Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 07

Tác giả: Mặc Ngân

Bùi Lăng Sơ quỳ xuống buộc dây giày, ngón tay dài mảnh khảnh thắt nút đẹp mắt xong đứng dậy, cầm túi và chìa khóa chuẩn bị ra khỏi nhà. Đàm Việt run rẩy lo sợ nhìn nụ cười như buổi sớm mùa xuân đang nở trên khuôn mặt của Bùi Lăng Sơ: “Này người anh em, cuộc họp thường kỳ tối nay cậu không làm khó chúng tôi chứ?”
Với hai năm quen biết Bùi Lăng Sơ của Đàm Việt anh quá hiểu tính cách của vị tân chủ tịch hội sinh viên này, bình thường Bùi Lăng Sơ luôn lạnh lùng hờ hững với mọi thứ xung quanh, nếu hôm nào đột nhiên anh cười nghiêng nước nghiêng thành thì những người xung quanh chắc chắn sẽ cực kỳ đen đủi, ví như vị chủ tịch hội sinh viên tiền nhiệm.
Bùi Lăng Sơ nho nhã đẩy gọng kính trên mũi, Đàm Việt thề rằng anh vừa nhìn thấy một ánh mắt khủng khi*p xẹt ngang qua. Không thể nhìn rõ ánh mắt của Bùi Lăng Sơ sau cặp mắt kính vì thế Đàm Việt càng cảm thấy lo sợ kinh hãi, vội vàng cầm túi ra khỏi nhà cùng Bùi Lăng Sơ.
Bạch Thiên Trương chán nản ngồi cứng ngắc vẽ linh tinh ở chỗ ngồi của mình chờ đến giờ họp mải mê theo đuổi những suy nghĩ viển vông mơ mộng không đúng lúc. Cô bị những tiếng reo hò ầm ĩ của đám nữ sinh xung quanh lôi về thực tại, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, lúc đó cô mới phát hiện khuôn mặt của đám nữ sinh ấy ai ai cũng đều đỏ lựng một cách không bình thường rồi lại cả gan nuốt nước bọt nhìn chăm chăm về một hướng. Cô còn chưa kịp nhận thức gì thì ngơ ngác hùa theo đám nữ sinh YY như hùm như sói hướng ánh mắt nhìn về phía đó thì nhìn thấy đối tượng YY trong mơ của đám nữ sinh: anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu be ôm vào người được cắt may cẩn thận, lông mày rậm thanh tú, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi mỏng cười mà như không cười, trên sống mũi thanh cao đó là một cặp mắt kính có viền vàng nhẹ xung quanh, tất cả cùng nhau góp phần toát lên khí chất thanh cao sang trọng.
Được thôi, nhìn cũng được đấy nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là vị tân chủ tịch hội sinh viên này đừng gây ấm ức gì cho cô. Cô nghĩ thầm trong bụng như vậy lại càng nỗ lực thu người lại trên ghế, cố gắng hạn chế sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Ánh mắt sắc bén của Bùi Lăng Sơ rất nhanh bắt được ánh mắt mơ màng của một cô gái đang ngồi trên ghế với một tư thế rất kỳ quặc, nụ cười nở trên môi rất rõ, chắc cô ấy cũng nhận thức được, dù cô có cố gắng làm mờ đi sự tồn tại của mình nhưng cô sinh ra là để làm tâm điểm cơ mà. Anh lấy tay gõ gõ lên mặt bàn được làm bằng gỗ lim, bắt đầu: “Chào tất cả mọi người, tôi là Bùi Lăng Sơ, tôi rất may mắn được chọn làm tân chủ tịch hội sinh viên, vì kinh nghiệm còn non kém nên rất mong mọi người giúp đỡ. Tiếp theo, tôi muốn làm quen với các trưởng ban, mời mọi người lần lượt tự giới thiệu sơ qua về bản thân được chứ?”
Khi đến lượt Bạch Thiên Trương thì cô đã gật gù sắp ngủ. Lý do chẳng có gì, màn tự giới thiệu bản thân đơn giản như thế mà lại bị Ϧóþ méo biến thành chuyện xem mặt khô khan, chỉ thiếu điều cô nàng trưởng ban tâm địa đen tối kia đưa luôn sổ hộ khẩu gia đình cho anh ta. Khi cô ta kết thúc màn giới thiệu thao thao bất tuyệt về sở thích của mình, Bạch Thiên Trương cuối cùng cũng có cơ hội được nói, gương mặt cô không chút biểu cảm, ánh mắt trống rỗng vô hồn, lơ là chú ý, khô khan đọc: “Chào mọi người, tôi là Bạch Thiên Trương, trưởng ban văn nghệ.” Đọc xong cô liền ngồi xuống. Vị tân chủ tịch hội sinh viên từ nãy đến giờ nhẹ nhàng lắng nghe phần tự giới thiệu của cấp dưới, đột nhiên phát biểu: “Cô là Bạch Thiên Trương? Tôi rất ấn tượng với màn văn nghệ dạ hội “Ấn tượng trường học” lần trước của cô, hy vọng sau này có dịp hợp tác cùng nhau.”
Bạch Thiên Trương tỉnh cả ngủ vì câu nói đó, cô thề là mình đã nhìn thấy trên khóe môi người đó một nụ cười ác ý, đồng thời cô cũng nhận được ánh mắt đồng tình của Đàm Việt. Cơ hội hợp tác? Anh ta nghĩ rằng mình đang đàm phán hợp đồng sao? Một mặt cô chửi thầm trong bụng một mặt ngoan ngoãn như chú chó con gật đầu cười khan với Bùi Lăng Sơ rồi ngồi xuống.
Màn giới thiệu chào hỏi vẫn tiếp tục, ánh mắt của cô và Đàm Việt chạm nhau trong không trung âm thầm truyền đạt thông tin cho nhau. Đàm Việt thấy ánh mắt của Thiên Trương giống với ánh mắt trong những bức ảnh được gắn lên bia mộ thì trong anh dấy lên một mối thương cảm xót xa: “Người đẹp, cô khiến cậu ta cười như vậy thì cô ૮ɦếƭ chắc rồi. Có phải cô từng gây thù chuốc oán gì với cậu ta không?”
Bạch Thiên Trương mở to đôi mắt đầy nước, chớp mắt điên cuồng để thể hiện mình bất hạnh: “Không có đâu, tôi có quen anh ta đâu.” Đây là sự thật, khả năng ngồi lì trong nhà của Bạch Thiên Trương trước nay chưa từng có ai biết và sau này cũng không có nốt, trừ Đàm Việt vì mấy lần xin nghỉ nên cô mới quen, chứ cô không quen với người khác lớp, khoa khác hay trường khác.
Bùi Lăng Sơ lơ đãng nghe lời giới thiệu của mọi người, mắt nhìn sang phía cô gái đối diện mà Đàm Việt đang liếc mắt nhìn, thật không may đúng lúc cô chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, Bùi Lăng Sơ có phần lo sợ mắt cô sẽ bị lồi ra khỏi tròng vì cố căng quá sức, anh cười nhạt: tình cảm giữa cô ấy và Đàm Việt có vẻ rất tốt!
Đôi mắt đang mở to của Bạch Thiên Trương bị ánh mắt sắc lạnh đằng đằng sát khí của Bùi Lăng Sơ kích động, nhất thời sơ ý quả nhiên mắt cô máy liên tục, thôi xong! Cô vội vàng cuống quít che mắt chỉ muốn chui xuống dưới gầm bàn, dù mắt không nhìn thấy gì nhưng bên tai lại văng vẳng tiếng cười của người đó rất rõ ràng, cứ tiếp tục thế này, đến Thiên Trương cũng bắt đầu nghi ngờ có phải cô đã từng Gi*t cả nhà anh ta hay không.
Cuối cùng thì cuộc họp thường kỳ căng thẳng dữ dội như bão táp cũng đã kết thúc, Thiên Trương nhảy ra khỏi ghế chuẩn bị ra về thì Bùi Lăng Sơ chậm rãi gọi cô lại: “Bạch Thiên Trương, cô ở lại một chút, tôi có chuyện muốn bàn với cô!”
Bạch Thiên Trương cười thầm: vớ vẩn, có chuyện gì cơ chứ. Cô nghĩ chuồn là thượng sách bèn đi nhanh hơn. Không biết tại sao mà âm thanh đó cứ như âm hồn bất tán theo cô mãi không thôi mà lại còn có xu thế tăng âm lượng nữa chứ: “Bạch Thiên Trương!”
Bạch Thiên Trương vờ như không nghe thấy, cố tình đi thằng, nhưng cô lại bị người đi bên cạnh giữ lại: “Bạch Thiên Trương, chủ tịch gọi cậu kìa!”
Cô miễn cưỡng dừng bước, quay lại nhìn Bùi Lăng Sơ đang từ từ tiến về phía cô: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy?”
Bùi Lăng Sơ đẩy nhẹ gọng kính, mắt xoẹt qua một luồng ánh sáng trắng: “Bạch Thiên Trương, chúng ta cùng khóa gọi chủ tịch thì nghe xa lạ quá. Cô cứ gọi tôi là Bùi Lăng Sơ. Chuyện là thế này, một nhóm sinh viên năm nhất muốn thành lập ban nhạc của trường, như vậy sau này trường có tổ chức dạ tiệc gì cũng không cần bỏ tiền ra thuê ban nhạc bên ngoài đến biểu diễn. Họ đã nói chuyện qua với tôi, tôi nghĩ rằng đây là một lời đề nghị không tồi, nên muốn bàn luận thêm với cô để lập nên một ban nhạc.”
Bạch Thiên Trương tán thành cả hai chân hai tay, nhưng… “Với tôi sao? Ý anh là với tôi?”
“Ừ, vì việc này không chỉ liên quan đến ban văn nghệ mà còn liên quan đến công việc của các ban khác nên tôi định tham gia cùng, sao, có gì không thỏa đáng à?”
Thiên Trương méo mặt, dưới ánh sáng mờ ảo của đêm tối gương mặt của Bùi Lăng Sơ sao mà giống gương mặt của kẻ hại nước hại dân đến thế - nhưng là một gương mặt rất điển trai khiến Thiên Trương càng thêm lo sợ. Theo sở thích của Bạch Thiên Trương mà nói, với một người nghiện ngập các loại tiểu thuyết tình cảm sướt mướt từ cổ đại cho đến hiện đại như Bạch Thiên Trương, cuối cùng cô cũng đúc rút ra được một mẫu hình tượng nam chính điển hình. Cô cân nhắc rất kỹ lưỡng, cô cảm thấy thích mẫu đàn ông có vẻ ngoài hiền lành ngây thơ vô tội nhưng bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn đen tối, từ đó cô cũng trở thành một cô nàng có bụng dạ đen tối. Dựa vào quy luật của những kẻ bụng dạ đen tối, vẻ ngoài càng nho nhã phóng khoáng thì tâm địa càng tối tăm hiểm ác, mà mức độ đen tối được so sánh với độ trắng của gương mặt. Cô vân vê cằm nhìn kỹ gương mặt trắng trẻo của Bùi Lăng Sơ, trắng như thế này chắc chắn bụng dạ rất đen tối! Đúng lúc đó Bùi Lăng Sơ lại dịu dàng cười với Bạch Thiên Trương, suýt tý nữa thì cô nhảy bắn lên, như thế này như thế này! Đằng sau nụ cười này chắc chắn là một cái bụng chứa đầy nước xấu xa! Cô thích bụng dạ đen tối, không sai chút nào, nhưng cũng như các bậc phụ huynh không thích con mình giống như cậu bé 乃út chì Shin[1], loại người nham hiểm như anh cũng chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi!
[1] Tên cậu bé nhân vật chính trong bộ truyện tranh cùng tên của Nhật.
Cô mấp máy môi như đang muốn tìm cớ thoái thác thì người nào đó đã nói: “Ừm, tôi thấy cô cũng không có ý kiến phản đối gì. Vậy thì quyết như vậy đi, ban tuyên truyền sẽ thiết kế quảng cáo và đi dán chúng, cuộc họp buổi tối Chủ nhật này sẽ có phỏng vấn, lúc đó tôi hy vọng cô sẽ tham gia.” Anh nói đến đây thì đến cổng ký túc xá của Thiên Trương, “Cô vào đi. Tối Chủ nhật nhớ đừng quên đấy.”
Bạch Thiên Trương chán ngẩm, hồn bay phách lạc vào ký túc xá. Bùi Lăng Sơ nở một nụ cười nham hiểm như một con hồ ly chiến thắng kẻ địch, ve vẩy cái đuôi mượt mà xinh đẹp ung dung bước đi. Bạch Thiên Trương, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, sinh viên y khoa – đáng ra anh phải sớm đoán ra mới phải?
Trong khoảng thời gian Bạch Thiên Trương không vào trò chơi Bùi Lăng Sơ hạ quyết tâm vung tiền trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, anh liên tục nạp tiền vào trò chơi thế nên chỉ trong vòng nửa tháng anh đã làm nên kỳ tích tăng liên tiếp 45 cấp, anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại không thể nào khống chế được bản thân, anh chỉ ghét cảm giác bị cô đối đãi như một tên đồ đệ, ghét cảm giác không cùng một thế giới với cô.
Khi đạt cấp cao thì tự nhiên có nhiều gia tộc lôi kéo, anh chẳng còn cách nào khác là vào đại một gia tộc nào đó, hôm đó lại vừa đúng lúc gia tộc hành quân, mọi người quá buồn chán bèn tán gẫu với nhau, anh hùng không thoát khỏi ải mỹ nhân, đàn ông muôn đời chỉ thích bàn tán về đàn bà, nhất là những câu chuyện xoay quanh Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, có người nói hình như Thiên Trương Nhục Cốt Đầu là sinh viên trường y.
Lúc đó trái tim của Bùi Lăng Sơ tự nhiên đập nhanh khủng khi*p, cái cảm giác nhói lên trong tim rất xa lạ với anh, nhưng anh không thấy ghét nó. Anh nghĩ dến cô nàng hoa khôi Bạch Thiên Trương có một không hai trong trường, trong anh chợt dấy lên một tia hy vọng mong manh. Anh không cần phải tìm hiểu sâu về Bạch Thiên Trương, bởi tự nhiên sẽ có những anh chàng yêu thích cô theo đuổi cô sẽ cập nhập thông tin về cô cho anh, sự phán đoán của anh đã được thực tế chứng minh, quả nhiên không sai chút nào, cô cũng chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Tiếp đó lại xảy ra vụ bầu chọn tân chủ tịch hội sinh viên. Ở khoảnh khắc anh ngồi đối diện với Bạch Thiên Trương, trí nhớ của anh như bừng tỉnh những mảnh ghép rời rạc mơ hồ trong đầu anh giờ lại hiện lên rất rõ ràng rành mạch. Đó là vào khoảng một tháng trước, anh đứng trước cửa phòng họp hội sinh viên chờ Đàm Việt để đi bơi, trong lúc đang chán nản vì chờ đợi thì anh nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói trong trẻo nhưng đầy bản lĩnh của một cô gái. Đúng lúc đó, qua cửa sổ, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, anh nhìn thấy cô hai má ửng hồng lên vì tức giận, đôi mắt thông minh linh động dưới hàng lông mày lá liễu nhíu lại, gương mặt đó dường như càng xinh đẹp hơn dưới sự phản chiếu mờ ảo của ánh đèn trực tiếp đánh thẳng vào con tim không chút phòng vệ của anh. Gương mặt trong ký ức của anh giờ chỉ ngồi cách anh chưa đầy một mét, Bùi Lăng Sơ nở một nụ cười hàm ý sâu xa rồi anh lại nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô thì nụ cười của anh lại càng hàm ý hơn.
Bản tính của Bạch Thiên Trương rất lạc quan tích cực hoặc cũng có thể gọi cô là kẻ không tim không phổi. Tóm lại cô làm công tác thông suốt tư tưởng rất nhanh, vui vẻ vào Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Cô vừa mới vào đã nhận được lời mời tổ đội của Vũ Thoa Phong Lạp, Bạch Thiên Trương vào tổ đội thì nhìn thấy đã đủ năm người, đủ bốn chức nghiệp chỉ còn thiếu mỗi vu sư, cô vào là vừa đủ.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Thiên Trương muội đến chỗ Côn Luân Chân Nhất Trưởng Lão cùng làm phụ bản Nghịch Thủy Đình đi.
[Đội ngũ] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Chị dâu, chào buổi tối.
[Đội ngũ] Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất: A ha, ngày nào cũng tổ đội cùng với đám con trai các cậu tôi ngán lên tận cổ rồi, may mà cuối cùng cũng xuất hiện một nàng mỹ nhân
[Đội ngũ] Hợp Thức Hóa: Thiên Trương đến rồi à.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Chào mọi người.
Vì vội vàng nên Thiên Trương không kịp chuẩn bị thuốc tăng trạng thái PK, trực tiếp đến chỗ Côn Luân Nhất Trưởng Lão. Ngôn Mạch thấy người đã đến đủ liền đối thoại với NPC để vào Nghịch Thủy Đình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc