Bạch Thiên Trương cúi đầu nhìn số điện thoại lạ trên màn hình di động, cô ngạc nhiên băn khoăn trong giây lát, cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể quen với sự thật mình là bà xã của ai đó. Ngày hôm đó sau khi kết hôn, Vũ Thoa Phong Lạp đã cho cô số điện thoại di động của mình, mặc dù cô cẩn thận lưu vào điện thoại, nhưng vẫn căng mắt đối chiếu vài lần mới yên tâm, nhưng cô vẫn không đủ can đảm chủ động gọi cho anh.
Nhờ Hợp Thức Hóa mà cô biết được thân phận thực sự của Vũ Thoa Phong Lạp. Hợp Thức Hóa cho cô biết, bố ruột của Ngôn Mạch là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty bất động sản, mẹ anh là viện trưởng của một bệnh viện tư quy mô lớn, từ nhỏ anh đã được sống trong nhung lụa, mẹ anh muốn anh học y để kế nghiệp bệnh viện của mẹ, nhưng anh không chịu; bố mẹ anh đành hợp lực, nếu không học y thì học quản lý để kế tục sự nghiệp của bố anh – bố mẹ bắt anh phải kế tục một trong hai việc. Nhưng cả hai việc anh đều không chọn, anh giấu bố mẹ đăng ký học thiết kế quảng cáo, sau khi tốt nghiệp dựa vào năng lực của mình anh vào công ty Phong Khuynh, anh dốc sức cố gắng cho vị trí giám đốc sáng tạo của mình. Tuy mới ít tuổi nhưng anh đã nhanh chóng trở thành một chuyên gia trong ngành quảng cáo.
Bạch Thiên Trương nghe Hợp Thức Hóa hồ hởi huyên thuyên xong liền kết luận: “Ồ, muội biết rồi, anh ấy là một cậu ấm phải không?”
Ngồi sau máy tính Đỗ Khanh Cách tưởng tượng ra cảnh Ngôn Mạch nước mắt giàn giụa đầy mặt khi nghe kết luận của Thiên Trương, miệng anh giật giật: “Cậu ta là một cậu ấm mạnh mẽ.”
Bạch Thiên Trương lại hỏi: “Vậy tại sao mọi người lại gọi anh ấy là Ngôn thiếu mà không phải là Ngôn Mạch?”
Đỗ Khanh Cách vò đầu, Ngôn Mạch tìm đâu ra một cô nàng ngây thơ trong sáng như vậy chứ? Nghĩ vậy nhưng anh vẫn nhiệt tình trả lời: “Chỉ là cách xưng hô tôn trọng mà thôi, ha ha, là tôn trọng.” Những người như anh, đều nói năng bừa bãi, hành vi suồng sã sau lưng bố mẹ chỉ cần không gây ra chuyện phiền toái là các ông bố bà mẹ đều nhắm mắt cho qua xem như không biết không nhìn thấy; nhưng đã là con người thì việc đầu tiên cần học là phép tắc lễ nghĩa, khi cần cũng có thể dùng như phong cách của tiểu tư sản bàn luận tình hình tài chính quốc tế hiện nay. Theo như Ngôn Mạch nói, vốn dĩ con người sinh ra đã là không công bằng, chỉ là anh may mắn hơn người khác, được sinh ra trong một gia định quyền thế giàu có.
Điều kiện sống càng sung sướng thì càng khó tránh khỏi lối sống phóng túng buông thả. Những người họ quen biết ai cũng từng đến quán bar cặp kè với minh tinh, đêm đêm ăn chơi nhảy múa, ngày ngày thì dật dờ bê tha, sống xa hoa đồi trụy. Chỉ có Ngôn Mạch là một ngoại lệ. Những người bạn thân của Ngôn Mạch đều thuộc làu nguyên tắc bất thành văn của anh: sau khi tan sở, là khoảng thời gian riêng tư của anh dù trời đất có sập thì tốt nhất cũng đừng làm phiền anh. Đó là lúc anh được một mình tự do tự tại với thú vui riêng và anh từ chối tất cả công việc. Sự tiêu khiển của anh rất lành mạnh, không gái gú cũng không đến các hộp đêm, mà chỉ ở nhà chơi điện tử.
Tan học, Bạch Thiên Trương vội vàng mở máy tính, kết nối mạng internet, vào Viêm Hoàng Kỳ Tích. Cô vừa vào thì thấy Vũ Thoa Phong Lạp chờ sẵn từ bao giờ, vừa nhìn thấy cô lên anh liền gửi một yêu cầu tổ đội, sau đó nhiệt tình hồ hởi gọi cô.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Bà xã!
Bạch Thiên Trương đỏ mặt, cô vẫn chưa thể thích ứng được với cách xưng hô thân mật như vậy, nhưng tiếp xúc với Vũ Thoa Phong Lạp lâu rồi cô cũng hiểu được hình tượng đại thần của anh thực chất chỉ là giả tạo mà thôi. Anh thường chẳng những trầm ngâm không nói, thỉnh thoảng lại nổi cáu, có lúc lại hục hặc gây gổ, chính vì vậy Thiên Trương đã từng nghi ngờ tâm trí của anh có khi chỉ là của đứa trẻ mười lăm tuổi. Nhưng khi nhìn thấy anh đối xử với người khác rất chín chắn bình tĩnh điềm đạm, Bạch Thiên Trương lại dương dương tự đắc, a ha, hóa ra tính khí trẻ con của đại thần chỉ một mình cô được biết.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Muội đây, ha ha, chào buổi tối.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Bà xã đến chỗ Tu Ma Đạo Sư mau.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Muội phải tu Ma sao?
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Ừ, trang bị của muội đều tăng phòng ngự, muội xem khả năng phòng ngự của muội hiện không khác gì Mục sư rồi, vậy nên muội hãy tu Ma đi, như vậy sẽ tăng lực công kích cho muội.
Trong Viêm Hoằng Kỳ Tích đến cấp 101, thì có thể chọn là đi theo tu Thần hay đi theo Ma đạo, bình thường mà nói, tu thần là tăng phòng ngự, cho nên các Pháp sư máu ít thường chọn tu thần; Ma đạo lại tăng công kích, nên các Mục sư có lực công kích yếu thường chọn tu ma. Chiến sĩ thì lực công kích và phòng ngự đều ngang nhau nên thường người chơi lựa chọn theo sở thích của mình. Chỉ có Vu sư là lên không lên xuống không xuống khiến Thiên Trương do dự. Giờ nghe Vũ Thoa Phong Lạp nói vậy, cô liền mở giao diện nhân vật ra xem, quả nhiên sau khi mặc trang bị anh tặng xong, máu và phòng ngự của cô tăng lên đáng kể chẳng khác gì Tanker, cô vui mừng cưỡi Tứ Bất Tượng, sung sướng chạy đến chỗ Tu Ma Đạo Sư.
Vũ Thoa Phong Lạp đã chờ sẵn ở đấy từ lâu, anh cưỡi một con thú rất ấn tượng thời trang, chẳng biết là nó thuộc loại mãnh thú thời thượng cổ nào, trông rất oai phong lẫm liệt. Tứ Bất Tượng của Bạch Thiên Trương đến trước mặt nó đột nhiên khựng lại, ngoan ngoãn như chú chó con lắc đầu ve vẩy đuôi. Bạch Thiên Trương rầu rĩ tức giận thu lại Tứ Bất Tượng, cầm chuột click vào con thú cưỡi vênh váo của Vũ Thoa Phong Lạp, cô quên không cài đặt lại chế độ mô thức, cô vẫn đang ở mô thức PK, thế là Ngôn Mạch rất vinh hạnh được nhìn thấy nữ Vu sư cầm đao mà không dùng bất cứ pháp thuật nào chém vào người mình, liền sau đó hiện ngay lời nhắc nhở: Ngươi bị người chơi Thiên Trương Nhục Cốt Đầu công kích ác ý. Tiếp đó, trên đầu anh lại hiện ngay dòng chữ MISS.
Bạch Thiên Trương hoảng hốt, liền thu đao lại, đồng thời cô chỉnh sang mô thức hòa bình. Mặt khác vì chữ MISS trên đầu Vũ Thoa Phong Lạp mà nước mắt đầm đìa, cô kém như vậy sao...
Ngôn Mạch có phần do dự, anh vỗ trán suy nghĩ xem hành động của Thiên Trương là có ý gì, thái độ của cô quá cao thâm khó đoán. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra. Chẳng phải người xưa có câu yêu cho roi cho vọt đấy sao, đó là một hình thức thể hiện tình cảm, anh nghĩ có thể phải đánh nhau thì mới nảy sinh tình cảm được, Thiên Trương đang làm nũng mình đây mà. Anh cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóng dưới ánh đèn, vì muốn để bà xã đánh thoải mái, anh lần lượt cởi từng trang bị, lực phòng ngự lập tức giảm xuống còn nhanh hơn cả sức giảm của thị trường chứng khoán.
Bạch Thiên Trương kinh ngạc, há hốc mồm trân trối nhìn từng món trang bị của chiến sĩ lần lượt rớt xuống với tốc độ rất nhanh để lộ ra cơ иgự¢ cơ bụng cơ cánh tay cường tráng, trên người anh chỉ còn lại độc mỗi chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ Tʀầռ tʀʊồռɢ trước cô. Thế này là thế nào? Đây cũng là một hình thức nude mà!
Ngôn Mạch khí thế bừng bừng mạnh mẽ gõ chữ.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Nương tử, đến đây đi.
Bạch Thiên Trương kinh sợ, đến cái gì mà đến? Đến gì chứ? Anh anh anh thế này, không lẽ muốn XXOO? Đây rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu mà! Nhưng rất nhanh, Bạch Thiên Trương cảm thấy hổ thẹn kinh hãi với suy nghĩ đen tối cấm trẻ em dưới 18 tuổi của mình.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Giờ muội có thể công kích ta được rồi đấy.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: ... Ồ, để muội thử xem.
Cô liền điều chỉnh chế độ sang PK, người ta đã lột sạch hết đồ chỉ chờ cô chặt chém, nếu lần này cô lại MISS thì thà ૮ɦếƭ đi còn hơn. Sau đó, cô trực tiếp dùng kỹ năng cấp 100, cột máu của Vũ Thoa Phong Lạp lập tức không còn giọt nào, nhân vật của Vũ Thoa Phong Lạp thảm thương nằm phơi xác trước mặt Vu sư Thiên Trương Nhục Cốt Đầu.
[Thế giới] Hệ thống: Người chơi Vũ Thoa Phong Lạp bị người chơi Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đánh bại, đại hiệp bảo trọng, hẹn 18 năm sau gặp lại.
[Thế giới] Trư Trư Hiệp: Lão đại, trái đất quá nguy hiểm, tôi về sao Hỏa đây.
[Thế giới] Phong Nguyệt Vô Yên: Vợ chồng người ta đánh nhau việc gì đến anh.
[Thế giới] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Lão đại anh đang ở đâu? Chờ tôi, tôi phải ghi lại thời khắc lịch sử này!
[Thế giới] Ta Tới Móc Lốp: Đại thần có cần Thiên Thư Cửu Quyển Chi Thánh không? Có Thiên Thư Thánh, từ nay về sau lưng không mỏi chân không đau bà xã có ђàภђ ђạ đến thế nào đi nữa cũng không sợ!
Bạch Thiên Trương cười mỉm thỏa mãn hồi sinh Vũ Thoa Phong Lạp rồi nhìn Vũ Thoa Phong Lạp mặc lại trang bị, trong chốc lát anh lại trở lại là đệ nhất đại thần của Viêm Hoàng Kỳ Tích, cô thao tác cho nhân vật của mình đứng cạnh Vũ Thoa Phong Lạp và bắt đầu nhảy múa tung tăng quanh anh. Ngôn Mạch cực kỳ kích động máu nóng sục sôi, cô đang nhảy múa quanh anh! Cô đang nhảy múa quanh anh! Anh cứ thế ngốc nghếch tận hưởng niềm vui một hồi lâu đến mãi sau mới chợt nhận ra anh vẫn còn một việc chưa làm.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Nương tử, muội đã đối thoại với NPC chưa? ૮ɦếƭ rồi để ta đưa muội đi làm nhiệm vụ tu nghiệm, điểm tu nghiệm càng cao thì cấp Ma càng cao, lực công kích cũng cao. Khi tăng mỗi cấp điểm số cũng vì thế mà được tăng thêm, muội không được lãng phí, và nhớ phân bố hợp lý điểm số để học các kỹ năng có lợi cho mình.
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Ồ, hóa ra là vậy à! Muội không biết.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: ... Thôi, đến lúc đó ta giúp muội phân bố. Chủ nhật tuần này có Gia tộc thành chiến, muội có tham gia không?
[Đội ngũ] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Muội quên không nói với huynh, ngày mai muội bắt đầu được nghỉ học để ôn thi, muội sắp thi rồi mà. Vì thế chắc muội sẽ không vào Viêm Hoàng Kỳ Tích trong một thời gian. À, bang cống lát nữa muội sẽ nộp cho Thiên Phu Trưởng. Thành chiến không tham gia có cần phải xin phép không?
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong Lạp: Không sao đâu, gia tộc không nhiều quy tắc như vậy đâu, vậy muội ôn thi tốt nhé, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Trái tim của Ngôn Mạch lại trở nên lạnh lẽo, hai tay run rẩy gõ bàn phím, trái tim cũng theo đó mà run rẩy. Càng tiếp xúc với Bạch Thiên Trương anh càng thấy cô là một trong số ít cô gái tốt còn sót lại. Ví dụ, cô chưa từng lấy thân phận tộc trưởng phu nhân để tự cao tự đại, cô luôn nộp đủ số bang cống mình phải nộp, cũng không mượn uy danh của Thượng Thiên Nhược Thủy đi Gi*t acc phụ ức Hi*p người khác, cô vẫn tốt bụng ân cần chịu khó giúp đỡ những người chơi mới, cô cũng không xung đột với người khác bao giờ. Lại càng không giống như bà xã của người khác, suốt ngày mở miệng ra là đòi tiền đòi trang bị. Đến Đỗ Khanh Cách cũng vỗ vai Ngôn Mạch cảm khái nói: “Sao một cô nàng tốt như vậy lại lọt vào tay cậu được cơ chứ? Không phải là quá lãng phí sao?”
Buồn thì vẫn buồn, nhưng sự nghiệp của vợ, chồng phải ủng hộ. Vậy nên Ngôn Mạch mới thoải mái bảo Thiên Trương không phải phân tâm hãy ôn thi thật tốt. Như vậy anh sẽ không được gặp cô trong một thời gian, đêm đêm ngồi trước máy tính chẳng khác gì một “hòn vọng thê”.
Trong khoảng thời gian này Bạch Thiên Trương như ૮ɦếƭ đi sống lại trong một đống sách vở. Sinh viên y khoa thường rất mệt so với các trường khác, thư viện của những trường khác là nơi hẹn hò tán tỉnh của các cặp cô nam quả nữ, bao nhiêu đôi tài tử giai nhân vì tình cờ gặp nhau trong thư viện mà sai lầm cả đời. Nhưng thư viện trường cô lại khác, nó đúng nghĩa là thư viện, tận dụng hết tất cả những gì có thể sử dụng, một đám sinh viên ngồi kín chỗ với ước muốn ngồi một phút mà như ngồi mười phút, ngày đêm miệt mài với những tế bào lục phủ ngũ tạng để bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Thiên Trương là một cô gái chăm chỉ nghiêm túc. Không chỉ ở trong game mà ngay cả cuộc sống hiện tại cũng thế. Nên những bài học bệnh lý khô khan cô đều ghi chép cẩn thận không sót bài nào, lại còn kèm thêm mấy tờ giấy nhớ dán đầy vở cứ như là dán cao chi chít. Đến cuối tuần, mọi người đều thèm thuồng ham muốn sách vở của cô, nếu không có sách vở thì nghe sinh viên ưu tú giảng lại bằng lời nói cũng được, sinh viên ưu tú thường sẽ báo trước hướng đề thi mà.
Điện thoại của Thiên Trương nóng rực lên, cô vừa sắp xếp lại trọng điểm của bài giảng vừa đối phó với bạn học: “Bệnh giang mai? Tớ không giữ bài giảng về bệnh giang mai, tớ chỉ có bệnh sùi mào gà[1] thôi.Ừ ừ, được rồi, đợi tớ sửa xong rồi sẽ đưa cho cậu.”
[1] Bệnh sùi mào gà: Còn gọi là mụn cóc sinh dục. Bệnh do Papilloma virus (HPV) gây ra và là một trong những bệnh lây truyền theo đường tình dục.
Thế nhưng mọi người đều kích động, phấn khích một cách mù quáng, cho nên khi Thiên Trương mệt mỏi liên tục nghe điện thoại hỏi mượn bệnh giang mai thì sức chịu đựng của cô cũng theo đó mà mài mòn. Rồi điện thoại của cô lại réo lên những hồi chuông inh ỏi một lần nữa, thì bao sự dồn nén trong cô chợt vỡ òa một tiếng “Phựt” đứt rời một cách mãnh liệt, cuối cùng thì nó cũng bộc phát.
Cô không thèm xem số điện thoại gọi đến cứ thế đưa máy lên nghe, miệng gào lên quát tháo: “ Này, bà mày không có bệnh giang mai đâu nhé! Chỉ có bệnh sùi mào gà thôi! Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi!”
“ ...” Đầu dây bên kia im lặng lạ thường.
Sự tức tối của Thiên Trương càng trào dâng mãnh liệt: “A lô, ai ở đầu dây đấy! Lên tiếng đi chứ!”
Đối phương liền nói: “Thiên Trương, chào em. Anh là Ngôn Mạch đây.”
Ầm ầm! Bạch Thiên Trương nghe thấy tiếng sấm vang rền bên tai, cứ như là một bầy quạ kêu “cạp cạp” lại còn bay qua bay lại tiện thể cho vài phát phân chim lên đầu. Cô cứng đờ tại chỗ, gương mặt biến sắc từ đen sang trắng rồi lại từ trắng sang xanh, chả khác gì bảy sắc cầu vồng. Cô cảm giác như mình đã bị hóa đá rồi lại vỡ vụn thành cát, chỉ cần một cơn gió thu thổi đến là cuốn phăng tất cả đến một hạt bụi nhỏ nhoi cũng không còn. Cô nheo khóe mắt quyết đoán ngắt điện thoại của Ngôn Mạch, sau đó cô thu lại con tim bị sét đánh tơi bời nơm nớp lo sợ gọi lại cho anh.
Ngôn Mạch đang trong thời gian nghỉ ngơi, anh đang trải nghiệm những cảm xúc của tình yêu, anh không hiểu sao tình yêu lại có thể khiến người ta thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng cứ như có hàng ngàn mũi kim chích vào tim mà vẫn không suy tính thiệt hơn, mặt khác lại giống mật ngọt chao trong chảo ngon lành thơm phức khiến người ta không chịu được chỉ muốn thử một miếng, anh nằm trên giường thất vọng thở dài một tiếng, anh yêu cô ấy thật rồi. Lăn qua lăn lại một lúc lâu trên giường, trong đầu anh ngập đầy hình ảnh của Thiên Trương mặc áo blouse trắng nhảy múa nghiêm túc khám bệnh cho anh, cuối cùng anh không thể chịu được nữa bèn gọi điện cho cô, thế mà lại bị gầm thanh gầm rú của sư tử Hà Đông hét thẳng vào tai trong điện thoại. Nhưng rất nhanh anh bình tĩnh trở lại, tự giới thiệu mình với cô. Sau đó đột nhiên chỉ nghe thấy những tiếng thở ngắn của cô, anh vẫn muốn nói thêm vài điều nhưng đầu dây bên kia chỉ còn lại là những âm thanh tút tút báo hiệu máy bận.