Tại khách sạn Red
" Cạch!"
Quẳng điện thoại lên giường, Kevin ngả đầu lên ghế sofa đầy mệt mỏi. Vừa mới nói chuyện xong với hãng hàng không đặt vé máy bay trở về Việt Nam, thì ngay lập tức anh lại nhớ đến cô. Chắc giờ này cô cũng dậy rồi, và đang háo hức chờ đến ngày trở về đây mà!
Mắt liếc nhìn điện thoại, không biết rằng động tác này anh đã làm bao nhiêu lần. Cú điện thoại anh chờ thì đâu không thấy, chỉ toàn số những khách hàng gọi đến vì công việc. Có lẽ, cô thật sự không để tâm đến anh, dù một chút cũng không có!
Lặng người một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, hít một luồng khí lạnh vào phổi, anh điềm đạm thắt lại cà vạt rồi bước ra cửa, đem bản thân trở lại là một người của công việc!
Vừa bước chân ra khỏi thang máy, anh đã nghe tiếng ồn ào đầy trách móc của một vị khách nam, chân mày khẽ nhíu lại, mắt chăm chú nhìn cho rõ người con trai đứng trước cửa quầy.
" Tôi đã nói rồi, cấp trên của tôi rõ ràng đã đặt trước phòng tại đây. Tại sao bây giờ lại nói với tôi là không có???"
" Xin lỗi anh, thật sự chúng tôi không tìm thấy tên người mà anh nói. Có khi nào anh đã nhầm khách sạn rồi không???" - Một nhân viên nam đang hì hục đánh máy lên tiếng, mặt vẫn không ngẩng đầu lên.
" Khách sạn Red có tiếng như thế này mà tôi có thể nhầm lẫn được sao? Tôi muốn gặp quản lý hay giám đốc của các anh!" - Giọng nói của chàng trai lúc này đã có phần gay gắt, nhưng vẫn cố giữ cho nhịp âm được bình thường.
" Tôi là giám đốc ở đây!"
Kevin đi thẳng tới quầy, khuôn mặt uy nghiêm nhưng vẫn giữ một nụ cười tươi, đưa tay ra bắt lấy tay chàng trai, cất giọng nhẹ nhàng.
" Ơ, giám ... giám đốc!!!!" - Nhân viên phục vụ quầy ban nãy còn lơ đãng đánh máy, nay trông thấy anh đột nhiên đứng trước mặt liền không khỏi hoảng hồn, miệng bắt đầu ấp úng.
Về phía Kevin, anh ra chiều thản nhiên, không để tâm đến nhân viên tấc trách của mình, đôi mắt cung kính hướng đến chàng trai trước mặt, giọng êm ru:
" Chào anh! Tôi được phép mượn passport của anh một lát chứ?"
Kevin mắt chăm chú nhìn chàng trai trước mặt đang lôi từ trong ví ra cái passport, nhưng bên cạnh lại có một bức ảnh anh chụp chung với một cô gái. Tấm ảnh trông rất rõ nét và vẻ như vẫn còn mới vì được cất giữ cẩn thận. Nhưng trong một vài giây ngắn ngủi, anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái trong tấm hình đó.
"Làm phiền anh!"
Vị khách điềm đạm nói, chìa thẻ ra trước mặt. Kevin gật đầu, tay đón lấy passport, nhìn vào tấm thẻ và đi đến bên cửa quầy, đôi chân mày khẽ nhíu lại khi nhìn vào màn hình vi tính.
Anh khẽ hừ một tiếng, quay sang nhìn chằm chằm vào anh chàng nhân viên đứng bên cạnh, rít qua kẽ răng:
" Anh là người mới vào có phải không? Những nhân viên khác đâu hết rồi? Họ không dạy anh cách nhập dữ liệu khách hàng hay sao hả?"
" Tôi, tôi xin lỗi giám đốc! Tôi ... tôi ..."
Anh chàng nhân viên kia lúc này đã trở nên hốt hoảng, sắc mặt tái xanh nhìn vào màn hình, lúc này đã lờ mờ đoán ra được cái sai của mình, bèn cúi đầu xin lỗi ríu rít. Nhưng đáp lại sự sợ hãi của anh là một cái nhìn đầy sắc bén của Kevin:
" Anh đi làm được mấy ngày?"
" Ơ , dạ .. dạ một tuần!" - Anh chàng ban đầu còn ngơ ngác, nhưng nhìn thấy Kevin khẽ hừ một tiếng, liền tái mét mặt mày, ấp úng nói.
" Ra là thế! Tôi sẽ xử lý sau!" - Nói rồi anh liền quay sang trao thẻ tận tay vị khách, mỉm cười đầy thân thiện - " Xin lỗi anh! Lỗi là ở nhân viên chúng tôi! Anh có phiền không nếu tôi mời anh một bữa ăn trưa?"
Thoáng thấy vẻ mặt của vị khách dường như định chối từ, thì anh lại nói ngay, tay chỉ thẳng về phía thang máy:
" Vì sơ suất của chúng tôi mà gây phiền hà cho anh thật không đáng. Bây giờ đã trưa, anh có thể để lại hành lý cho nhân viên khách sạn đem đến phòng anh, sau đó vào phòng ăn trưa của chúng tôi, không tính phí, xem như là lời xin lỗi của khách sạn Red được chứ?"
Anh chàng cười khẽ, rồi gật đầu với Kevin. Môi cũng nở một nụ cười vừa lòng:
" Vậy thì tôi đồng ý!"
" Tôi là Kevin! Hân hạnh được gặp anh!" - Anh vừa nói vừa chìa tay trước mặt vị khách.
" Tôi là Quốc Thịnh! Rất vui khi biết anh!"- Nói đoạn, anh chìa tay ra bắt lấy tay của Kevin, khẽ mỉm cười.
Thoắt chốc, hai đôi mắt họ gặp nhau, trao cho nhau một cái bắt tay đầy lịch sự. Không ai nhận ra rằng, sau một lần giao lưu gặp mặt, định mệnh của họ lại một lần nữa xoay vòng.
Trời đã xế chiều, dưới làn khói mờ ảo qua hơi thở, Phương Nhã co rúm người lại, trùm chăn kín mít, phà những hơi thở nóng hổi lên tay mình, xoa xoa. Rồi chưa đầy ba giây sau, cô liền bật người ngồi dậy, mắt đảo liên tục quanh phòng:
" Hình như tối hôm qua Kevin không mặc áo phông mà đến thẳng khách sạn luôn thì phải! Hôm nay trời lạnh như thế, anh ấy sẽ cảm lạnh mất!"
Nghĩ đoạn, cô chạy vội vào phòng làm việc của anh, với tay lấy chiếc áo khoác màu nâu sậm to bè trên móc treo quần áo, phủi phủi lên thân áo rồi tư lự mỉm cười.
Bước xuống cửa lầu, cô ngó nghiêng một hồi rồi vọng vào trong nhà nói với Thảo Nhi:
" Thảo Nhi! Chị ra ngoài hóng mát một chút, một lát chị về nhé!"
Phương Nhã vừa nói xong liền chạy một mạch ra ngoài, đứng trên giao lộ của ngã ba, cô bắt đầu đưa tay ra ngoắt xe, vẻ mặt hồ hởi hiếm thấy:
" Taxi!"
Trong khi đó ...
" Chị Jessica! Không được, giám đốc sắp về ..."
Thảo Nhi trên người còn đeo tạp dề, tức tốc chạy ra ngoài ngăn cản Phương Nhã, nhưng đến khi định thần lại thì trước mặt chỉ còn là khoảng không vắng lặng, bóng dáng cô đã biến mất nhanh chóng.
............
" Cộp!"
Kevin đóng sập bản hồ sơ lại, đôi chân mày cau lại tưởng chừng như sắp dính chặt lại vào nhau, mắt vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh ngã đầu dựa vào thành ghế.
Đã 5h chiều, thường thì giờ này anh sẽ về nhà cùng ăn cơm với Phương Nhã. Nhưng hôm nay tâm tình anh không được tốt, lại thêm phần công việc quá bận rộn, khiến anh quên mất cả thời gian. Suy nghĩ một hồi, không hiểu sao anh lại bấm số gọi điện về nhà:
" Alo!"
Tiếng chuông vừa reo được một tiếng, thì đầu dây bên kia đã nghe giọng Thảo Nhi bắt máy. Hàng lông mi khẽ động đậy, anh siết chặt điện thoại, áp thật sát vào tai mình:
" Jessica đang làm gì?"
" Ơ, giám ... giám đốc!!! Ơ ... chị ... chị ... Jessica vừa mới ra ngoài. Chị ấy bảo muốn ra ngoài hóng gió!"
Thảo Nhi giật thót mình bởi giọng đầy lãnh đạm của anh, mồ hôi túa ra trên trán. Đúng thật cô không nghĩ đến tình huống anh gọi điện về nhà nhanh như vậy, lại ngay sau lúc Phương Nhã rời khỏi nhà.
" Giám ... giám đốc! Em đã dặn chị ấy là giám đốc sắp về rồi, mà ... mà ..."
Cô bé sợ rằng sẽ bị la mắng, nên hấp tấp giải thích, giọng có phần rụt rè hơn. Sau một hồi lặng thinh, đến khi cô bé tưởng rằng đầu dây bên kia đã cúp máy, thì lúc đó anh mới cất tiếng:
" Được rồi! Giờ tôi chưa về đâu! Cô ấy cũng chỉ đi loanh quanh một tí rồi về, không có gì phải lo!"
Không đợi Thảo Nhi mở miệng, anh nhanh chóng cúp máy, cảm nhận được rằng trong lòng khó chịu, chân mày không khỏi cau lại:
" Ngay cả cuộc gọi cho mình cũng không có, còn vui vẻ đi hóng gió?"
Đôi mắt anh vụt tối sầm, khẽ cười gằng một tiếng, đầu óc không còn muốn nghĩ gì tiếp nữa, khoác áo lên người rồi đi thật nhanh ra khỏi khách sạn, leo lên xe phóng chạy đi, khuất nhanh sau con đường vắng bóng.
Trong khi đó, tại phòng 507 ...
Quốc Thịnh đang ngồi nghiền ngẫm bản kế hoạch bên đối tác, một tay chống cằm, một tay nhìn vào màn hình laptop thăm dò những thông tin trong việc kinh doanh, lòng trở nên vô cùng rối rắm.
" Phương Nhã!"
Tiếng gọi the thé của một người đàn bà thốt lên từ xa khiến tim Quốc Thịnh như ngừng đập, toàn thân căng cứng, mọi cảm xúc dồn nén bao lâu sắp trào ra thì bị anh cố dằn lòng lại, kìm nén trong hơi thở phập phồng, môi bật cười chua chát:
" Chỉ là trùng tên. Cô ấy không thể nào đến được đây ..."
Miệng thì nói nhưng trong lòng anh không tránh nổi hoang mang, hai tay run rẩy, đôi chân dường như không còn muốn nghe lời anh nữa, liền lao như bay xông ra ngoài, miệng không khỏi thốt lên đầy kích động:
" Phương Nhã!"
Vừa lao ra khỏi cửa, anh chợt đứng sững lại, mắt đờ đẫn nhìn vào hình ảnh trước mắt. Một người đàn bà trông khoảng ba mươi, tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt của người châu Á, trên tay còn cầm tô cháo, khụy người xuống nói với cô bé tóc xoăn, ra giọng yêu chiều xen lẫn trách móc:
" Phương Nhã! Không được chạy lung tung! Ngoan, vào phòng ăn hết tô cháo rồi ba sẽ về!"
Quốc Thịnh ngẩn người nhìn bóng dáng hai mẹ con người Châu Á khuất dần, một hồi sau mới có thể lấy lại được tinh thần, lòng cảm thấy thất vọng nặng nề. Đúng là cái tên mà anh mong chờ từng ngày, nhưng rất tiếc người mà anh thật sự cần thì lại không xuất hiện, chỉ là tên trùng tên mà thôi!
Anh lắc đầu, thầm trách mình sao quá ngu ngốc, một hồi lâu sau trở về phòng, anh nhận ra rằng tâm trí mình không còn hơi sức đâu mà để ý đến bản kế hoạch trước mắt nữa, bèn lôi ra từ trong vali một chiếc áo, khoác đại lên người rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Thư giãn! Điều duy nhất anh cần, là phải tìm một nơi nào đó, thư giãn đầu óc cho tỉnh táo, tránh việc ngày đêm thương nhớ đến một người con gái mãi không xuất hiện...
Đi được một hồi, chân anh khẽ dừng bước tại quán Bar Night, ngẩn người một lúc lâu... anh cất bước tiến thẳng vào bên trong, hai tay thong thả đút vào túi quần.
Dưới tiếng nhạc xập xình, những người xung quanh ai nấy đều như lắc lư theo điệu nhạc, uốn ** từng nhịp không ngừng nghỉ, trong ánh đèn mập mờ xoay mòng, Quốc Thịnh cảm thấy như đầu óc mụ mẫm đi, chân từng bước đi vào, tiến đến quầy nước uống, dõng dạc nói với tiếp viên quầy bar:
" Cho tôi một chai whisky!"
Trong tích tắc, chai rượu được đưa ra trước mặt, anh rót một ít vào ly đá miệng rộng, rồi uống ực một hơi, như muốn giải tỏa đi những buồn phiền trong lòng.
" Anh cũng ở đây nữa sao?"
Bất ngờ một giọng nói đặc quánh vang lên bên tai khiến Quốc Thịnh xoay đầu lại, anh mở to mắt, không ngờ chàng trai giám đốc tuấn tú của khách sạn Red lại xuất hiện tại nơi này, ngồi kế cạnh anh với bộ dạng say khướt...
Chưa kịp suy nghĩ, anh đã thấy Kevin nhìn anh cười khổ, rồi lại nốc nguyên chai rượu cho đến hết, rồi lại kêu tiếp chai nữa. Đến lúc này, anh mới để ý rằng khuôn mặt anh chàng giám đốc kia đã đỏ ngầu, cả người say khướt cực độ, dường như đã có chuyện buồn nào đó...
Không kiềm chế được tò mò, anh lại cất giọng hỏi bằng tiếng anh:
" Anh không sao chứ? Dường như anh có tâm sự?"
Kevin lúc này hơi nghiêng đầu không đáp, chỉ khẽ đưa ly mình chạm nhẹ vào ly rượu của Quốc Thịnh, cười nói:
" Cụng ly chứ? Tôi và anh đều là người Việt, không cần phải nói tiếng anh!"
Chân mày anh khẽ giãn ra, đôi mắt sáng lên đầy vui mừng. Thì ra anh chàng giám đốc mình vừa gặp buổi sáng cũng là người Việt Nam, không nghĩ ngợi gì nữa cũng đưa ly chìa trước mặt, cụng ly vào nhau mỉm cười:
" Thì ra anh cũng là người Việt!"
Anh nhấp một ngụm rượu, lòng cảm thấy bớt nặng nề đi chút. Dường như gặp được một đồng hương nơi đất khách xa lạ, cũng có thể khiến tâm tình thoải mái vui vẻ được mấy phần. Vào đúng lúc anh định cất lời thì Kevin đã lên tiếng trước, giọng trở nên điềm đạm hơn, nhưng có vẻ không được mấy tỉnh táo:
" Nhìn anh, tôi có cảm giác chúng ta đang đồng tâm sự!"
Quốc Thịnh ngẩn người, không kịp phản ứng lại thì Kevin lúc đó lại nói:
" Có phải là cô gái trong tấm ảnh đó không?"
Phương Nhã bước xuống taxi, chân rảo bước thật nhanh vào khách sạn Red, hồ hởi cất giọng với anh chàng nhân viên cửa quầy:
" Anh ơi! Cho tôi hỏi, có giám đốc ở đây không?"
Anh nhân viên ngẩn người, nhăn trán nhìn cô hỏi lại:
" Cô nói cái gì?"
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của chàng trai, cô mới sực nhớ ra là ban nãy mình hỏi bằng tiếng việt, bèn chuyển giọng sang tiếng anh:
" Anh cho tôi hỏi có giám đốc ở đây không?"
" Dạ thưa cô, cô có hẹn trước với giám đốc không? Tên cô là gì?"
Cô ngây người một lát, quên mất là chưa bao giờ đặt chân vào khách sạn này, nên không ai biết cô là ai cả. Định bụng sẽ muốn lên tìm anh trao tận tay chiếc áo khoác, nhưng thân phận của anh là gì, đâu phải ai muốn gặp là có thể gặp!
" Thôi vậy! Nhờ anh trao dùm giám đốc cái áo khoác giùm tôi! Tôi về đây!"
Vừa bước chân ra khỏi cửa khách sạn, đầu óc cô như tỉnh táo hẳn, lòng hoài nghi hành độc kỳ cục của mình từ nãy đến giờ, việc đem áo khoác cho anh đâu cần cô phải cất công đem tới, chỉ việc nhờ người làm là được thôi mà!???
Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thái độ của cô có vẻ rất sốt sắng, cô lo lắng cho anh thế này có phải là hơi quá không? Hơn thế nữa, giờ cũng đã tối, có lẽ anh cũng sắp về rồi...
Nghĩ đoạn, cô liền lấy máy ra gọi điện, nhưng tiếng chuông chỉ vừa kêu một tiếng thì lại cúp máy thật nhanh. Mắt lại nhìn chăm chăm vào trong khách sạn, lòng không khỏi thở dài:
" Sáng giờ anh ấy không gọi cho mình, có lẽ là bận lắm. Mình không nên phiền thì hơn!"
Gió khẽ sượt qua người, mái tóc của Phương Nhã khẽ tung bay trong gió. Cô thở ra làn khói, hai tay đút vào túi áo để giữ ấm, xoay người cất bước đi .
Nhưng rồi chân chợt khựng lại, đôi tay lỳ lợm lại lấy ra chiếc điện thoại màu hồng nhỏ xinh, tay chần chừ bấm số ...
........
Dưới tiếng nhạc xập xình, đôi mắt Kevin đen tuyền nhìn sâu vào mắt Quốc Thịnh, mặt không biểu lộ cảm xúc.
" Anh nói gì?" - Tay Quốc Thịnh hơi co lại, khóe môi giật giật.
" Cô gái trong ví của anh, tôi không cố tình nhìn thấy đâu! Xin lỗi, tôi nhiều chuyện quá!"
Kevin bắt đầu nói lung tung, tay xua xua phân bua, rồi lại gục đầu xuống cạnh bàn, cả người như bị trút hết sức lực, miệng nói ra những câu không rõ nghĩa, lí nhí, đến mức Quốc Thịnh không thể nghe rõ anh nói gì: