lắc lắc tai, cảm giác năm chữ cuối cùng sao mà lại quen đến thế, sau đó cô bĩu môi nói: “Em có nói là em sẽ hối hận đâu.”
Nghe được câu đó, đôi mắt của Ngôn Mạch sáng rực: “Thiên Trương, đây là em nói đấy nhé.” Nhưng sau đó anh lại hơi có chút do dự, quyết định đem chuyện của Cố Niên kể cho Bạch Thiên Trương nghe: “Thiên Trương, em có thể nghe anh kể một câu chuyện được không?”
Trong lòng Bạch Thiên Trương chợt lóe một tia sáng, cứ như cô đã hiểu ra chuyện gì đó. Cô biết rằng, bình thường những câu chuyện kiểu này chắc chắn sẽ không đẹp như những câu chuyện cổ tích, nếu không phải là khóc lóc hối hận thì sẽ là một quá khứ đau thương, tóm lại không chắc đã là lời thật lòng, nhưng nhất định là sẽ rất khó nghe.
Ngôn Mạch thấy Bạch Thiên Trương trầm ngâm, liền bắt đầu kể: “Trước đây có một cậu bé và một cô bé…”
“STOP!” Bạch Thiên Trương hét lên, sau đó nghiêm túc nói: “Anh cứ nói thẳng ra là tình trường của anh với ai đi, không cần dùng một cậu bé với một cô bé đâu. Em chịu được.” Ngôn Mạch nhìn ánh mắt của cô giống như ánh mắt đang nhìn thấy một cái cây đang mọc từ đỉnh đầu mình vậy, nhưng anh vẫn khẽ hắng giọng, bắt đầu kể về lịch sử đào hoa tráng lệ của mình.
Bạch Thiên Trương giống như một cha sứ, vừa nhân từ vừa nghiêm khắc ngồi nghe Ngôn Mạch sám hối, nghe đến cuối cùng liền hỏi: “Hết rồi à?”
Ngôn Mạch ngẩn người nói: “Hết rồi.”
Bạch Thiên Trương thở ra một hơi nhẹ cả người, cô còn tưởng rằng cô sẽ phải nghe từng việc từng việc giống như truyện phong lưu của Trần Quán Hy, kết quả là khi nghe xong thì… ừm… thì ra hai đứa trẻ vô tư, là thanh mai trúc mã thôi mà, chẳng qua chỉ có vậy thôi mà… ừm… cô nên lạnh nhạt trấn tĩnh, nhưng tại sao trong lòng lại lửa giận ngút trời như vậy chứ? Tại sao cô ngửi thấy vị chua chát ở khắp nơi vậy?
Ngôn Mạch lo lắng nhìn vẻ mặt biến hóa thất thường của Bạch Thiên Trương, tay chân loạng quạng giải thích: “Anh và cô ấy không có gì cả, thật đấy! Thiên Trương, tuy rằng hiện nay Cố Niên làm việc tại bộ phận thiết kế, nhưng công việc của bọn anh không hề liên quan đến nhau, vì thế bình thường cũng không hề chạm mặt nhau, Thiên Trương, anh thừa nhận trước đây anh có chút phóng đãng, nhưng anh thật sự thích em mà. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh em, anh chỉ muốn ổn định với duy nhất một mình em, anh…” Anh mấp máy môi, ngón tay cong lên xoa nhẹ thái dương, gương mặt điển trai đỏ bừng. “Anh yêu em, Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương bị ba chữ kinh điển đó hạ gục. Cô còn hoài nghi số pháo hoa mà cô mua sáng nay tựa như đang nổ ra trong trái tim cô, nó vừa khiến trái tim cô vui sướng vừa có chút lo lắng sợ sệt. Hai tay cô chống ngang eo, tư thế như một cái ấm: “Vậy được, Ngôn Mạch, từ nay về sau anh không được lừa dối em, phải đối xử tốt với em. Quan trọng nhất là tất cả thu hoạch từ nông trường vui vẻ của anh đều phải cống nạp cho em biết không!”