“ Tao là con ruột của ba, là cô chủ của tụi mày. Tao không phải là con hờ! Không phải! Không phải!!!!!!!’
Giữa đêm thanh gió buốt, tiếng hét của Cẩm Tú vang vọng, xé toạc bầu không gian vắng lặng đến rợn người. Không một ai nghe, cũng không một ai thấu hiểu được toàn bộ lời nói của cô chính là sự thật!
---------
Bầu trời nhuốm đuộm màu tím của sự ảm đạm, đàn hạc cũng bay về nơi đất tổ, gió đêm buốt lạnh, tiếng chuông điện thoại ngân vang trong căn phòng tràn ngập mùi hương bạc hà mát dịu.
Tiếng chuông nhanh chóng tắt đi, kèm theo đó là giọng nói của Kevin bất ngờ được thốt lên:
“ Cái gì???”
Hàng chân mày đậm quyến rũ chợt cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng khi nghe được tin thông báo, các ngón tay cứng đờ ra sức nắm chặt lấy điện thoại, trầm giọng nói:
“ Canh chừng cô ta, tuyệt đối không được để cô ta làm loạn! Tôi sẽ đến đó ngay!!!”
<>
Tiếng nói đầy e ngại của tên vệ sĩ giám sát vang lên bên tai. Anh cau mày vài giây rồi lập tức cúp máy.
Vừa cúp máy, PhươngNhã đứng bên cạnh đã nhanh chóng chộp lấy tay anh, môi mím lại căng thẳng:
“ Có chuyện gì vậy?”
Anh nhắm mắt, chân mày thoáng cử động nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường, mỉm cười nhìn cô nói:
“ Không có gì, công ty có chút chuyện!” – Dừng lại một chút, anh khẽ hôn lên trán cô yêu chiều – “ Anh sẽ về nhanh thôi!”
Nói xong câu cuối cùng, anh xoay người bỏ đi. Nhưng chỉ đi được vài bước thì Phương Nhã đã vội chặn anh lại, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi:
“ Kevin!!!” Cô như nghĩ đến điều gì đó liền ngừng lại – “ Có phải, có phải Một Mắt đã làm gì công ty anh rồi không???”
Anh ngẩn người nhìn cô, lòng bỗng dâng tràn chua xót. Một lát sau bỗng thở dài, nghiêm nghị nhìn cô và nói:
“ Jessica, anh sẽ dẫn em đi gặp một người!”
-----
Bầu trời tối mịt, con đường rộng thênh thang phủ đầy những đóa hoa phượng vĩ. Gió như rít bên tai, đâu đó trong không khí vang lên tiếng ՐêՈ Րỉ của một cô gái. Đến khi nhận biết được nơi phát ra tiếng nói, thì chiếc xe Lamborghini màu trắng đã kịp thời xuất hiện, và xung quanh là bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó cung kính cúi đầu chào.
Người vừa bước xuống xe là Kevin và Phương Nhã. Anh thận trọng quàng vai cô, ép cô sát vào иgự¢ mình, khuôn mặt lạnh lùng phát ra tiếng nói:
“ Sao rồi?”
Một tên vệ sĩ trong đám e dè lên tiếng, đôi mắt hướng về phía xa – nơi cô gái điên ngồi ôm mặt khóc. Vì khuôn mặt của cô ta bị đôi tay thon dài trắng như ngọc che lại, nên Phương Nhã hoàn toàn không thể nhận ra đó là ai.
Trong một góc khuất của con hẻm, giọng nói của tên vệ sĩ khiến Phương Nhã như bừng tỉnh:
“ May là chúng tôi đã kịp thời kéo cô ta rời khỏi nơi đó. Nếu không nhất định chuyện của Một Mắt sẽ bại lộ!” – Ngập ngừng một chút, hắn ta vẻ như hơi bất ngờ, lại lần nữa liếc nhìn cô gái kia – “ Giám đốc yên tâm, chúng tôi vẫn đang kiểm soát. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là ... hình như tâm lý của cô ta lúc này không được bình thường!”
Cái tên Một Mắt bất ngờ được nhắc đến, cô kinh ngạc nhìn anh và tên vệ sĩ, sau đó liền hãi hùng nhìn cô gái đang ngồi khóc kia. Bất chợt, một ý nghĩ hình thành trong đầu theo trực giác. Người con gái đó không phải là ....???
“ Cẩm Tú!!!!”
Xuyên suốt màn đêm, tiếng khóc thê lương của cô ta như rạch một nhát dao vào tim Phương Nhã. Trong bóng tối, khuôn mặt của người con gái kia từ từ hiện rõ, đập vào mắt cô lúc này là gương mặt của một Cẩm Tú với những vết tích bầm tím do bị đánh đập.
Bàn tay cô bị Kevin siết thật chặt. Khi cô còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì anh liền nghiêm nghị nói:
“ Em đừng lo lắng, có anh ở đây. Anh sẽ không để cô ta động vào em đâu!”
Cô quắc mắt nhìn anh trân trối. Chuyện gì đang xảy ra vậy??? Tại sao ... sao Cẩm Tú lại trở thành như thế này???
“ Kevin, anh mau giải thích cho em chuyện gì đi!”
Anh cau mày nhìn Cẩm Tú vừa cười vừa khóc từ đằng xa. Ngay cả anh lúc này cũng cảm thấy mơ hồ trước sự việc trước mắt. Dường như cô ta rất khác lạ, hoàn toàn không giống như bình thường!
“ Hôm nay người của anh vô tình bắt gặp cô ta đang gào thét điên dại trước nhà của Một Mắt, cứ luôn miệng nói rằng muốn gặp ông ta, nói rằng ... cô ta chính là con ruột của người đàn ông đó!! Nhưng may mắn là những tên lính của ông ta không hề tin chuyện này, nên đã đánh đập Cẩm Tú rất tàn bạo!” – Anh thở dài, nhìn sâu vào mắt cô – “ Nhân lúc mọi chuyện không bị cô ta làm rối lên, người của anh đã kịp thời kéo cô ta tránh xa tầm mắt của Một Mắt và đưa đến đây!”
“ Có chuyện như thế sao?” – Cả người Phương Nhã run lên, những suy nghĩ trong đầu còn quá mơ hồ không thể định rõ được gì. – “ Bấy lâu cô ta không hề đá động gì đến chuyện này, tại sao đến lúc này lại muốn vạch mặt em???”
“ Tôi là con của Một Mắt, là cô chủ của các người. Tại sao không cho tôi vào, tại sao không cho tôi cứu Quốc Thịnh. Tại sao chứ??? Tại sao???”
Cẩm Tú ra sức đấm mạnh vào иgự¢ mình, khóc thét lên. Đôi mắt hoảng loạng bi thương đến cùng cực, hoàn toàn chỉ là một màu đen tối không thể nhìn thấy được chút ánh sáng nhỏ nhoi nào.
Điên cuồng gào thét, điên cuồng cào cấu vào иgự¢, vào da thịt mình như người phát điên, rồi liên tục lắc đầu lẩm bẩm điều gì đó, vốn dĩ không hề hay biết rằng Phương Nhã đang ૮ɦếƭ trân nhìn mình. Đôi mắt chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.
Những ngón tay lạnh ngắt của cô lập tức vùng khỏi bàn tay Kevin, lao đến nắm lấy bả vai Cẩm Tú kêu lên:
“ Cô nói cái gì? Quốc Thịnh làm sao hả?????”
Cẩm Tú chìm trong sự đau đớn hoang dại, ánh mắt đỏ ngầu bất chợt nhận ra sự xuất hiện của Phương Nhã liền trở nên điên cuồng hơn, một cú tát nảy lửa đột ngột giáng xuống mặt cô, khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.
“ Chát!”
“ Này, cô làm cái gì vậy????”
Tiếng gầm lên đầy giận dữ của Kevin như xé toạc bầu không khí im lặng đầy ૮ɦếƭ chóc. Anh ra sức nhào tới ôm chầm cô, dùng thân của mình đỡ những đòn “ cào cấu” điên loạn của Cẩm Tú, giọng hằn học căm giận:
“ Cẩm Tú, cô bị điên rồi sao hả???”
Cẩm Tú lao về phía Phương Nhã, la hét điên cuồng nhưng ngay lập tức đã bị hai tên vệ sĩ của Kevin giữ chặt tay lại. Cô ta giãy giụa như người điên, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn Phương Nhã như hận nổi không thể Gi*t ૮ɦếƭ được cô:
“ Mai Phương Nhã, cả cuộc đời tôi đều thua cô, thua một cách thảm hại. Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách tranh giành với cô. Đáng lý ra tôi không nên tạo nghiệt, không nên xuất hiện trước mặt các người mới phải” - Cẩm Tú bắt đầu nói linh tinh, đôi môi không ngừng run rẩy – “ Tôi thật sự rất ghét cô, hận cô vô cùng. Rốt cuộc dù có cố gắng cách mấy vẫn không thể so bì được với vị trí của cô trong tim anh ấy. Tại sao chứ??? Tại sao tôi phải chịu quả báo như vậy, chẳng lẽ tôi gây bao nhiêu tội ác là phải trả giá bằng cách mất đi Quốc Thịnh hay sao? Cô nói đi, cô mau nói đi!!!”
Cẩm Tú càng nói càng phát điên, cả người nhào về phía cô nhưng vẫn nằm trong vòng kiểm soát của Kevin, hoàn toàn không thể chạm được đến người Phương Nhã.
“ Cô nói cái gì vậy? Cẩm Tú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả????”
Cô sắc mặt tái đi, mồ hôi lạnh úa ra đầy trán, trong lòng chợt thấy hoang mang. Hai chân run rẩy từng bước tiến về phía Cẩm Tú, giọng nghèn nghẹn:
“ Quốc Thịnh đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô nói đi chứ???”
Cơn khó thở bộc phát, đôi môi Cẩm Tú tím đi vì đau đớn, trợn trừng nhìn cô rất lâu, rất lâu sau đó mới bật khóc:
“ Tôi xin lỗi, là tôi đã sai. Tôi không nên độc ác như vậy, không nên đối xử với cô như vậy. Nếu như tôi có lương tâm một chút thì sẽ không làm liên lụy anh ấy và khiến anh ấy ૮ɦếƭ!!!! Là tại tôi, là tại tôi đã hại ૮ɦếƭ Quốc Thịnh!!!! Huhuhu!!!”
Sấm chớp bão bùng ...
Trái tim cô ૮ɦếƭ sững ...
Xa phía chân trời, một tia chớp lóe lên báo hiệu cơn mưa giông sắp đến!
Sắc mặt cô càng thêm tái mét, dường như mọi sức lực bị trút đi hết, toàn bộ sự sống cạn kiệt, cả người cô đổ ập xuống mặt đường, mọi thứ dường như quay cuồng trước mặt:
“ Cô ... cô nói cái gì? Quốc Thịnh ... anh ấy ...???”
Gió đêm lay động, bờ môi Cẩm Tú trắng nhợt run rẩy cố kềm chế cơn nấc nghẹn. Vài giây sau, cô ta trở nên điên cuồng hơn, lập tức nhào người lao ra đường lớn, liên tục gào thét cuồng loạn. Nhưng chưa kịp chạy được nửa bước thì những người của Kevin đã kịp thời giữ chân cô ta lại. Hai tên vệ sĩ đứng ở hai bên tạo thế kìm kẹp, tuyệt đối không để cho Cẩm Tú một kẽ hở nào để thoát khỏi.
“ Buông tôi ra, tôi phải gặp ba của mình!!!! Tôi phải đi gặp Một Mắt!!!!”
Phương Nhã cả cơ thể cứng đờ, điên cuồng xoay đầu lại nắm lấy vạt áo của Cẩm Tú mà kêu lên. Cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, cô thật muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!!!
“ “ Thời gian trôi qua, lúc nhanh lúc chậm. Nhưng mỗi cơn đau luôn lớn gấp bội phần hạnh phúc. Không hề có điều gì là vĩnh cửu. Chỉ có nước mắt và bi thương là còn mãi trong lòng. Cách tốt nhất để chữa lành chỉ đơn giản là chờ đợi. Chờ một ngày nào đó, nỗi đau sẽ hóa thành cát bụi, chôn theo nỗi nhung nhớ vào tận cùng của trái tim.
Một đêm, mọi trật tự phút chốc bị đảo ngược.
Một đêm, chỉ một đêm thôi mà cả thế giới dường như đều thay đổi!
Nghiệp chướng này, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc?”
---------
11h đêm. Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt.
Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng ...
Cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt. Thân ảnh cô gái với dáng vẻ tiều tụy kia cũng vừa mới chợp mắt được một lát.
Bốn bề xung quanh im phăng phắc, hoàn toàn không một tiếng động. Dường như, cô đã ngồi ở đây được lâu lắm rồi!
Anh ngồi bên cô, không hề nói một câu nào. Đầu dựa vào tường, hai tay đặt lên đùi giữ dáng vẻ lạnh lùng hiếm có. Bây giờ, ngoại trừ im lặng anh thật không biết phải mở lời với cô thế nào. Mọi chuyện, dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh!
Họ nhớ như in khoảnh khăc phát điên khi ở ngoài đường của Cẩm Tú. Nhưng chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ ở bệnh viện thôi, cô ta dường như biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.
“ Có vẻ như trong những ngày qua, bệnh nhân đã trải qua một cú sốc rất lớn. Trong thân tâm cô ấy không hề muốn chấp nhận sự thật này, nên tiềm thức đã đánh thức bản năng tự bảo vệ, khiến cô ấy chọn cách lãng quên. Và tác động lên hệ thần kinh làm cho cô ấy cứ nghĩ mình là một cô bé tám tuổi không hề lo âu buồn phiền, cũng không hề đau khổ.”
Lời nói của bác sĩ luôn văng vẳng bên tai Phương Nhã và Kevin. Họ thật sự không biết phải làm cách nào để đối mặt,cảm giác trong lòng cũng không rõ có phải hả hê vui sướng hay không? Hơn thế nữa ...
Cô liếc nhìn quyển nhật ký của Quốc Thịnh nằm trên ghế, bàn tay run rẩy không hề dám động đến. Hay nói đúng hơn, cô không có can đảm đế biết được nội dung bên trong là gì.
“ Em không muốn xem sao?”
Màn đêm lạnh lẽo, âm thanh trầm ᴆục của anh vang lên át cả những tiếc nấc nghẹn của Phương Nhã. Cô lắc đầu, môi mím chặt lại đau khổ. Cô không dám nhìn anh, cũng không còn đủ sức để cầm lên quyển nhật ký đó. Nước mắt cứ vì thế mà thấm trên đầu môi, tí tách chảy xuống.
Khi kịp thời dẫn Cẩm Tú vào bệnh viện, cô đã lấy điện thoại của cô ta mang trong người gọi điện cho Triệu Ánh và Đình Phong để họ biết được chuyện này. Nhưng khi họ xuất hiện, cô lại không nghĩ rằng trên tay họ còn mang theo quyển nhật ký của Quốc Thịnh.
Lúc đó, cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng mình. Sợ rằng khi đọc được những dòng nhật ký sẽ không kìm được nước mắt.
Hơn ai hết, cô biết cảm giác của Kevin lúc này cũng không hề vui vẻ!
Từng giây, từng phút trôi qua như một đoạn băng quay chậm,Triệu Ánh và Đình Phong hoàn toàn không có cơ hội để tiếp cận cô dù chỉ là một mét. Người của anh bảo vệ cô rất kỹ, hầu như trong suốt thời gian ở bệnh viện, anh chẳng thể rời khỏi cô một bước!
Tuy nhiên, vẻ mặt của anh lại lạnh lùng như núi tuyết, không hề mang tí biểu cảm nào. Chỉ lặng lẽ ngồi yên nhìn cô khóc trong câm lặng.
Nhưng ngay lúc này, khi thấy cô đứng ngồi không yên, muốn đọc quyển nhật ký của Quốc Thịnh mà lại không dám đọc thì tim anh thật sự rất khó chịu. Không có người đàn ông nào trên đời có thể thản nhiên nhìn người con gái của mình khóc đau khổ vì người khác.
Kevin chẳng phải là thần thánh, anh cũng có những ích kỷ của riêng mình. Tất nhiên là vẫn mong rằng cô sẽ không xem quyển nhật ký đó, vì điều đó làm cho anh cảm thấy bất an.
Anh không thích tâm trạng phức tạp đó, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng dao động.
Ngồi yên một hồi, điện thoại anh rung lên. Dưới tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, Phương Nhã trông thấy anh khẽ cau mày lại:
“ Chuyện gì?”
<>
“ Cái gì?” – Quai hàm anh siết chặt lại, bóng lưng cao gầy đổ nghiêng xuống mặt đất – “ Có chuyện gì không ổn. Tiếp tục tìm kiếm bọn họ. Tôi sẽ đến ngay!”
“ Kevin!”
Giọng Phương Nhã nghèn nghẹn nhưng chất chứa sự lo lắng đột ngột cất lên, lúc này anh mới sực tỉnh xoay đầu lại. Đôi mắt u ám hệt như đêm đen:
“ Anh có công chuyện phải giải quyết. Nếu em muốn, có thể ở lại đây!”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc xen lẫn bất ngờ của cô, tim anh như hẫng một nhịp. Cho dù không muốn, anh cũng phải thừa nhận rằng bản thân rất ích kỷ.
Không nói thêm câu nào nữa, anh ra lệnh cho những vệ sĩ đứng cạnh cô theo anh về công ty. Chỉ để lại đúng hai người ở lại bảo vệ cho Phương Nhã, sau cùng xoay người bước đi không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Rời khỏi bệnh viện, một vệ sĩ thân cận đứng cạnh anh lúc này mới lên tiếng:
“ Cậu chủ, chỉ hai người ở cạnh cô Jessica liệu có ổn không?”
Bước chân anh dừng lại, nét mặt trở nên đăm chiêu vài giây rồi ngay lập tức trở về trạng thái bình tĩnh, cổ họng khàn phát ra tiếng:
“ Cô ấy đâu phải là con nít, không cần phải giám sát cô ấy 24/24 như vậy. Hiện giờ cũng không có nguy hiểm gì, không cần phải lo!”
Giọng của anh không giận dữ, cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào để người khác nhìn ra được. Tuy nhiên, những vệ sĩ đứng bên cạnh hoàn toàn thấy rõ được hai bàn tay anh ra sức nắm chặt, rồi lại buông ra, cứ như vậy vài lần, hệt như đang cố sức khắc chế cảm xúc nào đó.
Ánh đèn đường phát sáng, bóng dáng anh nhanh chóng bị màn đêm đen nuốt chửng.