Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 18

Tác giả: Mặc Ngân

Bạch Thiên Trương vội vàng tháo giầy thả hành lí, chạy thẳng một mạch vào nhà tắm, trong gương khuôn mặt ửng hồng tâm tình dao động, cô dùng nước lạnh vuốt qua mặt mình, cô không ngờ rằng nụ hôn ngây ngô phớt nhẹ như chuồn chuồn điểm nước đó lại trở thành nụ hôn tràn đầy tình yêu của đại thần, thật sự cô không đoán trước được điều này, thế nhưng cô lại không ngăn được tình cảm của mình mà lao vào lưới tình của Ngôn Mạch, có vẻ như cô bị xơi tái thật rồi. Theo lý thuyết Bạch Thiên Trương hiểu cô phải tỏ ra sợ hãi kinh hoàng, ăn năn, hối hận đau khổ mới đúng, nhưng cô không thể nào che giấu nổi nụ cười trên khóe miệng, nó đã để lộ ra bản chất thật sự. Vì thế Bạch Thiên Trương phát hiện ra, bản thân mình rất có tiềm năng M trong SM[1].
[1]SM: (sadomasochism) Chứng Ác thống dâm (thích bị ngược đãi). Trong đó M là người thích bị ngược đãi, S là người thích ngược đãi.
Sau khi tắm táp xong, tinh thần sảng khoái cô bước ra ngoài, thấy bố mẹ và Thư Nhất Nhuận đều đang ngồi bên bàn ăn sáng. Bạch Thiên Trương tùy tiện giũ mái tóc ướt sũng nước, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống húp cháo.
Mẹ Bạch yêu thương nhìn con gái, nhìn đến nỗi Bạch Thiên Trương sởn hết cả gai ốc, cô nịnh nọt cười: “Mẹ, mẹ muốn dặn dò con việc gì thì mẹ nói đi? Đừng chằm chằm nhìn con đầy yêu thương như thế có được không?”
Mẹ Bạch thở một hơi dài, âm thanh cuối kéo dài tưởng chừng như mấy ngày vẫn còn dư vị, ba người đang ăn cơm bất giác vỗ иgự¢, ba cặp mắt mong chờ nhìn mẹ Bạch, mẹ Bạch đắc ý hắng giọng một tiếng, bày ra bộ dạng tâm sự trùng trùng: “Thiên Trương, con cũng hai mươi rồi nhỉ?”
Bạch Thiên Trương cảm giác từ “cũng” này ẩn chứa hàm ý nào đó, cô dùng chiếc đũa gõ nhẹ vào bát: “Mẹ, sao lại là cũng?”
“Cũng có nghĩa là, lúc mẹ bằng tuổi con bây giờ, thì đã kết hôn với ba con rồi đó! Con gái nhà dì, em con cô con chú của con, đã đính hôn rồi đấy! Đến đứa con gái nhà bà Đỗ ở lầu trên người thì giống như que củi khô, vậy mà đã năm lần bảy lượt dẫn bạn trai về nhà gặp mặt rồi! Còn con! Con nhìn lại mình xem!”
Bạch Thiên Trương ngây người, ba Bạch rung mình run rẩy, Thư Nhất Nhuận cắm đầu vào bát cơm mà vẫn không ngừng cười “phì phì phì”.
Bạch Thiên Trương kháng nghị: “Mẹ, thời đó là thời nào rồi, bây giờ là thời đại gì chứ. Em họ nhà dì đó là đính ước từ nhỏ. Con gái dì Đỗ trên lầu thay bạn trai như thay áo! Cô ấy không có được mấy bộ quần áo để thay, nên chỉ có thể dùng bạn trai để thay cho quần áo! Tính cách như thế sao có thể giống con cho được? Mẹ có thể so sánh như vậy sao?”
Mẹ Bạch hét lớn: “Không cần biết là thời nào, mẹ nói rồi đấy, con ở trường phải vớ lấy một đứa cho mẹ, vớ được đứa nào tính đứa ấy!”
Thư Nhất Nhuận suýt nữa phun cả cơm ra ngoài, cô nhìn Bạch Thiên Trương thất bại đến nơi, động lòng mở miệng nói đỡ: “Bác à, chị cháu xinh đẹp như vậy, lại vừa hát hay múa giỏi, người theo đuổi cả tá, bác lo lắng làm gì?”
Mẹ Bạch vươn tay nâng cằm Bạch Thiên Trương lên săm soi, vô cùng chán nản buông tay: “Nó xinh đẹp thì có tác dụng gì! Ngày nào cũng ngồi lì trước máy vi tính, cháu nhìn nó đi, sắc mặt thì tái nhợt, da mặt thì đầy dầu, mắt thâm quầng, trông bơ phờ vô hồn, ai mà thèm để ý đến nó!”
Thư Nhất Nhuận ngơ ngác nhìn theo những chỗ mà mẹ Bạch vừa chỉ, chợt cảm thấy thẩm mỹ của mẹ Bạch thật thú vị mà người thường không thể nào hiểu được, bộ dạng của Bạch Thiên Trương như vậy mà còn bị chê thế thì cô thì là cái gì đây. Ba Bạch cũng phát hiện ra đầu óc của vợ mình có cấu tạo không giống với người thường, nhìn vẻ mặt chán chường của con gái, ông ngay lập tức chuyển chủ đề: “Khụ khụ, bà à, ăn cơm ăn cơm. Con cháu tự có phúc của con cháu mà!”
Bạch Thiên Trương bực bội không muốn ăn nữa, đạp cửa đi vào phòng. Thư Nhất Nhuận cười hì hì: “Bạch Thiên Trương, chị với bạn trai của chị quen nhau như thế nào thế?”
Bạch Thiên Trương nhìn nụ cười như Phật Di Lặc của Thư Nhất Nhuận khiến cô không thể giận nổi, đành lựa lời kể lại đại khái chuyện của cô với Ngôn Mạch. Thư Nhất Nhuận ánh mắt xa xăm, có vẻ rất sùng bái: “Hóa ra đại thần thật sự tồn tại… Tại sao trong những trò em chơi toàn gặp phải mấy thằng nhãi con nhỉ?! A! Bạch Thiên Trương, chị như vậy là không xem trọng tình cảm chị em rồi, em cũng muốn chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích, chị phải giới thiệu cho em các đại thần khác trong trò chơi!”
Khóe miệng Bạch Thiên Trương khẽ giật giật: “Sao em không nói luôn là nhờ chị mai mối cho em đi?”
“Được thôi.” Thư Nhất Nhuận ngoan ngoãn nghe lời, “Chỉ cần là đại thần, mai mối cũng được!”
“…”
Trong khi Thư Nhất Nhuận đang đăng kí tài khoản Viêm Hoàng Kỳ Tích, thì Bạch Thiên Trương ngồi lấy chiếc gương ra ngắm nghía khuôn mặt của mình, từ nhỏ cô đã được mọi người khen là xinh đẹp, nghe suốt 20 năm cũng thành thói quen. Nhưng cô không giống những nữ sinh khác, được khen ngợi là đâm ra kiêu căng, vì xinh đẹp mà chỉ chú ý đến ăn mặc, trong túi lúc nào cũng mang theo chiếc gương nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra soi mặt chu môi làm dáng, trái lại cô chỉ hời hợt, không để tâm lắm đến dáng vẻ bên ngoài, cô chỉ cột tóc đuôi ngựa đơn giản, gương cũng chẳng buồn soi. Thư Nhất Nhuận rất thích sự trong sáng, không giả tạo này của cô. Thế nhưng vừa nãy bị mẹ chê bai một hồi, Bạch Thiên Trương cảm thấy trong lòng hơi có chút sợ hãi, ngồi soi gương cả buổi liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
“Ngôn Mạch, ừm, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Ngôn Mạch vì nụ hôn chủ động của Bạch Thiên Trương mà trái tim đến bây giờ vẫn còn đập loạn xạ, lần này cô lại chủ động gửi tin nhắn, anh vội vàng nhắn lại: “Được mà, em nói đi, việc gì vậy? Em muốn hỏi gì?”
“À, ừm… Em có xinh đẹp không?”
Ngôn Mạch ngẩn ra, dẫu đối mặt với phong ba bão táp anh cũng không hề biến sắc, nhưng với vấn đề này Ngôn đại thần phải tiến hành suy nghĩ một cách thấu đáo, nói chuyện là một môn nghệ thuật vô cùng thâm thúy, nhất là gặp phải những vấn đề như “Em có xinh đẹp không?” “Cô ấy đáng yêu hơn em à?” “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai?” “Có phải em béo lên rồi không?”, như vậy càng phải cẩn thận giống như giải một bài toán với quá nhiều ẩn số.
Ngôn Mạch vò đầu suy nghĩ xem làm thế nào để nói ra những lời thật lòng, phải vừa êm tai nhưng lại không quá rõ ràng, suy nghĩ cả nửa ngày mới nhắn lại được một tin nhắn.
Bạch Thiên Trương mở tin nhắn ra xem: “Vẻ đẹp vi diệu: nhẹ như liễu vàng trong nắng, thơm như nhành lan mùa xuân, tươi như lá trà trước mưa.”
Bạch Thiên Trương thỏa mãn, cô biết chắc rằng mắt thẩm mỹ của mẹ không đáng tin mà, vẫn là đại thần có con mắt thẩm mỹ, biết thưởng thức cái đẹp. Vì vậy cô cảm thấy hả dạ, liền nhắn một tin cảm ơn rồi bắt đầu online vào game. Ngôn Mạch nhận lại một tin nhắn, nhìn chằm chằm vào hai chữ cảm ơn mà suy nghĩ miên man, Thiên Trương như thế này, là vui vẻ, hài lòng, hay đang tức giận, nghĩ anh chỉ là qua loa?
Thư Nhất Nhuận đăng kí xong mật mã tài khoản, chọn cùng server Đoạn Ngọc Nhai với Bạch Thiên Trương, bắt đầu điều chỉnh hình tượng cho nhân vật. Mắt to một chút, to hơn chút nữa; иgự¢ rất to, to hơn nữa; eo thon một chút, lại mảnh hơn chút nữa; ௱ôЛƓ cong lên, lại cong thêm chút nữa… Ừm, hoàn hảo.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Bạch Thiên Trương lại gần xem, từ trong mũi phát ra tiếng khịt khịt khinh thường.
Thư Nhất Nhuận giải thích: “Chị không hiểu đâu, đàn ông đều thích như vậy.”
Bạch Thiên Trương khinh bỉ trong lòng: “Em chọn chức nghiệp nào?”
Thư Nhất Nhuận hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha! Một tiểu Loli[2] đáng yêu, trong sáng, khéo hiểu lòng người, dịu dàng như em đây, đương nhiên là chọn Mục sư một chức nghiệp cao quý có thể chăm sóc thân thể và tâm hồn cho các đại thần rồi! Gần đây trang phục tiểu Loli rất được yêu thích!”
[2]Tiểu Loli: Những cô gái theo phong cách Lolita (hầu gái).
Bạch Thiên Trương trợn trừng mắt, không thèm để ý nữa. Vừa mới online, trong gia tộc đã náo loạn cả lên.
[Gia tộc] Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất: ૮ɦếƭ tiệt, chẳng qua chỉ là một thanh Lục Mang, oai cái cóc khô gì chứ!
[Gia tộc] Phong Nguyệt Vô Yên: Không chỉ là Lục Mang, hắn còn có một bộ đồ Cổ Độc Tu La.
[Gia tộc] Mai Xuyên Nội Khốc: Diệt Thiên Trảm và bộ đồ Bàn Thạch Kiếp Thiên của lão đại cũng là cực phẩm mà.
[Gia tộc] Dạ du thần: Đúng, trước mắt chúng ta không nên đoán già đoán non nữa, dù sao kĩ thuật PK của lão đại vẫn rành rành ra đó.
[Gia tộc] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Đúng, không thể tăng khí thế của địch mà dập tắt uy phong của ta, nhân lúc còn chưa hợp nhất, mau tranh thủ thời gian thăng cấp đi.
[Gia tộc] Trư Trư Hiệp: Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu, từ khi tôi quen cậu đến giờ mới nghe được một câu giống tiếng người.
[Gia tộc] Hợp Thức Hóa: Công nhận.
[Gia tộc] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Tiểu Yên Nhi, bà xã, bọn họ bắt nạt anh~~~!
[Gia tộc] Phong Nguyệt Vô Yên: Anh muốn ăn đòn phải không? Ai là bà xã của anh!
Bạch Thiên Trương xem không hiểu gì, liền nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.
[Gia tộc] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu : Chào mọi người! Mọi người đang nói chuyện gì vậy ?
[Gia tộc] Hợp Thức Hóa: Tiểu Thiên Trương! Cuối cùng em cũng hạ gục được Ngôn thiếu rồi hả !
[Gia tộc] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Hả hả? Thế là ý gì? Bọn họ tiến triển ra ngoài đời thực rồi cơ à?
[Gia tộc] Dạ Du Thần: Thật hạnh phúc, chúc phúc cho hai người!
[Gia tộc] Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất: Có vẻ như chúng ta đều ở cùng một tỉnh, hay là hôm nào đó tụ họp một buổi đi thấy thế nào.
[Thị tộc] Trư Trư Hiệp : Được đấy, ý kiến này không tồi.

Thế là Bạch Thiên Trương chỉ biết trơ mắt nhìn câu hỏi của cô bị bỏ qua một cách không thương tiếc, mọi người thảo luận từ vấn đề của cô với Ngôn Mạch, đến thời gian, địa điểm liên hoan, thậm chí cả thực đơn món ăn. Cô chỉ còn biết im lặng.
Đúng lúc đó, Ngôn Mạch cũng online. Mọi người trong Thượng Thiện Nhược Thủy đang thảo luận khí thế ngút trời, chào hỏi tộc trưởng vô cùng qua loa, sau đó quay lại tiếp tục tranh luận điên cuồng.
Ngôn Mạch lẳng lặng tắt đi cái đám đối thoại hỗn loạn trong gia tộc, tìm Bạch Thiên Trương để tâm sự.
[Riêng tư] Vũ Thoa Phong Lạp : Thiên Trương, hãy vào IS đi, anh tạo phòng rồi. Mật mã là 555.
À à, Bạch Thiên Trương gật đầu lia lịa, sau đó kết nối IS, nhập mật mã.
“Thiên Trương, đến khu vực PK.” Khu vực PK của Viêm Hoàng Kỳ Tích là nơi chuyên để người chơi sử dụng PK, ૮ɦếƭ sẽ không bị rơi trang bị, Gi*t người cũng không bị tăng điểm PK. Là địa điểm ưa thích của các phần tử hiếu chiến cuồng nhiệt. Mỗi lần Bạch Thiên Trương đến đây đều bị một đống hiệu ứng ánh sáng hỗn loạn của các kĩ năng làm cho kinh hãi, cô cẩn thận đi đường vòng, sợ chẳng may chưa kịp nhìn thấy gì đã bị quả cầu băng, cầu lửa nào đó rơi trúng người.
Cô chuyển sang bản đồ đó, xa xa đã nhìn thấy vòng trong vòng ngoài của khu vực PK, đều đã đứng đầy người chơi cùng với các loại binh khí của họ.
[Phụ cận] Anh Ngoan Vì Em: Ồ, Vũ Thoa Phong Lạp, bình thường anh có bao giờ lên khu vực PK này đâu. Sao, có hứng thú chơi mấy chiêu với tôi không?
[Phụ cận] Động Phòng Bất Bại: Vũ Thoa Phong Lạp, đừng có qua chém tôi, tôi chỉ tới móc lốp thôi.
[Phụ cận] Ta Tới Móc Lốp: Gì? Ai gọi tôi đấy?
[Phụ cận] MM Xinh Đẹp: A a a! Đại thần, hãy để cho em ૮ɦếƭ dưới thanh Diệt Thiên Trảm của anh đi!
[Phụ cận] Tên Hay Đều Bị Chó Lấy Hết: Vũ Thoa Phong Lạp, lần trước PK vẫn chưa đã, lần này chúng ta tiếp tục!
Một đống người vây quanh Vũ Thoa Phong Lạp, mặc dù trong lòng ai nấy đều có suy nghĩ xấu xa muốn đánh hội đồng, nhưng không ai dám ra tay trước. Đúng lúc này Bạch Thiên Trương vừa la hét anh chị em nhường đường, vừa chen vào đám người, vất vả lắm mới tới được trước mặt Vũ Thoa Phong Lạp.
Ngôn Mạch mỉm cười.
[Phụ cận] Vũ Thoa Phong Lạp: Tôi dạy bà xã tôi PK, xin các vị đừng quấy rầy.
Sau đó nói trên IS: “Thiên Trương, đi theo anh.”
Người chơi xung quanh nhìn Vũ Thoa Phong Lạp đưa Thiên Trương Nhục Cốt Đầu vào sâu trong khu PK, thẳng thắn, phóng khoáng không hề sợ bị đánh lén, không khỏi khuất phục trước khí phách của đại thần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc