Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 09

Tác giả: Mặc Ngân

Tối thứ Sáu, Bạch Thiên Trương ôm gối nằm lăn qua lăn lại trên giường, lật qua lật lại như cái bánh rán vừa vui mừng vừa căng thẳng không tài nào ngủ được. Ở giường dưới Dư San tức giận đá vào giướng Thiên Trương: “Bạch Thiên Trương! Cậu có để cho tớ ngủ không!”
Thiên Trương im lặng một lúc rồi bắt đầu cắn gối.
“Dư San, tớ không ngủ được, làm sao đây?”
Dư San trợn trừng mắt: “Thế thì cậu cứ không ngủ đi rồi ngày mai vác cặp mắt gấu trúc ấy đi gặp Vũ Thoa Phong Lạp. Đảm bảo anh ấy sẽ ૮ɦếƭ cậu ngay.”
“… Cậu thật độc ác.”
“Thường thôi thường thôi.”
Bạch Thiên Trương nằm duỗi chân duỗi tay trên giường, lo lắng hồi hộp một lúc cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Bên bờ sông trong giấc mơ, hơi nước lượn lờ, sương mù giăng kín mờ ảo. Vũ Thoa Phong Lạp thướt tha uyển chuyển tiến đến, dáng người mạnh mẽ kiên cường mờ ảo trong màn sương, Bạch Thiên Trương như bị mê hoặc từ từ tiến tới, cô nhìn thấy Vũ Thoa Phong Lạp có một vòng hào quang trên đầu ngồi trên đài sen yêu thương nhìn cô: “Thiên Trương, ta rất đau lòng, ngươi mà cũng gia nhập Ma đạo sao!”
Bạch Thiên Trương hoảng hốt chắp hai tay vội vàng quỳ xuống: “Đại thần, đệ tử đáng trách, mong đại thần tha tội!” – Khoan đã, không phải Vũ Thoa Phong Lạp bảo mình nên chọn tu ma sao? Cô đang định ngẩng đầu giải thích thì thấy Vũ Thoa Phong Lạp mọc ra đôi cánh màu đen hắc ám, mọc ra răng nanh dài nhọn hoắt nhe nanh trợn mắt: “A woa ha ha ha ha! Ta thích nhất là ăn đậu phụ khô!”
Bạch Thiên Trương hoảng hốt hoa chân múa tay gào lên: “Xin đừng ăn tôi! Tôi không phải là đậu phụ trắng[1]! Tôi là đậu phụ mốc!”
[1] Bạch Thiên Trương là đậu phụ trắng.
Dư San không nể tình tát Thiên Trương một cái: “Bạch Thiên Trương! Đủ rồi đấy! Chỉ là một gã trai hoang dã mà làm cậu căng thẳng đến thế này à!”
Bạch Thiên Trương vội vàng tỉnh dậy, mới biết đấy chỉ là giấc mơ, đúng lúc đó gã trai hoang dã gọi điện đến: “Thiên Trương, anh là Ngôn Mạch. Anh đến cổng trường em rồi.”
Bạch Thiên Trương giật mình, vội vã nhảy ra khỏi giường ᴆụng phải trần nhà đau điếng: “Ôi mẹ ơi!”
“Thiên Trương? Có phải là em không?”
Thiên Trương lo sợ cầm chặt điện thoại: “Là em, em ra ngay đây, anh đợi em nhé!”
Cô dùng tốc độ trước nay chưa từng có lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thay quần áo, cầm lấy túi xách lao ra khỏi ký túc xa nhưng trước khi đi vẫn không quên ngắm mình trong gương sửa lại đầu tóc.
Sáng sớm mùa đông thật buốt giá, sân trường vắng tanh không một bóng người lảng vảng. Thiên Trương giơ hai tay lên làm động tác hít thở không khí, lúc đưa tay xuống cô nhìn thấy một chàng trai toàn thân toát lên vẻ từng trải rắn rỏi qua khe hở bàn tay.
Anh ta đang mặc một bộ quần áo cắt may vừa vặn, chiếc áo khoác màu đen thanh lịch, chiếc quần bò ôm lấy đôi chân dài, đang nhìn lơ đễnh rất thảnh thơi lưng tựa vào chiếc Spyker C8 màu đen xa hoa sang trọng, toàn thân anh toát lên khí chất cứng rắn trong sáng như ngọc. Như cảm nhận được điều gì, đôi mắt sáng rực của anh ngoảnh lại, dung mạo tuấn tú thuần khiết đẹp như tranh vẽ.
Bạch Thiên Trương thấy chùn bước vì ánh mắt mãnh liệt của Ngôn Mạch, cô định cúi đầu bước đi thì Ngôn Mạch đã nhanh chân bước đến đón đầu cô, đưa tay về phía cô: “Thiên Trương, rất vui được gặp em. Anh là Ngôn Mạch.”
Thiên Trương cũng vui vẻ tươi cười, đưa tay ra bắt tay anh: “Chào anh Ngôn Mạch, em là Thiên Trương.” Cô cảm nhận được hơi nóng rực lửa từ bàn tay của Ngôn Mạch xuyên thẳng vào tim cô.
Hai người khách sáo bắt tay nhau, Ngôn Mạch như cảm thấy mình hơi thất lễ khi mới sáng sớm đã đứng đợi ở trường người ta, anh nhìn thấy bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của cô, đến bữa sáng còn chưa ăn, anh thấy ngại ngùng vì tính khí nóng vội của mình. Bạch Thiên Trương cũng không tự nhiên, vuốt tóc nói: “Anh chưa ăn sáng phải không? Hay là chúng ta đến căng tin ăn sáng đi.”
Lúc đó trời cũng không còn sớm, trong trường đã nhiều sinh viên đi lại hơn, mọi ánh mắt đều hướng về đôi trai tài gái sắc đang đứng bên cạnh chiếc Skyper C8 xa xỉ của Ngôn Mạch dưới ánh nắng ban mai. Bạch Thiên Trương vừa đi vừa nói chuyện vu vơ về con người và mảnh đất thành phố W, Ngôn Mạch nhìn những gương mặt trẻ trung lộ rõ tài năng xung quanh, trong lòng chợt thấy thất vọng. Tuy anh mới hai mươi lăm tuổi, nhưng cũng không thể nào đọ được với sự trẻ trung của họ, anh sợ Thiên Trương sẽ không thèm để ý đến anh. Anh cười khổ trong lòng, hóa ra Ngôn Mạch cũng có ngày lo sợ mình thua kém người khác.
Sinh viên trường y thật chăm chỉ cần cù, hơn nữa lại đang là cuối kỳ, dù là sáng thứ Bảy mà trong căng tin đã ồn ào náo nhiệt như một cái chợ. Ngôn Mạch tìm thấy một cái bàn trống, anh rất ga lăng kéo ghế cho Thiên Trương, tự nhiên giật lấy phiếu ăn trong tay cô, thuần thục hỏi: “Em muốn ăn gì? Cháo trắng kèm quẩy hay bánh bao và sữa đậu nành?”
Bạch Thiên Trương ngồi ngây người tại chỗ, cô biết là anh có điều tra thông tin về cô nhưng không ngờ anh lại nắm rõ thói quen ăn uống của cô như vậy, hình như anh hơi tỉ mỉ tinh tế quá mức thì phải…
Ngôn Mạch vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Thiên Trương, cô xấu hổ nói: “Vâng, cho em cháo trắng và quẩy đi ạ.”
Ngôn Mạch dịu dàng gật đầu, quay người xếp hàng chờ lấy thức ăn, khí chất và phong thái của anh hoàn toàn khác hẳn với đám sinh viên xung quanh. Mấy cô sinh viên nữ hai má ửng hồng kín đáo quan sát anh, bàn tán thì thầm to nhỏ với nhau, anh vẫn bình tĩnh và thản nhiên như không. Một hàng dài người chậm rãi tiến lên phía trước, Thiên Trương đang sốt ruột chờ đợi thì Ngôn Mạch bê một khay đồ ăn lách ra từ đám đông, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, ống tay áo khoác xắn lên đến khủy tay, Bạch Thiên Trương rất muốn huýt sáo đùa giỡn, thực sự vẻ đẹp có thể ăn được!
Hai người ngồi đối diện nhau, Ngôn Mạch gọi cháo thịt và trứng bách thảo, cách anh ăn cũng rất tao nhã, thong thả như đang thưởng thức món bò bít tết. Thiên Trương Ϧóþ cổ tay, thầm nghĩ thật là thất sách! Nếu sớm biết thế cô sẽ không gọi cháo, ngồi trước mặt mỹ nam thế này cô không dám phát ra tiếng sột soạt như lợn khi ăn cháo như mọi khi. Cô nhìn chằm chằm vào bát cháo trắng thơm lừng, giờ chỉ còn cách ăn từng thìa nhỏ nhẹ chậm rãi như các tiểu thư đài các mà thôi, cô ăn thêm một thìa nhỏ nữa… trời đất ơi, đói ૮ɦếƭ mất!
Bữa ăn như tra tấn cuối cùng cũng đã kết thúc, theo thói quen Thiên Trương định bê khay đồ ăn đến chỗ để bát đũa, nhưng Ngôn Mạch đã nhanh hơn giằng lấy khay đồ ăn của cô rồi nhíu mày hỏi nơi để khay đồ ăn bẩn, Thiên Trương chỉ cho anh nơi để khay đồ ăn, cô Ϧóþ cổ tay nhìn bóng dáng khôi ngôi tuấn tú của Ngôn Mạch từ sau lưng. Tuy cô không biết Phong Khuynh là gì, nhưng bạn cô Mễ Nhan Nhan học ngành thiết kế quảng cáo mỗi lần nói đến Phong Khuynh là mắt sáng rực lấp lánh đầy thèm thuồng như lũ ruồi nhặng nhìn thấy mật nên cô cũng biết Phong Khuynh không phải hạng xoàng trong giới quảng cáo, mà càng phải nói đến sự tài trí giỏi giang của giám đốc sáng tạo của Phong Khuynh.
Được thôi, hôm nay cô đã được ăn bữa sáng do đại thần Ngôn Mạch mua cho, lại còn được anh mang đồ ăn phục vụ tận nơi, phải chăng cô đã mọc cánh thành tiên rồi ư?
Theo như đại thần nói thì anh đến công tác ở thành phố W một tuần, anh sẽ ở đây đến thứ Bảy tuần sau. Ngụ ý là cô phải làm công tác chủ nhà cho tốt, buộc lòng cô phải xây dựng hình ảnh chủ khách đầy thiện cảm nhẹ nhàng. Bạch Thiên Trương gật đầu ra chiều hiểu biết, dù sao thì loại ngờ nghệch như cô cũng chả có mấy ưu điểm, ngố thì vẫn là ngố mà thôi.
Sau khi ăn tối xong, Bạch Thiên Trương đưa Ngôn Mạch tham quan một vòng thành phố W, hai người vừa mới tham quan được một lúc thì hình như đại thần bận việc gì đó nên anh đưa cô về đến cổng ký túc nói lời tạm biệt rồi lên xe phóng đi mất dạng, nhìn chiếc xe xa xỉ Spyker C8 chạy xa dần cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không hiểu cảm xúc đang dấy lên từ đáy lòng là thoải mái hay buồn nữa.
Từ đó cho đến Chủ Nhật Ngôn Mạch không hề liên lạc gì với cô, Thiên Trương nghĩ chắc là anh bận việc công ty nên cũng không để tâm. Tờ áp phích tuyển thành viên ban nhạc được thiết kế lòe loẹt sặc sỡ và dán ở nơi bắt mắt nhất trên bảng thông báo, lời lẽ quảng cáo cũng rất hấp dẫn, Bạch Thiên Trương nhận lời tham gia phỏng vấn của Bùi Lăng Sơ ở văn phòng ban văn nghệ, nhìn thấy tờ áp phích này cô lại thấy khinh bỉ.
Trước cửa văn phòng tụ tập một đám sinh viên năm nhất gương mặt ánh lên vẻ vui tươi rạng rỡ, ai ai cũng đều cầm theo nhạc cụ. Ồ, Bạch Thiên Trương sờ cằm nhìn một lượt, guitar, guitar là loại nhạc cụ phổ biến nhất; trong chiếc hộp hình hồ lô kia là violon chăng, đây là một loại nhạc cụ thanh cao; guitar bass, là loại nhạc cụ có âm trầm trong dàn nhạc, đây là loại nhạc cụ không thể thiếu; nhưng tại sao lại có người cầm cả harmonica?! Bạch Thiên Trương kinh ngạc, cô nhìn kỹ lại thì thấy bên cạnh người cầm harmonica là một sinh viên nam cầm sáo! Đúng là đời người toàn chuyện kỳ quái không lường trước được…
Cô tiến vào văn phòng, thì thấy Bùi Lăng Sơ đã ngồi ở vị trí giữa bàn dành cho chủ tịch, anh nhìn thấy Bạch Thiên Trương bước vào liền nhíu mày, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Cô đến muộn rồi đấy, một phút năm giây.”
Bạch Thiên Trương đang định thở dài một tiếng thì nghe anh nói như vậy làm hơi thở của cô nghẹn lại lên không được xuống không xong tắc nghẹn ở cổ họng, thật là khó chịu. Nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Bùi Lăng Sơ thì cơn tức giận bay biến đâu mất. Cô đành phải lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh.
Cô nhìn xung quanh: “Mọi người đến đủ rồi chứ? Nếu đến đủ rồi thì bắt đầu thôi.”
Một lúc sau, trong văn phòng ban văn nghệ vang lên tiếng đàn sáo inh ỏi, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng thần khóc quỷ sầu, rồi là tiếng gào thét điên cuồng của các chàng trai chơi nhạc rock anh roll, rồi là tiếng ՐêՈ Րỉ đau thương như nàng Lâm Đại Ngọc[2]. Mọi người đi ngang qua văn phòng ban văn nghệ đều lộ vẻ mặt khinh sợ bèn chạy nhanh qua khỏi đó.
[2] Lâm Đại Ngọc: Nhân vật hay u sầu trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Sau khi nghe xong phần trình diễn có phần điên cuồng của một nhóm thanh niên theo phong cách rock anh roll, Bùi Lăng Sơ tỉnh bơ ngoáy ngoáy lỗ tai, lạnh lùng nhìn sang Bạch Thiên Trương đang đờ đẫn bên cạnh: “Tôi khát.”
Bạch Thiên Trương thức tỉnh sau cơn mơ màng, kèm theo một tiếng thở dài não nuột, vội vàng nhìn xung quanh. Bùi Lăng Sơ nghiêm trọng nhắc lại một lần nữa: “Tôi khát.”
Bạch Thiên Trương khinh bỉ nhìn anh, nếu nói về chức vụ thì cô đâu phải chức sắc thấp nhất, những việc lặt vặt như mang trà bê nước là việc của “lính mới” vừa gia nhập vào các ban, anh dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn tôi làm gì?
Một phút sau, Bùi Lăng Sơ bình lặng đắc ý nhìn kẻ bại trận Bạch Thiên Trương đứng lên tìm cốc dùng một lần và bình nước, Thiên Trương chửi thầm: như thế này chẳng phải là quan liêu sao, thật hủ bại!
Buổi phỏng vấn kết thúc sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chọn được người lọt vào vòng sơ tuyển. Bạch Thiên Trương như được đại xá, tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi phòng chuẩn bị về ký túc xá để vào Viêm Hoàng Kỳ Tích. Vừa ra khỏi văn phòng, cô liền nhìn thấy một chàng trai đang đứng dưới bóng cây tối như bưng, một chàng trai khôi ngô tuấn tú, một anh chàng điển trai trên tay đang cầm một khay thức ăn cho bữa tối.
Bạch Thiên Trương đang trên đà nhảy nhót vừa nhìn thấy Ngôn Mạch thì như mất hết sức lực nhụt chí ngã xuống đất, thầm nghĩ dù có đau cũng mặc kệ, sao cô lại luôn để anh nhìn thấy bộ dạng như thế này cơ chứ…
Đám đông ùa ra từ văn phòng tò mò nhìn hai người, vô số ánh mắt hiếu kỳ lướt qua, Bạch Thiên Trương cúi đầu bước đến trước mắt Ngôn Mạch, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Ngôn Mạch vô cùng xấu tính cố tình xuyên tạc câu hỏi của cô: “Anh hỏi mọi người, mới tìm được đến đây.” Rồi đưa tô miến bò nóng hổi trên tay cho cô: “Em ăn đi, anh mua của cửa hàng bác trai trước cổng trường đấy.”
Bạch Thiên Trương cảm thấy lo sợ khi cô bất ngờ được yêu chiều như vậy, từ trước đến nay chắc chắn đại thần chưa bao giờ mua đồ ăn khuya rồi đứng đợi người khác ngoài cổng như thế này, cô là một người bình thường bé nhỏ, rốt cuộc có nên ăn tô miến bò này không?
Hai người chậm rãi đi bộ về ký túc xá, làn gió đêm đông buốt giá rét mướt, Bạch Thiên Trương đang ăn miến bò có phần cảm kích bèn ngước mặt lên nhìn một bên mặt người đàn ông đang đi bên cạnh, cô biết là anh cố tình đi bên hướng gió thổi nhiều để chắn gió giúp cô khỏi lạnh. Cho dù Ngôn Mạch có cố hết sức đi thật chậm để kéo dài thời gian ở bên cạnh Thiên Trương thì ký túc xá của cô cũng đã hiện ra trước mắt.
Ngôn Mạch đứng trước cổng ký túc, cúi đầu dịu dàng nhìn Thiên Trương: “Đến nơi rồi, em vào đi.”
Bạch Thiên Trương lúng túng nói không nên lời: “Vâng, vậy, mấy ngày sau nếu anh có thời gian, em muốn đưa anh đi tham quan thành phố W.”
Ánh mắt Ngôn Mạch bừng sáng long lanh, bình tĩnh tự nhiên gật đầu: “Được. Vậy thì phiền em nhé.”
Bạch Thiên Trương hoảng hốt khi nhìn thấy trong mắt Ngôn Mạch ánh lên tia sáng như vừa đạt được ý đồ gì đấy, tự nhiên cô thấy chột dạ, hồi nãy cô vừa nói gì? Có phải cô vừa đồng ý một việc không nên đồng ý?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc