Cả một kỳ nghỉ đông, Bạch Thiên Trương hết ăn rồi lại ngủ, rồi lên Viêm Hoàng Kỳ Tích, nhân tiện cô cũng kéo theo Thiên Sứ Khát Máu của Thư Nhất Nhuận lên đến cấp 65. Trong thời gian này, Ngôn Mạch giao hết sự vụ trong Gia tộc cho mấy người bọn Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu, còn anh và Hợp Thức Hóa thì biến mất tăm mất tích, có lẽ do cuối năm nên công việc càng bận rộn.
Thời gian hợp nhất server còn một tuần nữa, Bạch Thiên Trương nhờ có sự trợ giúp của mọi người trong Thượng Thiện Nhược Thủy, cuối cùng đã lên cấp 108, đẳng gấp Tu nghiệm Thần Ma cũng lên 30, kỹ thuật PK cũng được nâng cao. Thư Nhất Nhuận ở trong phòng trò chơi phóng đãng khắp nơi, phong lưu tiêu sái vô cùng. Để lại một đống nợ đào hoa, khiến cho cái tên Thiên Sứ Khát Máu này có chút hương vị của gái lầu xanh. Bạch Thiên Trương cũng cảm thấy hơi mất mặt khi quen biết với Thiên Sứ Khát Máu.
Thiên Sứ Khát Máu và Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đứng trước lối vào Hiên Viên Mộ Phần. Cấp độ của Thiên Sứ Khát Máu hiện giờ đi phụ bản Lâm Nghi thì cũng không nhận được bao nhiêu kinh nghiệm, vì thế Bạch Thiên Trương bèn dẫn cô đi đánh phụ bản Hiên Viên Mộ Phần cấp 60. Tại lối vào có một nữ Vu sư cấp 60 đang tọa thiền, khi nhìn thấy hai người Bạch Thiên Trương thì đột nhiên đứng dậy. Lập tức Bạch Thiên Trương nhận được một tin nhắn yêu cầu xin gia nhập đội ngũ.
[Phụ cận] Đừng Mất Đừng Quên: Kéo tôi với được không? Tôi sẽ không tranh đạo cụ và trang bị, tôi chỉ muốn tăng Võ Hồn.
Bạch Thiên Trương click chuột phải vào Đừng Mất Đừng Quên chọn xem trang bị của cô, quả nhiên thấy trong thanh trang bị có hai Chu Tước, nhưng vẫn chưa kích hoạt. Võ Hồn là đạo cụ phụ thuộc có thể trang bị trong thanh trang bị của người chơi, căn cứ vào thuộc tính khác nhau có thể chia làm 4 loại là pháp thuật, vật lý, phòng ngự và bình quân. Võ Hồn cần được hấp thụ kinh nghiệm đánh quái của người chơi mới có thể phát triển, mỗi lần thăng một cấp, thuộc tính cũng sẽ được tăng lên. Dùng Võ Hồn max cấp thì có thể dung hợp ra những Võ Hồn có tinh cấp cao hơn và có nhiều thuộc tính hơn. Nhưng kinh nghiệm của Võ Hồn rất khó tăng, cho nên bình thường người chơi luôn chọn lúc nhân đôi kinh nghiệm đi phụ bản để lấy kinh nghiệm cho Võ Hồn.
Bạch Thiên Trương hỏi Thư Nhất Nhuận, Thư Nhất Nhuận tỏ vẻ không có ý kiến. Vì vậy Bạch Thiên Trương thêm Đừng Mất Đừng Quên vào đội, ba cô gái hùng hùng hổ hổ tiến phát vào Hiên Viên Mộ Phần.
Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đánh quái ở phía trước, Thiên Sứ Khát Máu nhặt trang bị ở phía sau, Đừng Mất Đừng Quên im lặng đi theo sau lưng họ - yên tĩnh một cách kì lạ. Thực ra Thư Nhất Nhuận là người hay nói, nhưng có lẽ là do sức ép quá lớn từ khí chất của Đừng Mất Đừng Quên khiến cô cũng yên lặng không nói ra lời nào.
Bạch Thiên Trương vặn vẹo người trên ghế, rốt cục không nhịn được hỏi Thư Nhất Nhuận: “Này, sao em chẳng nói câu nào thế?”
Thư Nhất Nhuận bày ra vẻ mặt không biểu hiện cảm xúc gì, ngây dại vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình: “Cô gái này khiến em có cảm giác rất kì lạ… Hơn nữa cô ta cũng không phải chuẩn men của em, tại sao em phải để ý đến cô ta!”
Bạch Thiên Trương ngã ngửa, nhân vật trong Viêm Hoàng Kỳ Tích tuy có thể thay đổi diện mạo dáng người, nhưng dù sao cũng không thể nhảy ra khỏi màn hình được, vậy mà Thư Nhất Nhuận có thể từ những hình tượng nhân vật dập khuôn nhìn ra được sự kì dị của Đừng Mất Đừng Quên, thì thật không thể tin nổi.
Sự im lặng kì quái bị Đừng Mất Đừng Quên phá vỡ.
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Thiên Trương, cô là người của Thượng Thiện Nhược Thủy?
[Đội ngũ] Thiên Sứ Khát Máu: Nói thừa, cô không nhìn thấy tên Gia tộc trên đầu chị ấy à?
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Đúng. Sao vậy?
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Vậy cô chính là bà xã của Vũ Thoa Phong Lạp?
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: À, đúng vậy. Cô quen anh ấy à?
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Ha ha, không quen. Chẳng qua anh ấy là đại thần của server nên có nghe nói thôi.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: À, ra vậy, ha ha.
Ba người không nói gì nữa, nhưng một lúc sau thấy Đừng Mất Đừng Quên lại bắt đầu hỏi.
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Vũ Thoa Phong Lạp… Anh ấy là người như thế nào?
Bạch Thiên Trương và Thư Nhất Nhuận liếc nhau, cảm thấy có gì đó không bình thường.
[Đội ngũ] Thiên Sứ Khát Máu: Anh ấy là người như thế nào thì mắc mớ gì tới cô. Anh ấy đã là người của Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, tốt nhất cô đừng có mà tơ tưởng hão huyền nữa!
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Ha ha, hai người hiểu lầm rồi. Trước giờ tôi chưa từng thấy đại thần trong trò chơi, cho nên muốn biết một chút đại thần là người thế nào mà thôi.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Ồ, Vũ Thoa Phong Lạp à, kĩ thuật PK của anh ấy rất giỏi, năng lực lãnh đạo cũng rất được. Rất quyết đoán, đối xử với mọi người rất hòa nhã, ừm, còn nữa, anh ấy cũng rất biết quan tâm chăm sóc người khác…
Bạch Thiên Trương vừa nghĩ đến Ngôn Mạch vừa gõ chữ, cô cũng không ngờ hóa ra bản thân lại để ý đến anh nhiều như vậy. Nhưng ngón tay đang lướt trên bàn phím của cô bất chợt bị Thư Nhất Nhuận bắt lấy, Thư Nhất Nhuận nhìn Bạch Thiên Trương nói một cách không thương tiếc: “Chị ngốc thế. Nói tốt về anh rể như thế làm gì? Muốn những cô gái khác ςướק mất anh ấy à?”
Bạch Thiên Trương cảm thấy rất có lý, hơn nữa hiện, cô với Ngôn Mạch đang trong một mối quan hệ bạn trai bạn gái mơ hồ (tác giả ngoi đầu lên: Tiểu Bạch, không phải là mơ hồ, là khẳng định được chưa?!), vì thế người đàn ông của mình thì mình phải quản thật chặt đúng không? Một tiền bối triết gia đã từng nói, một vị phu nhân, lấy tình yêu làm lí do, giống như con nhện vậy dệt nên một tấm lưới ngọt ngào, cột vào chân của chồng mình những vòng dây tinh tế, đặt tại những nơi mà cô có thể quan sát được - thật là có lý biết bao, cô cũng nên học tập vị phu nhân kia mới đúng! (tác giả lại ngoi đầu lên: Tiểu Bạch, đoạn văn này rõ ràng là có ý xấu biết không?)
Bạch Thiên Trương còn đang suy nghĩ nên sửa lời thế nào, không, phải là làm sao để bôi xấu hình tượng Ngôn Mạch trong mắt các cô gái khác, đúng lúc đó Đừng Mất Đừng Quên lên tiếng.
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Ha ha, tôi cứ tưởng đại thần đều rất lạnh lùng cơ đấy.
[Đội ngũ] Thiên Sứ Khát Máu: Đúng đấy! Vũ Thoa Phong Lạp chỉ dịu dàng với một mình Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, còn với những người khác thì rất lạnh lùng, cô cũng đừng nghĩ nhiều làm gì!
[Đội ngũ] Đừng Mất Đừng Quên: Vậy sao? Ồ, quả nhiên rất giống tác phong của anh ấy.
Lời này vừa nói ra, Bạch Thiên Trương dù có chậm hiểu đến đâu cũng sẽ thấy không bình thường, biểu hiện của Đừng Mất Đừng Quên giống như là người rất quen thuộc với Ngôn Mạch, mà hình như cô ta cố ý đứng đó đợi cô. Thư Nhất Nhuận cũng nhạy cảm phát hiện ra dấu vết gian tình, nói với Bạch Thiên Trương: “Để em làm đội trưởng.”
Bạch Thiên Trương à một tiếng, để Thư Nhất Nhuận làm đội trưởng, Thư Nhất Nhuận không nói hai lời, chuyển sang trạng thái PK ác ý, nhân lúc Đừng Mất Đừng Quên chưa kịp phản ứng, vài nhát đã khiến cô ta gục luôn tại chỗ, sau đó đá cô ta ra khỏi đội ngũ và lập tức trở về thành. Thao tác liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi.
Bạch Thiên Trương ngây người, thi thể của Đừng Mất Đừng Quên vẫn còn yên lặng nằm dưới chân, cô không hiểu sao vở diễn cảm động “Tâm tư tương thông” người cũ giúp người mới lại biến thành vở diễn bạo lực như thế này? Cô cũng trở về thành, Thư Nhất Nhuận vẫn còn lải nhải không dứt: “Con mụ đáng ૮ɦếƭ, Bạch Thiên Trương, lần sau chị gặp cô ta một lần Gi*t một lần! Còn nữa, mau bắt anh rể lại để thẩm vấn xem sao!”
Bạch Thiên Trương lặng lẽ di chuyển thân hình, tránh nước bọt của Thư Nhất Nhuận, trong lòng cảm thán: Về sau ai mà cưới phải Thư Nhất Nhuận, chắc là một ngày sẽ có ba bữa đấu khẩu vô cùng thú vị đây!
Buổi tối, người bận rộn Ngôn Mạch đã online. Theo thường lệ hỏi thăm một chút việc trong Gia tộc, sau đó anh đi tìm Bạch Thiên Trương để tâm sự yêu đương.
Giọng nói của anh trên IS vang lên ngay bên tai Bạch Thiên Trương, giống như đang thực sự nói chuyện trực tiếp với cô, cho nên vô cùng có lực rung động, anh nói: “Thiên Trương, anh rất nhớ em.”
Bạch Thiên Trương ấp úng ậm ừ vài tiếng, trong lòng vẫn đang bấn loạn vì chuyện của Đừng Mất Đừng Quên. Ngôn Mạch nhạy cảm, phát hiện ra Bạch Thiên Trương có chuyện gì đó, bèn hỏi: “Thiên Trương, sao vậy? Có chuyện gì à?”
Bạch Thiên Trương lấy hết dũng khí, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Chuyện này, Ngôn Mạch, anh có quen Đừng Mất Đừng Quên không?”
“Đừng Mất Đừng Quên?” Ngôn Mạch nhíu chặt lông mày, cố tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ của mình, sau đó vô cùng vô tội nói, “Không quen, sao thế?”
“À, cô ấy cứ liên tục hỏi về anh, hình như còn quen anh…”
Cho dù Bạch Thiên Trương đã cố hết sức che giấu, giả vờ bình tĩnh, thế nhưng Ngôn Mạch là ai, anh lập tức nghe ra sự bất an và hoang mang trong giọng nói của cô, ở đầu bên kia, anh cảm thấy hạnh phúc khi thấy biểu hiện ghen tuông mơ hồ của Bạch Thiên Trương, sau đó chân thành nói: “Thiên Trương, anh không quen cô ấy. Ngôn Mạch, anh toàn bộ đều là của em.”
Bình thường đại thần không nói lời tâm tình, nhưng một khi đã nói, hiệu quả thực sự rất kinh người. Huống hồ Ngôn Mạch đang nói những lời hết sức chân thành, Bạch Thiên Trương lập tức mềm lòng. Cô nghĩ, cứ như vậy mà kết luận Đừng Mất Đừng Quên và Ngôn Mạch có quan hệ thì cũng quá hồ đồ, có lẽ Đừng Mất Đừng Quên là tài khoản của một kẻ thù nào đó, hoặc là nhân yêu, muốn chia rẽ cô và Ngôn Mạch. Vì vậy cô nhanh chóng ném Đừng Mất Đừng Quên ra khỏi đầu. Nhưng khi đó Bạch Thiên Trương không biết rằng, dù chỉ là những dấu vết rất nhỏ, nhưng đến cuối cùng lại có thể biến thành một câu chuyện kinh thiên động địa.
Năm ngày trước khi Viêm Hoàng Kỳ Tích hợp nhất server, người ta bắt đầu đóng của server để bảo trì. Trên trang chủ của game viết rằng sau khi hợp nhất server sẽ có rất nhiều nội dung được đổi mới, xin người chơi hãy kiên nhẫn chờ đợi. Cho nên dù có oán hận trùng trùng điệp điệp, người chơi vẫn ôm kì vọng đến khi server được mở lại.
Những ngày không có trò chơi, Thư Nhất Nhuận ôm tiểu thuyết Đài Loan xem một cách say sưa. Bạch Thiên Trương khinh bỉ sở thích của cô nàng, kiên quyết không cùng một giuộc với cô em họ, cô chuẩn bị đi nằm vùng ở quán Starbucks trước cổng trường cấp ba trọng điểm thành phố N.
Thư Nhất Nhuận cười nhạo: “Thôi đi, Bạch Thiên Trương, chỉ muốn ngắm các em trai đẹp thì cứ nói thẳng ra, nằm vùng cái gì mà nằm vùng. Sở thích của chị còn dung tục hơn cả em!”
Bạch Thiên Trương há hốc miệng, không tìm được lí do phản bác. Cô không chỉ bụng dạ đen tối mà còn thích đồng phục. Hơn nữa, loại đồng phục mà cô thích là đồng phục cấp ba, đồng phục thể dục rộng thùng thình, cô thích ngắm dáng người của các nam sinh nữ sinh cao ráo, uyển chuyển, xuyên thấu qua lớp đồng phục mỏng manh. Mà học sinh trường trung học của thành phố N chính là các đối tượng YY để quan sát tốt nhất.
Cô bỏ ngoài tai sự chế nhạo của Thư Nhất Nhuận, mang theo tâm tình thưởng thức cái đẹp hứng thú ra khỏi nhà.
Lúc này vừa vặn là thời gian tan học giữa trưa, một đám học sinh mặc đồng phục giống hệt nhau ào ra. Bạch Thiên Trương vừa uống cà phê vừa tìm kiếm các em trai em gái xinh đẹp. Dòng người phân tán sau khi đổ ra khỏi cổng trường, đại đa số đều tiến vào các tiệm ăn nhanh ở cạnh trường, chỉ có một nam sinh đơn độc, vai khoác nghiêng chiếc túi, cúi đầu đi tới con phố đối diện bên này.
Bạch Thiên Trương như một tên nhìn trộm vô cùng hèn mọn bỉ ổi, mở to mắt để có thể nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống của nam sinh kia. Nam sinh đi thẳng hướng quán Starbucks, sau đó đẩy cửa bước vào.
Bạch Thiên Trương nhìn thấy cậu ta chọn một phần Schwarzwaelder Kirschtorte, một phần bánh quy chocolate và một ly cà phê latte, ngồi xuống một góc đối diện chỗ của cô. Sau đó rút ra từ trong túi ra một cuốn sách, hình như là cuốn tuyển tập đề thi của Vương Hậu Hùng và cậu bắt đầu lật xem.
Bạch Thiên Trương nhìn Vương Hậu Hùng trên bìa sách màu trắng mà khóe miệng run run, vô cùng đau thương nhớ lại ba năm cấp ba địa ngục. Có lẽ do ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên cuốn sách của Vương Hậu Hùng khiến năm sinh kia dường như phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên.
“Khụ…” Bạch Thiên Trương hít một hơi thật sâu, không phải do cà phê nóng, mà là bị tướng mạo của nam sinh kia làm cho rung động. Mẹ ơi, nên nói thế nào nhỉ? Cậu ta quá sạch sẽ, sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng tinh khiến loại hảo hạng vậy. Bạch Thiên Trương bỗng nhiên nhớ đến một câu: Nguyện tới kiếp sau, tu thành chính quả, thân tựa như ngọc, trong ngoài sáng tỏ, sạch không tỳ vết. Thế nhưng ngọc cũng còn có tạp chất, chàng trai này so với ngọc còn thanh tịnh, trong sáng hơn.
Đôi mắt lạnh nhạt của cậu nam sinh như đang nhìn Bạch Thiên Trương, lại vừa như xuyên qua Bạch Thiên Trương nhìn tới một nơi nào đó xa xăm, sau đó lại lạnh lùng cúi đầu xuống tiếp tục xem sách. Bạch Thiên Trương sợ hãi vuốt иgự¢, giật cả mình, bị ánh mắt đó nhìn thấu, cô lại nảy sinh một loại cảm giác tội lỗi không thể hiểu được.
Bạch Thiên Trương quyết định gọi nam sinh gặp gỡ bất ngờ này là: Chàng Trai Ngọc.