Thiên Thần Hai Mặt - Chương 72

Tác giả: La Thùy Dương

“ Con khốn!”
Cô bị tát đến mức bên má nóng rát, cả đầu hoa mắt chóng mặt đến muốn nôn. Ngay lúc này tên bị cô cắn cũng đã sực tỉnh lại liền cho cô thêm một bạt tai nữa, cổ họng xộc lên mùi tanh tanh, khóe miệng rỉ ra vài giọt máu.
Hai kẻ to con điên cuồng đánh túi bụi lên mặt lên người cô không thương tiếc. Cô bị đánh đến mức khuôn mặt bầm tím, cảm giác đau rát bùng nổ toàn thân, cô cắn răng nhẫn nhịn, cho đến khi mắt vô tình nhìn thấy chiếc gậy sắt dày cộm nằm yên một góc ở phía cuối bậc thang gần nơi cô đứng.
“ Con bé đây rồi! Đại ca, Tuấn Anh và Tuấn Vũ bắt được con bé đó rồi!”
Vào lúc này, ba bốn tên đồng bọn đứng ngay giữa hành lang đồng loạt xuất hiện, trông thấy cô bị hai tên côn đồ đánh như vũ bảo liền hả hê đắc chí, quên không vọng lên lầu trên báo cáo tình hình cho Một Mắt biết. Cô nhân lúc hai tên khốn kia phân tán sự chú ý, liền lập tức sà ngay đến cây thanh sắt to bè, xoay người một cú ngay đầu gối hai tên đó, sau đó quẳng luôn cây gậy sắt nhảy xuống cầu thang bỏ chạy.
Hai tên ban nãy đánh Phương Nhã túi bụi nay bị một cú đánh vào đầu gối liền khụy người xuống ՐêՈ Րỉ. Bọn đồng bọn trên hành lang thấy vậy liền phóng nhanh xuống đất đuổi theo, miệng văng tục đầy phẫn nộ, không nể nang việc dè chừng nơi đây là bệnh viện.
Chạy xuống tầng trệt, khuôn mặt cô đầm đìa mồ hôi lại phải đối mặt với bóng tối dày đặc xung quanh. Quẫn trí cộng thêm hoảng loạng, đôi chân cô đột nhiên cứng đờ không cách nào cử động được. Cho đến khi từ đằng sau lưng có bàn tay ai đó bất ngờ bịt miệng cô lại, kéo tọt vào trong một góc khuất.
“ Ưm .. ưm!!!!”
CHIA TAY
“ Người bắt đầu phải là người kết thúc. Em đã gây ra chuyện, thì chính em mới phải là người giải quyết tất cả. Cẩm Tú đã bị quả báo, Quốc Thịnh cũng không còn trên đời này nữa. Em thật sự không muốn người tiếp theo gặp nguy hiểm sẽ là anh.
Cho dù không còn khả năng đánh bại Một Mắt, cho dù trên đời này không còn nơi nương tựa em cũng không hề oán than nửa lời. Chỉ cần anh tránh xa em ra một chút, bớt yêu em một chút. Như vậy Kevin Nguyễn sẽ sống một cuộc sống rất bình yên!
Em không hề hối hận đã yêu anh. Nhưng em lại hối hận vì lúc này đã vô tình kéo anh vào vòng vây nguy hiểm. Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, Mai Phương Nhã này nhất định sẽ không để oán hận làm lu mờ lý trí.”
------
“ Con khốn đó đâu rồi, mau tìm kiếm xung quanh cho tao!”
Ngồi núp trong một góc khuất, Phương Nhã cảm thấy lạnh sống lưng khi mà nghe thấy bốn bề xung quanh đều có dấu hiệu đi lại của bọn xã hội đen, tiếng hô hoán ngày càng lớn hơn. Hình như bọn chúng đã huy động thêm vài đồng bọn, quyết tâm truy bắt cô cho bằng được.
Môi cô bị bàn tay ai đó Ϧóþ chặt đến mức sưng phồng, cả người bị ép chặt vào trong kẹt. Khi đôi mắt dần quen với bóng tối, cô mới có thể nhận ra được vầng trán bị rạch một đường sẹo dài đến đỉnh thái dương của người tóm lấy cô lúc này.
Phi Vũ!
Cô thất kinh muốn hét lên một tiếng, nhưng đôi môi đã bị bàn tay to bè của hắn ta chặn lại, cả người không ngừng ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Cô thầm rủa mình, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Ngỡ là thoát được Một Mắt, rốt cuộc vẫn là bị Phi Vũ tóm lấy.
“ Muốn ૮ɦếƭ thì cứ la lớn lên!”
Giọng the thé của Phi Vũ vang lên bên tai khiến cô phát run. Đầu óc mơ hồ chợt trở nên minh mẫn. Phải rồi, so với bị Một Mắt bắt lại thì tên Phi Vũ này cũng đỡ nguy hiểm hơn ít nhiều.
Nhưng ... tại sao hắn lại ở đây???
Ở trong góc tối, cho dù không thể nhìn rõ được sắc mặt hắn lúc này nhưng cô có thể nhận ra lòng bàn tay hắn đang đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng. Được chừng vài phút, khi không còn nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài nữa thì hắn đã nhanh chóng kéo cô đứng lên và đi vòng ra phía sau cầu thang.
“ Chúng ta sẽ thoát ra từ cửa sau, nếu muốn rời khỏi đây thì hãy đi theo tôi!”
Giọng hắn có chút khàn, ánh mắt đỏ lòm lấm lét nhìn xung quanh. Nhưng đi được chừng vài bước thì đằng sau lưng chợt vang lên tiếng nói đầy giận dữ.
Cô và Phi Vũ hoảng hồn xoay đầu lại. Không phải chỉ riêng bọn người của Một Mắt mà còn có cả ...
“ Kevin!”
Cô không kềm được mà kêu lên. Đôi mắt của Kevin ᴆục ngầu vì điên tiết, đứng cách xa cô chỉ vài mét thôi. Và anh đang thể hiện sự tức giận của mình đối với bọn đàn em của Một Mắt, sau lưng anh còn có cả gần chục tên vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp luôn túc trực bảo vệ.
Dường như anh tức giận vì nghĩ là bọn chúng đang bắt giữ cô, cổ họng khàn đặc lên giọng như ra lệnh:
“ Jessica đâu? Cô gái mà các người bắt đâu rồi??? Mau thả cô ấy ra ngay!!!”
Chỉ nghĩ đến việc cô gặp điều gì bất trắc là tim anh đã cảm thấy rất khó chịu, toàn thân lạnh run, mồ hôi ướt đẫm lưng, trợn mắt nhìn bọn côn đồ đang hung hăng chuẩn bị sấn tới:
“ Khốn thật, mày là ai? Đừng cản trở bọn tao, tránh ra!”
Một tên tóc đỏ chói với một bên cánh tay xăm hình chim ưng hung tợn lên tiếng, đồng thời bọn đồng bọn cậy thế xông tới, sắc mặt càng dữ dằn hơn.
Đám người vệ sĩ của Kevin ngay lập tức đứng xung quanh che chắn cho anh, không cần nói thêm điều gì nữa liền tự khắc tung đòn trước. Trong vài giây sau đó, không khí u ám trong bệnh viện ngày càng dày đặc, âm thanh vang lên rùng rợn bởi hai phe đấu đá lẫn nhau.
Âm thanh đánh đập giữa hai bên ngày càng ầm ĩ, trông thấy Kevin đứng đánh một tên trong số đó,kích động đến cả gương mặt đỏ bừng, đôi mắt cô chợt nhòe lệ, kềm không nổi liền kêu lớn tên anh:
“ Kevin!”
Trong bóng tối, cô cố sức thoát khỏi sự kềm chặt của Phi Vũ. Từ xa, mọi cử động của Kevin đột nhiên cứng đờ, chầm chậm xoay đầu, đáy mắt anh chợt hiện lên tia sáng vô cùng sung sướng.
“ Jessica!”
Không chỉ Kevin, ngay cả bọn xã hội đen mặt mày dữ tợn cũng dừng hẳn việc động tay động chân, đồng loạt xoay người về phía Phi Vũ và Phương Nhã đứng. Đôi mắt bọn chúng hệt như bắt được vàng, lồ lộ tia sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Đến lúc này, cô mới chợt vỡ lẽ ra mọi chuyện, cả người cứng đờ không thốt nổi nên lời.
“ Cô bị điên rồi sao? Muốn ૮ɦếƭ hả? Chạy mau!!!”
Trông thấy đám đàn em của Một Mắt lao đến gần, Phi Vũ mới sực tỉnh nắm lấy cánh tay Phương Nhã lôi đi. Tiếp theo sau đó là cả bọn côn đồ và Kevin cũng nhanh chóng lao theo sau.
“ Jessica!”
Sắc mặt anh trắng nhợt, cô vừa bị Phi Vũ bắt đi, bọn đàn em của Một Mắt dường như cũng có vẻ rất kích động. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Anh điên cuồng lao về phía Phi Vũ, không quên vọng ra phía sau ra lệnh cho đám vệ sĩ:
“ Chặn chúng lại, không được để bọn chúng đuổi theo!”
Trong tích tắc, tầng trệt của bệnh viện nổ ra cuộc chiến giữa hai phe đối địch. Đám người xã hội đen càng đánh càng hăng, điên cuồng xông ra ngoài nhưng lại bị người vệ sĩ của anh chặn lại. Cho đến vài giây sau, giọng nói có sức sát thương lớn nhất đột ngột cất lên.
“ Đủ rồi, không cần đuổi theo nữa!”
Ngay lập tức, không khí náo loạn quanh bệnh viện trở nên im phăng phắc. Khóe môi Một mắt cong lên, các ngón tay thả nhịp bên thang vịn cầu thang, cười rũ rượi nói:
“ Sao có thể thất lễ với người ta như thế được chứ?” - Đáy mắt ông ta lộ ra tia nham hiểm, vẫn không bước hẳn xuống đất mà đứng yên như thế mà nhìn đám vệ sĩ – “ Các cậu không đi theo cậu chủ à, không sợ anh ta xảy ra chuyện gì sao?”
Đau quá, buông tôi ra!!!”
“ Jessica!!!”
Kevin điên cuồng lao theo sau. Lúc này Phương Nhã đã bị Phi Vũ тһô Ьạᴏ kéo ra khỏi bệnh viện, ép buộc cô lên xe nhưng cô nhất quyết chống cự, không ngừng gọi tên Kevin càng khiến cho anh thêm sốt ruột, mọi thần kinh trên người đều căng lên như dây đàn.
“ Phi Vũ, trả Jessica lại cho tao!”
Đôi mắt anh đỏ như lửa, hai tay siết thành nắm đấm tung thẳng một cú vào mặt Phi Vũ khiến hắn mất thế ngã về phía đầu xe. Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn lại xoay người đấm trả lại vào mặt anh, khiến anh không kịp đề phòng lãnh trọn một cú đấm trời giáng.
Hắn ta gầm ghè, thật tình lúc này không phải lúc đánh nhau. Mọi thứ bây giờ đã quá nguy hiểm đối với hắn rồi, nhất định không thể nán lại đây thêm giây phút nào nữa!!!
“ Kevin!!!”
Cô hét xé giọng, nước mắt tràn trên gương mặt, sức lực chợt yếu ớt đến mức không còn khả năng chống cự nữa. Dường như Phi Vũ có vẻ không muốn kéo dài thời gian, lập tức đẩy cô vào trong xe và nổ máy phóng đi.
“ Jessica!”
Anh gào lên, giọng như vỡ ra. Cả người lao như điên đuổi theo chiếc xe hơi của Phi Vũ, cảm giác như tim lúc này đã không còn đập nữa.
“ Cậu chủ, lên xe đi!!!”
Chiếc xe của đám vệ sĩ nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh. Trong bóng đêm, sắc môi anh trắng bệch, không suy nghĩ gì nữa mà nhảy lên xe.
Con đường lộ vắng không người, những chiếc xe của đám vệ sĩ như rồng rắn liên tục đuổi theo chiếc xe của Phi Vũ.
“ Anh bị điên rồi sao? Mau dừng xe!!!”
Sau khi biết được người của Kevin vẫn bám theo hắn ta sát nút, Phi Vũ trở nên điên cuồng hơn, một chân đạp ga phóng thật nhanh về phía trước khiến cả người Phương Nhã đập mạnh vào ghế sau đau điếng. Cơn đau trên gương mặt còn đang nhức nhối, lúc này lại bị Phi Vũ bắt cóc càng khiến cô cáu tiết hơn, nghiến răng nghiến lợi quay sang nói gần như hét với hắn:
“ Phi Vũ, rốt cuộc anh muốn cái gì hả????”
Hắn đưa bàn tay chỉ còn lại ngón cái chìa trước mặt. Cô kinh hãi đến mức nín bặt, cả bàn tay đầy vết sẹo, lồi lõm không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa.
Cô tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, tự nhủ rằng có nói hắn cũng không thèm nghe nên dùng cả hai tay ráng sức đẩy cánh cửa ra để nhảy ra ngoài. Nhưng đâu dễ vậy, hắn ta đã khóa chốt cửa rồi còn đâu.
“ Cô ngồi im cho tôi! Ở đây là đường lộ, không muốn sống để gặp mặt mẹ cô sao hả???”
Mọi cử động của cô chợt khựng lại, mí mắt co giật, lập tức quay phắt đầu lại hỏi cho ra lẽ:
“ Anh nói vậy là có ý gì???”
Quai hàm Phi Vũ siết chặt, trán đổ đầy mồ hôi, không ngừng liếc tấm kính chiếu hậu, nhìn xem những chiếc xe của Kevin đuổi theo từ phía sau, cả người run lên liên hồi:
“ Chuyện đánh tráo ADN đã bị bại lộ, cô muốn Kevin và mẹ cô phải chịu liên lụy hay sao? Cô thật ngây thơ, chúng ta hiện giờ như thế nào hả? Là đang bị truy sát đấy!!!”
Mưa lất phất ...
Sấm chớp rạch ngang bầu trời ...
Một làn gió khẽ rít qua người, toàn thân cô bắt đầu thấy lạnh, cơn lạnh buốt đến tận tim.
Nhìn qua gương chiếu hậu, ba bốn chiếc xe Merceses nối đuôi nhau đuổi theo chiếc xe hơi của Phi Vũ. Trong khoảnh khắc đó, cô có thể mường tượng được sắc mặt của Kevin lúc này lo lắng và căng thẳng đến như thế nào.
Hàng chân mày khẽ cau lại, trên trán anh hằn lên vài nếp nhăn ...
Anh đã dùng hai năm để chăm sóc, để yêu và toàn tâm lo lắng cho một người không thân thích. Ngay cả mối quan hệ của cha con anh cũng bị rạn nứt bởi vì cô. Thậm chí sẵn sàng vì cô mà đâm đầu vào vòng vây nguy hiểm của Một Mắt.
Anh là Kevin Nguyễn, giám đốc đa tài, đứng trên vạn người, thấp hơn một người. Địa vị của anh cao sang quyền quý, hoàn toàn không thích hợp để dấn vào cuộc tranh chấp như bọn xã hội đen côn đồ ngoài xã hội. Cái mà anh cần làm là tròn đạo chữ hiếu, ngồi trong văn phòng hưởng thụ cái đáng ra thuộc về anh ... chứ không phải bất chấp danh dự quyền quý của mình mà xả thân vào thế giới xã hội đen đầy rẫy nguy hiểm!
Sấm chớp rền vang.
Mưa phủ trắng xóa một vùng trời, phía trước con đường ... Phương Nhã không còn nhìn rõ được bất cứ thứ gì nữa.
Lúc này, sự im lặng của cô khiến Phi Vũ hài lòng. Hắn hừ một tiếng, bất chấp cơn mưa ngày một lớn, phóng xe với tốc độ cực nhanh, chỉ mong rằng có thể sớm cắt đuôi bọn người của Kevin được chừng nào hay chừng đó.
Tâm trạng của hắn ngày một kích động, cây kim số tăng lên vùn vụt.
50km/h
70km/h
80km/h
Phương Nhã rùng mình, mồ hôi toát ra trên trán trừng mắt nhìn hắn. Đường trơn, bên ngoài trắng xóa một màu. Chạy với tốc độ thế này chẳng khác nào muốn tự sát.
“ Anh bị điên sao? Chạy chậm lại đi, nguy hiểm lắm!!!”
Cô gào lên, yêu cầu hắn giảm tốc độ nhưng lý trí của hắn lúc này lại cứng như đá, làm cách nào cũng không thể lay chuyển được.
“ Không thể để yên như thế, không thể để bọn chúng bắt được. Một Mắt là kẻ thù không đợi trời chung với tôi. Cô nhất định phải cùng tôi tiêu diệt hắn. Là cô giúp, chứ không phải là tên Kevin đó.Tôi xém hi sinh tính mạng, dày công cực khổ mọi thứ mới có thể trở thành đàn em của ông ta. Nếu như không phải nhờ trời giúp thì ngay cả tính mạng này cũng không còn. Phải hạ gục ông ta, thì mất thêm bốn ngón nữa, thậm chí là mất hai tay hai chân tôi cũng cam lòng!!”
Đôi mắt hắn vằn lên những tia đỏ, những phẫn uất dồn nén bao lâu nay được dịp bùng lên như ngọn lửa sắp sửa thiêu rụi mọi thứ:
“ Nếu không tại vì con bé Cẩm Tú ngu xuẩn đó đột ngột đến địa bàn của ông ta, không khiến ông ta nghi ngờ thì chuyện đánh tráo ADN sao có thể bị bại lộ được chứ????”
Giữa cơn mưa tầm tã, tiếng gào của Phi Vũ như đối chọi với sấm chớp ầm ầm trên bầu trời. Tức thời, cô không thể nào tiếp thu nổi sự thật.
“ Hôm nay tôi chờ đợi cuộc giao dịch lô hàng trắng của Một Mắt để âm thầm lấy chứng cứ tố giác ông ta, thế nhưng chính vì con bé đó đã khiến cuộc giao dịch đó bị hủy bỏ. Cô ta điên cuồng gào thét trước cửa, cứ một mực nói rằng chính mình mới là con gái ruột. Hắn thật sự không tin cho đến khi một trong đám đàn em thấy được bọn người của Kevin âm thầm lén lút muốn kéo cô ta rời khỏi nhà của hắn. Từ nghi ngờ, hắn theo các người đến tận bệnh viện để chắc chắn rằng mọi thứ là sự thật. Cô có biết không, lúc đó hắn vẫn chưa nhận ra chính tôi là tên bác sĩ năm xưa đánh tráo ADN!!!...”– Nắm chặt vô lăng, hắn nghiến răng căm phẫn – “ Hắn không nhận ra tôi, nhưng đã bắt đầu nghi ngờ. Nên âm thầm sai bảo bọn đàn em tìm ra quá khứ của tôi, chính vì thế mới biết được Phi Vũ này chính là tên bác sĩ đó. Lúc đó nếu như tôi không kịp thời phát hiện bọn chúng đang dần biết được sự thật, không kịp thời bỏ chạy thì có lẽ sẽ không còn toàn mạng nữa!!!”
Phi Vũ càng nói càng kích động, tốc độ đã vụt lên tới 100 km/h. Và ngoài đường lúc này không còn vắng nữa, mọi người đã bắt đầu ùn ùn kéo đến, xe cộ tấp nập xuôi ngược.
“ Giảm tốc độ lại, Phi Vũ!!! Anh điên rồi sao, mau dừng xe!!!!!!!!!”
Khi thấy tên Phi Vũ càng lúc càng điên cuồng, cô nhào người về phía hắn giật lấy tay lái nhưng lập tức bị hắn тһô Ьạᴏ đẩy ra, đầu cô đập vào cửa kính hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn cố chấp giằng co với hắn thêm lần nữa, chỉ mong có thể khiến hắn giảm phanh lại.
Chiếc xe nghiêng bánh lái quẹo sang khúc đường gồ ghề, đến lúc này Phi Vũ mới giảm tốc độ chầm chậm lại. Cho đến khi qua khỏi đoạn đường dốc, hắn mới tiếp tục điên cuồng chạy nhanh hơn thế nữa.
“ Rốt cuộc anh muốn gì hả??? Anh muốn ૮ɦếƭ để khỏi phải trả thù Một Mắt có phải như vậy không????”
65 km/h.
Tốc độ xe phóng đi trên đường vẫn không hề giảm.
Sắc mặt hắn đanh lại, mắt đỏ ngầu dằn lên những tia giận dữ. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười hiện lên trên khóe miệng, gằng từng tiếng đầy giễu cợt:
“ Cô yên tâm đi, tôi không ngu ngốc như tên giám đốc si tình của cô. Một trong số cổ phần của thằng đó đã bị Một Mắt lấy rồi. Chẳng mấy chốc nữa cả sự nghiệp của nó sẽ rơi vào tay ông ta cả thôi!”
Cô trợn mắt, toàn thân cứng đờ ngây dại nhìn hắn, bất chợt trong người lạnh toát:
“ Cái gì?”
“ Cô nghe thấy không? Mọi thứ là do cô ban cho thằng đó cả đấy. Một lũ ngu ngốc!”
Cô há hốc mồm, sắc mặt trắng bệt không thể tin nổi vào tai mình. Cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn mất mấy giây, chưa kịp định thần lại thì ngay lập tức đã có chuyện khác dồn dập kéo đến.
Chiếc xe thắng gấp, cả người Phương Nhã lập tức ngã về trước, đầu đập vào cửa kính đau điếng. Vài giây nhận thức sau đó, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kinh hãi trong lòng mình, mắt trợn trừng nhìn về phía trước...
Một đoàn người nước ngoài đang xếp theo hàng băng qua đường, cự ly chỉ cách cô và Phi Vũ chừng chục mét. Hắn nhanh chóng bẻ tay lái, phanh gấp rút nên cả bánh xe nghiêng một bên, đâm thẳng vào lề đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc