" Phương Nhã, em đừng như vậy, anh không hề phản bội em ... hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích. Tất cả chỉ là ..."
“ Cút đi! Tránh ra tôi ra, tôi ghét phải nhìn thấy anh! Hãy về với Cẩm Tú của anh đi, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh. Tôi căm ghét anh, tôi hận anh!!!!”
“Đừng đi, anh xin em! Hãy nghe anh nói, đừng bỏ đi, đừng trả thù như thế nữa. Được không em?”
“ Anh là gì mà bảo tôi đừng trả thù? Anh là chồng chưa cưới của Cẩm Tú, là người yêu cũ của tôi! Chúng ta không là gì của nhau cả, anh có tư cách gì mà bảo tôi đừng trả thù!"
" Mày nghĩ với bộ mặt lúc này của mày còn có thể quyến rũ được anh ấy sao? Thật ngây thơ, Quốc Thịnh yêu mày chi vì mày đẹp thôi! Nhưng bây giờ thì sao? Chậc chậc, xấu đến mức này rồi. Sau này sẽ không còn quyến rũ ςướק bạn trai người khác được nữa!"
" Cẩm Tú, tại sao ... chúng ta là bạn cơ mà???"
" Nếu không phải vì Quốc Thịnh, tao có ૮ɦếƭ cũng không làm bạn với mày!"
" Khóc cái gì? Tất cả những đứa con gái trên đời đều đê tiện, tùy tiện lên giường với mọi đàn ông. Đừng ra vẻ thanh cao, là cô tự nguyện. Tôi không hề ép buộc!!!!"
" Phương Nhã, con hãy tự lo cho bản thân. Ba mẹ xin lỗi, từ giờ ba mẹ không thể ở bên con được nữa. Xin lỗi con!"
" Cô có phải là Mai Phương Nhã?"
" Rất tiếc báo với cô rằng, ba và mẹ cô đã bị bắt. Mời cô đến đồn cảnh sát để ..."
Những ký ức vụn vặt ngày càng hiện rõ, những cuộc đối thoại, những hình ảnh đau đớn xé nát tim gan cô lần lượt tái hiện lại trong đầu, cảm giác đau đớn đó ... hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua ...
Đầu Phương Nhã đau như 乃úa bổ, những đoạn ký ức lần lượt hiện ra trong đầu, thoắt ẩn thoắt hiện, đan xen giữa thực tại và quá khứ ... Tất cả, như tràn về trước mắt.
Trong tiềm thức, cô nhận ra bản thân đã bị chìm trong bóng tối, bất chợt nhìn thấy lối ra, nhưng không cách nào đi tới phía trước khi đôi chân cứ mãi dính chặt, cứng đờ lại... Quá khứ, hiện tại ... đoạn ký ức trôi qua như đoạn băng quay chậm, hình ảnh người con trai cô đã từng yêu, và người con gái cô từng xem là bạn thân thiết nhất...
Cảm giác đau đớn giằng xé khi bản thân bị làm nhục. Nỗi đau đến cào nát tim gan khi chính cô bị người bạn thân nhất của mình tạt axit lên mặt. Tất cả... đều lần lượt hiện rõ ...
" Jessica! Con có sao không?"
Các khớp tay dần cử động, Phương Nhã mơ hồ nghe được có ai đó đang gọi mình, mi mắt nặng trĩu khó khăn lắm mớ có thể mở ra, nhưng trong khoảnh khắc liền bị ánh đèn phòng làm nhức nhối, mắt nhắm chặt lại, tay còn ôm lấy đầu nhăn nhó, cố nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt mình.
" Jessica, con vừa mới tỉnh dậy, cứ nằm nghỉ đi. Kevin sẽ đến mau thôi!"
Phương Nhã đầu óc mơ màng, nhận ra người trước mặt là bác sĩ Dong Won, liền cảm thấy đầu óc mơ hồ, mọi thứ đều quay cuồng chóng mặt, chưa kịp tiêu hóa hết những gì Dong Won nói thì liền giật mình bởi tiếng cửa va đập vào tường rất mạnh, kèm sau đó là giọng nói đầy quen thuộc, hốt hoảng la lên:
" Jessica!"
Cô mơ màng hướng ánh nhìn về phía giọng nói ấy. Là Kevin!
" Đến nhanh thật!" - Bác sĩ Dong Won không che giấu nổi nụ cười.
" Jessica, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Kevin sắc mặt tái mét nhìn cô, ánh mắt trở nên sốt ruột, nhìn một lượt cả người cô dò tìm xem có vết tích nào không, sau đó lại hằn học gằng từng chữ - " Sao em lại đột ngột mất tích, còn xém bị xe ᴆụng nữa, có biết anh lo lắm không hả?"
Cô ngẩn người, đáy mắt trở nên vô hồn nhìn người con trai trước mặt, không nói gì, chỉ khẽ sờ tay lên má anh, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống.
" Jessica, sao lại khóc. Anh xin lỗi, anh không cố tình la em. Đừng khóc, anh xin lỗi!"
Nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh liền cuống quít sợ hãi, ngỡ rằng vì mình la mắng nên mới khiến cô khóc, không cầm lòng được bèn ôm cô thật chặt, hít lấy mùi hương trên tóc cô, Ⱡồ₦g иgự¢ cảm thấy như nổ tung vì sợ hãi. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thật, chắc anh sẽ điên lên mất...
Cô đờ đẫn nhìn về khoảng không trước mặt, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cô không kịp thời phản ứng kịp... Những hình ảnh đó, những giọng nói đó ... tất cả đều là sự thật ...
Vài giây sau, cô như bừng tỉnh, mắt hoảng loạng nhìn xung quanh, Ⱡồ₦g иgự¢ chợt đau đến khó thở. Cô vội vã đẩy anh ra, mấp máy những câu chữ yếu ớt với bác sĩ Dong Won:
" Sao ... sao con lại ... ở đây? Không phải chiếc xe hơi đó ..."
" Anh chàng kia đã kịp thời kéo con tránh khỏi chiếc xe đó, nên con mới toàn mạng như bây giờ. May là vụ tai nạn không gây nguy hiểm cho ai cả, Kevin cũng đã kịp thời chi trả viện phí cho người lái xe hơi đó rồi. Anh ta cũng chỉ bị thương nhẹ ở đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì!"
Cô giật thót mình, ngỡ ngàng hỏi lại, sắc mặt đã trở nên tái mét:
" Còn ... còn anh ta ... không sao chứ?"
" Con đừng lo quá, cậu ta bị thương một phần nhỏ trên trán do xây xát mặt đường, tuy nhiên không có gì nghiêm trọng lắm!"
" Phòng nào?"
Không kiềm chế được cảm xúc, cô kích động thốt lên, tay vô thức vùng khỏi lòng bàn tay của Kevin, khiến anh ngỡ ngàng nhìn cô đầy thảng thốt.
" Phòng bên cạnh"
Cả thân người Phương Nhã run lên, cô loạng choạng đứng dậy, đôi mắt dần trở nên xám xịt, từng bước thật chậm, thật chậm ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng giọng nói đầy hoang mang của Kevin:
" Jessica, em đi đâu?"
Phương Nhã dùng hết sức lực, xông thẳng vào phòng của Quốc Thịnh. Tim phút chốc như bị ai Ϧóþ chặt, đau đến khó thở ...
Trước mặt cô nhòe đi, không còn thấy rõ hình dáng gương mặt người con trai đó nữa ...
Đầu óc quay cuồng, cô dường như cảm giác được toàn bộ sức lực đã bị trút đi mất, không còn sức sống.
Cô đã nhớ rồi, nhớ tất cả, nhớ anh - người con trai cô đã từng yêu sâu đậm!!!!
Tay vô thức đưa lên miệng, ngăn chặn những cơn nấc, quá khứ đang ngày càng hiện rõ, trước mắt cô lúc này chỉ toàn là một màn sương trắng xóa, mãi không tìm được lối thoát.
" Quốc Thịnh, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa? Tại sao lại cứu tôi???"
Cô tự lảm nhảm một mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn người con trai trước mặt, cảm nhận từng vết thương trong tim được lành lặn hai năm qua, bỗng chốc bị rạch thêm một đường dài, đau đớn.
Hai bàn tay bất giác nắm chặt, cô mím môi, nước mắt lại lã chã rơi ...
Ngoài trời, cơn mưa vẫn còn dai dẳng ... những âm thanh hòa quyện với gió, như gõ nhịp vào tim cô, làm lòng cô chua xót.
Hóa ra, tỉnh giấc sau hai năm ngủ yên trong giấc mộng lại đau đớn như thế ...
Kevin! Cái tên đã gắn bó với cô suốt hai năm qua ... sẽ ra sao khi biết sự thật, mọi quá khứ trần trụi, đáng xấu hổ của người con gái anh yêu ...Cô gái chỉ biết đến lòng hận thù, sẵn sàng dùng cả cái quý giá nhất đời con gái để đánh đổi ... liệu anh sẽ nghĩ như thế nào???
Có lẽ, hai năm yên bình trong giấc ngủ lại chính là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp đến ...
QUYẾT ĐỊNH
Mỗi con người đều có quyền lựa chọn số phận cho riêng mình, nhưng không thể nào quyết định được định mệnh!
.
.
.
Làn gió khẽ vui đùa cùng chiếc lá, đong đưa khúc điệu nhạc thần tiên, chiếu rọi vào tim tôi như bảo rằng " đây chính là lời chào tạm biệt lần cuối cùng"
Phải! Có lẽ ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi được ở bên anh - Kevin!
" Jessica!"
Tôi như sực tỉnh bởi tiếng gọi của anh, chốc lát liền quay đầu lại, môi nở một nụ cười tươi hết cỡ nhưng ...khi trông thấy ánh mắt xuyến xao dịu dàng của anh, đôi mắt tôi lại ướt nhòe.
" Em sao thế? Có phải có chuyện gì không?" - Trông thấy vài giọt nước mắt long lanh trên khóe mi, anh liền hốt hoảng kéo tôi lại gần, đưa mu bàn tay ấm áp lau nước mắt cho tôi, giọng không tránh khỏi lo lắng - " Jessica, hôm qua đến giờ trông em lạ lắm. Có phải ..."
" Không! Em bị đau mắt nên cảm thấy hơi khó chịu, anh đừng lo!"
Tôi chớp mắt nhìn anh, hít thật sâu ngăn chặn những giọt nước chực trào. Những cử chỉ ân cần âu yếm như thế này đối với một người bạn gái thì đó là một điều hạnh phúc. Nhưng trong mắt tôi, hành động đó chẳng khác gì cắm một nhát dao lên tim tôi, đau nhói.
" Thật không? Đừng giấu anh!"
Anh ngẩn người vài giây, nhưng sau đó liền nghiêm giọng, trừng mắt nhìn tôi như đã nhận ra điều gì, chốc lát lại nâng cằm tôi lên, xoáy đôi mắt màu nâu nhìn tôi như tìm kiếm thứ gì đó:
" Jessica, có phải em đang nghĩ về người con trai đã cứu em đó không?"
Tôi giật mình, đáy mắt có chút xao động, nhưng chỉ vài giây sau liền trở lại bình thường, bật cười thản nhiên:
" Quốc Thịnh? Là tên anh ta sao?"
" Jessica, em vẫn chưa nói với anh về chuyện của ngày hôm qua. Không phải em và ba anh đi chung với nhau sao, tại sao cuối cùng lại gặp tai nạn cùng anh ta chứ? Và hôm qua, rốt cuộc em đã nói chuyện gì với anh ta vậy?"
Sắc mặt anh càng lúc tối sầm, vẫn không hề có ý định trả lời, anh khó chịu nhìn tôi và hỏi. Trong phút chốc, tôi nhận ra đáy mắt anh tràn ngập sự lo lắng mơ hồ, khiến lòng tôi tê tái, cất không thành lời.
Ngoài trời tiếng chim kêu ríu rít, tôi chợt ôm chầm lấy anh, thật lâu, cố ý để anh không thể nhìn thấy được gương mặt đau khổ của mình, cố nén giọng để có thể nói chuyện bình thường nhất có thể:
" Kevin, nếu có một ngày em rời xa anh ... thì tuyệt đối không phải vì ba của anh ép buộc!"
Vừa dứt lời, anh đã đẩy tôi ra, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng:
" Em nói gì thế? Đã không trả lời câu hỏi của anh lại còn lảng sang chủ đề quái dị này..."
Trái với mọi lần, tôi không hề cảm thấy sợ hãi với cơn giận của anh, trái lại chỉ mỉm cười, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
" Nếu sau này em có rời xa anh thì ..."
" Nói bậy, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Còn nói nữa anh đánh đòn em đấy!"
Anh gắt lên,nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu, không nhịn được liền đưa hai tay bẹo má tôi, sắc mặt trở nên hoang mang:
" Jessica, từ hôm qua đến giờ em lạ lắm. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có phải, ba anh nói gì với em???"
" Đau quá, em chỉ nói là nếu thôi mà, đâu phải thật ..." - tôi nhăn nhó kêu lên - " Em đã nói rồi, tuyệt đối không phải vì ba anh, anh không cần phải lo!"
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong căn phòng trở nên yên tĩnh khác thường. Cảm thấy anh đã nới lỏng tay, tôi nhân cơ hội chộp lấy hai tay anh, hít một hơi thật sâu:
" Kevin, anh đừng nghĩ nhiều quá. Hôm qua ba anh quả thật đã hẹn em ra ngoài nói chuyện, vẫn là bảo em tránh xa anh ra nhưng ..." - Đôi mắt tôi lại long lanh, cố nở một nụ cười gượng mà lòng không khỏi nhói đau - " nhưng khi đó, anh biết em nghĩ gì không? Cho dù quá khứ có như thế nào, dù mọi việc có ra sao, em cũng không muốn rời xa anh..."
Chưa kịp dứt lời, anh đã kéo tôi vào lòng, dùng hai tay ôm gáy tôi ép sát vào иgự¢ mình nên tôi không thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh, chỉ có thể nghe được tiếng tim anh vang dội vì vui sướng.
" Được rồi, anh hiểu rồi!"
Anh tựa cằm lên đầu tôi, tận hưởng niềm hạnh phúc trôi qua trong bình yên. Nhưng có điều anh vẫn không hay biết, câu nói ban nãy của tôi, thật ra chỉ là suy nghĩ khi tôi còn chưa nhớ lại quá khứ - hoàn toàn là suy nghĩ của một Jessica yêu Kevin, chứ không phải của Mai Phương Nhã!
Tôi cắn chặt môi, vùi đầu vào иgự¢ anh trông chẳng khác gì một cô mèo nhỏ đang làm nũng, điều này càng khiến anh vui hơn. Chúng tôi lại vì thế mà ôm nhau thật chặt, âu yếm mãi không chịu rời ...
Anh có thể yêu tôi bằng thời gian hai năm, nhưng Jessica chỉ có thể yêu anh bằng một quãng thời gian ngắn ngủi ... vậy thì, hãy để Phương Nhã yêu anh trong một ngày, một ngày nữa thôi!
Khu vườn ký ức đã quay lại, mọi trật tự bị đảo lộn, cuối cùng cũng phải quay trở về điểm xuất phát ban đầu ...
Thoáng chốc, tôi bần thần nhớ đến cuộc nói chuyện giữa tôi và Quốc Thịnh ngày hôm qua ...
Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, đối diện với bốn bức tường dày đặc u ám màu trắng toát, tôi nín thở, cảm nhận con tim đang run lên từng hồi nhưng vẫn gắng quật cường, nhìn anh không chớp mắt.
Khi anh biết rằng tôi đã nhớ lại tất cả, dường như trong đáy mắt anh hiện lên vô số cảm xúc rối ren không nói thành lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm, thi thoảng lại hé môi cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ ...
Tôi đã hỏi anh rất nhiều, hỏi rằng vì sao lại xuất hiện tại nơi này? Tại sao định mệnh cho tôi mất đi ký ức hai năm trời, để tôi lưu lạc nơi đất khách quê người, rồi cuối cùng cũng để tôi gặp lại anh!? Hơn thế nữa, chính người tôi căm ghét nhất, hận nhất lại cứu tôi khỏi cái ૮ɦếƭ, khiến tôi nhớ lại tất cả???
Sau khi anh nghe những uất ức trong lòng tôi, tuyệt nhiên không cười nữa, chỉ xoáy đôi mắt đầy bi thương đau khổ đó, nhìn tôi không chớp mắt:
" Phương Nhã!"
Anh ngồi đó, mùi hương quen thuộc tôi từng mong nhớ, từng yêu thương vẫn phảng phất đâu đây, hòa cùng cơn gió thấm vào tim tôi như xát muối, tê tái. Vẫn là giọng nói đó gọi tên tôi tha thiết, dịu dàng ... nhưng không hiểu sao tôi lại càng chán ghét, căm hận anh hơn.
" Vẫn rất ghét anh sao? Cho dù là ở trong hoàn cảnh này, em vẫn không tin? Không tha thứ cho anh sao?"
Anh hỏi tôi, giọng điệu có chút đau đớn như đã biết trước được câu trả lời. Sắc mặt cũng vì thế mà u ám. đôi mắt lại đắm đuối nhìn tôi không rời. Nhưng hành động đó chỉ khiến tôi càng thêm căm ghét, nhất thời sự tức giận trong lòng cũng theo lời mà nói ra:
" Anh đừng nghĩ rằng cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi cho anh hay, đừng đến gần tôi, không được xen vào chuyện của tôi. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa!"
Tôi đứng phắt dậy, đôi chân liền bước nhanh ra ngoài. Nhưng đi được vài bước thì giọng nói đầy đau đớn của anh như níu kéo bước chân tôi dừng lại:
" Em đứng lại, em phải nghe anh nói. Mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu!"
Ngụy biện! Lại là lời dối trá, tại sao ngần ấy thời gian, anh vẫn mặt dày như thế? Nhưng dù biết đó là lời dối trá, dù lý trí mách bảo tôi đừng nghe nữa, mà tại sao đôi chân lại không nghe lời, cứ thế mà dính chặt vào đất như mọc rễ.
" Em có còn nhớ khi xưa em ở bệnh viện, đã có một người lạ mặt tặng em số tiền 20 triệu để chi viện phí hay không? Người đó chính là anh!"
Tôi giật thót người, khi mọi thứ trong mắt tôi mờ dần thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa:
" Ngày em vào bệnh viện, anh đã phải cật lực kiếm tiền, làm suốt ngày suốt đêm chỉ mong muốn có thể kiếm đủ tiền để trả viện phí cho em, nhưng cho dù có cố gắng cách mấy, thì chi phí bệnh viện cũng không phải là con số nhỏ. Bệnh viện đã nói, nếu trong vòng ba ngày không có tiền viện phí, thì sẽ không đồng ý chữa trị tiếp cho em nữa. Anh không còn cách nào khác mới đến gặp Cẩm Tú, cùng cô ta vạch ra một giao kèo, rằng chỉ cần làm chồng cô ta, thì anh sẽ có tiền để trả viện phí cho em. Đó là lý do vì sao anh chia tay, và cũng là lý do tại sao người quyên góp cho em số tiền 20 triệu nhưng lại ẩn danh."
Trái tim tôi ngỡ như ngừng đập, trong khoảnh khắc mọi thứ như quay cuồng trước mắt, giọng nói của anh càng mơ hồ, rồi xa dần ... xa dần. Tôi không còn nghe tiếp gì được nữa.
" Anh nói gì?"
Bên ngoài cửa sổ, tiếng lá rơi xào xạc, cành hoa máu trắng tinh khôi của đóa hoa anh đào như biến thành một màu tang thương ૮ɦếƭ chóc, cắm một nhát dao vào tim tôi, gây tắc nghẽn hơi thở. Đôi mắt tôi nheo lại như cười, nhìn cho rõ người con trai trước mặt mình, muốn xem anh ta còn chiêu bài nào nữa? Còn lời nói dối nào khiến tôi tin hơn là loại nói dối cũ rích này..
Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh nhắm mắt tuyệt vọng, thế nhưng vẫn cố gắng nói trong hơi thở yếu ớt:
" Anh xin lỗi, anh không nghĩ rằng trong giây phút bất tài lại khiến em đau khổ đến như thế. Anh sai rồi, anh đã khiến em trở thành con người chỉ biết đến lòng thù hận, khiến em quyết tâm mưu hại Cẩm Tú, làm cô ta có cha mà không được nhận, lại còn sai người ... sai người ... Anh thật không dám tin em lại thay đổi lớn như thế! Em như vậy có khác nào trở thành Trương Cẩm Tú thứ hai đâu chứ?"
Những lời nói như mảnh gai nhọn cứa vào tim , tôi bần thần ngây người một lát. Sau đó lại bật cười chua xót, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra không ngừng:
" Ý anh là tôi sai người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô ta? Hahaha, nếu là như thế thì tại sao anh không trở về với mái ấm của anh đi, sao còn tốn công ngồi đây giải thích với tôi?"
" Em ..."
Ánh mắt anh bỗng ngây dại nhìn tôi, vài giây sau mới hiểu được những gì tôi nói, bèn bật dậy như lò xo:
" Ý em là ..."
" Anh nghĩ gì tôi không quan tâm. Nhưng tôi nói cho anh biết, chúng ta không là gì của nhau cả. Đừng nghĩ chỉ một câu nói anh là người đã tặng tôi 20 triệu thì tôi có thể tin anh. Anh nghĩ những nỗi đau tôi phải gánh chịu ngần ấy thời gian sẽ xua tan đi tất cả chỉ vì câu nói của anh thôi sao?" - Tôi trừng mắt nhìn anh, hơi thở cũng trở nên dồn dập - " Làm ơn tránh xa tôi ra, nếu như anh còn có lòng tự trọng!"
Tôi gạt nước mắt, lập tức xoay đầu bỏ đi. Trong khoảnh khắc, tay anh mạnh bạo chộp lấy tay tôi, gầm lên như con sư tử bị chọc giận:
" Không được đi đâu hết. Khi mọi chuyện còn chưa làm rõ, em không được bỏ đi!"
Thẫn thờ với thái độ kịch liệt của anh vài giây, mắt chăm chăm nhìn vào anh. Đó có phải là Quốc Thịnh không? Con người từng điềm tĩnh phán xét mọi việc với thái độ hòa nhã, cẩn trọng như anh đây sao? Đôi mắt giận dữ, sắc bén như chim ưng. Quả thật anh đã thay đổi rồi!
Tôi vùng khỏi tay anh, gằng lên từng chữ:
" Tất cả mọi chuyện luôn rõ ràng trước mắt, chỉ có bản thân anh vẫn chưa nhìn ra mà thôi. Hãy quay về bên Cẩm Tú của anh đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Đừng để tôi phải căm ghét anh hơn nữa!!!"
Nhìn anh mặt chuyển sang trắng bệch, lòng tôi đau tê tái, cố cắn chặt răng, giọng dửng dưng:
" Sao hả? Tôi đã sai người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô ta đấy, thì sao nào? Tôi là Trương Cẩm Tú thứ hai, thì sao nào??? Nói cho anh hay, con tim tôi đã ૮ɦếƭ từ hai năm trước rồi. Dù cho có trở thành Cẩm Tú thứ hai, cũng không có chuyện tôi sẽ yêu anh thêm lần nữa đâu!"
Từng giây từng phút nặng nề cứ thế mà trôi qua, trong căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe hơi thở đang dồn dập của hai chúng tôi. Chúng cứ như đang bảo rằng: " chấm dứt rồi, tất cả đã hoàn toàn chấm dứt!"
Anh bất lực, buông cổ tay tôi ra, đôi mắt đau thương xuyên suốt trái tim tôi, rạch một vết thương lên người tôi, đau nhói.
Thời gian chậm chạp qua đi, phải khó khăn lắm tôi mới nhấc được đôi chân nặng trĩu của mình, Nhưng cũng vào đúng lúc đó, anh lại nghẹn ngào gọi tên tôi:
" Nhã! Em không tin anh, trong mắt em hiện giờ chỉ có anh ta thôi có phải không?"
Tôi liếc nhìn anh, ngay lập tức liền nhận ra người mà anh đang nói đến. Hít một hơi thật sâu, tôi khẽ cười nhạt:
" Kevin ... không giống anh!"
Ngay lập tức, ánh mắt của anh tràn ngập đau khổ, ngỡ ngàng, và ảm đạm một màu tang thương ૮ɦếƭ chóc. Mặt anh trắng bệch, thở ra làn khói trắng trong suốt, cười gằng nhìn tôi:
" Dường như bây giờ em đã quên mất chính mình rồi, em không phải là Jessica, em với anh ta ... không thể đâu!"
Tôi đờ ra, những lời nói của anh như cắm sâu vào tim tôi, mọc thành rễ ở đó. Bất giác, tôi dõi đôi mắt nhìn về phía trước, nơi đằng sau cánh cửa ... là hình ảnh của Kevin đang đợi tôi. Anh ấy đang đợi tôi về bên anh ấy!!!
Nhưng ...
Tôi là Phương Nhã, là loại người sống ở tầng lớp của đáy tận cùng xã hội, mang trong lòng mối hận thù sâu sắc, hơn ai hết gia cảnh của tôi ... làm sao có thể xứng với một người như Kevin!
Anh đẹp trai, sống ở tầng lớp quý tộc, gia thế địa vị tiền bạc tất cả đều ở mức cao nhất. Liệu anh sẽ chấp nhận quá khứ của tôi sao? Cho dù anh có chấp nhận, bản thân tôi cũng không thể chấp nhận ...
Vì bản thân tôi còn hiện hữu bởi một thứ gọi là quá khứ, một khi tôi chưa chấm dứt được những nỗi đau đó, làm sao có thể đến với anh!?
Hơn ai hết, chính anh cũng chưa chắc gì sẽ yêu một cô gái có quá khứ đen tối như tôi. Người anh yêu vốn dĩ chỉ là một Jessica, một cô gái không có thực trên đời này!
Lý trí bảo rằng tôi phải ra đi, nhưng con tim lại níu giữ tôi ở lại.
Trong khi tâm trạng tôi trở nên vô cùng nặng nề, đầu óc rối ren, thì bất chợt giọng của Quốc Thịnh lại vang lên. Câu nói của anh, hệt như một nhát dao chí mạng lên người tôi, khiến tôi không thể không quay đầu lại ...
" Nhã, họ đã bị bắt. Ba em ở trại cai nghiện, thần trí bất ổn. Còn mẹ em ở trong trại giam cũng đang rất đau khổ, không lúc nào là không nhớ đến em, mong em có thể quay về!!!"
Cổ họng tôi khô khốc, đối diện với sự thật trước mắt, bất giác trong đầu lại hiện lên cảnh cái đêm mưa tầm tã đó, khi tôi nhận được cú điện thoại của viên cảnh sát, Ông ta, đã báo rằng ba và mẹ tôi đã bị bắt...
Ngoại trừ chạy, chạy mãi để có thể đến trước mặt họ, nhìn thấy ba và mẹ của mình, thì tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa cả. Rồi trời xui đất khiến, để tôi gặp Kevin trong vụ tai nạn đó ...
Chuyện gì cũng phải trở về điểm xuất phát ban đầu, dù sớm hay muộn ... mọi thứ rồi cũng phải xảy ra!!!
Và giờ, tôi phải đối mặt với sự thật quái ác, rằng ba và mẹ tôi ... đã thật sự bị bắt!
Thế nhưng, tại sao Quốc Thịnh lại biết điều này???
" Hai năm qua, anh không ngừng tìm kiếm em. Nhưng đáp lại anh chỉ là những chuỗi tháng ngày chờ đợi, em bặt vô âm tín. Nhưng thông qua việc tìm em, anh mới biết được bác trai và bác gái đã bị bắt. Từ đó đến nay, anh vẫn thường xuyên đi thăm họ mỗi tháng, và mẹ của em vẫn không ngừng dặn dò anh phải tìm bằng được em trở về. Nhã, bác gái mong em lắm! Chúng ta phải trở về thôi! Được không???"
Anh đặt tay lên vai tôi, trả lời thay cho thắc mắc mà tôi muốn hỏi. Bất chợt, anh xoay người tôi lại, nói bằng giọng rất dứt khoát:
" Em không tin anh cũng không sao, rồi cũng sẽ có ngày em hiểu rõ tất cả. Thế nhưng bây giờ, điều em cần phải làm là trở về. Về Việt Nam, gặp lại ba mẹ của mình. Em có thể nhẫn tâm bỏ mặc họ, không nhìn mặt họ dù chỉ một lần sao?"
Trong căn phòng lạnh lẽo, tôi và anh nhìn nhau như thế, thật lâu. Để rồi khi thời gian chậm chạp trôi qua, để rồi khi tôi nghe giọng Kevin đầy hoang mang kêu tên tôi phía ngoài cánh cửa mới sực tỉnh. Có điều, tiếng gọi của anh ấy ngày càng xa dần, xa dần ... đến mức tôi không tài nào nghe được giọng của Kevin nữa ...
Hít một hơi thật sâu, tôi lạnh lùng gạt tay anh ra trên vai mình, giọng nói trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:
" Cho tôi một ngày. Sau ngày mai, tôi sẽ cùng anh trở về gặp họ!"