Nhìn thấy bóng dáng Phương Nhã và ông chủ tịch Nguyễn đi đằng trước, Quốc Thịnh vô thức, đi theo họ như thôi miên, cho đến khi đặt chân bước vào quán cafe sang trọng, anh mới như sực tỉnh, thầm trách bản thân mình sao lại nhiều chuyện đến như thế???
Trong khoảnh khắc, mắt anh liếc nhìn chiếc bàn ở phía xa, bên trong cùng, cô đang mím môi căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chứng tỏ cô đang chịu sự áp lực đàn áp. Nhìn dáng dấp quen thuộc kia, anh chợt nhận ra bản thân đã bị cô thu hút từ lúc nào, lòng lúc này chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc hai năm trước, người con gái này đã xảy ra chuyện gì!
Anh ngồi nhanh vào một chiếc bàn gần đó, dù không gần nhưng đủ tầm để nghe rõ những chuyện của đối phương.
" Jessica, cô nói xem, tôi phải chi bao nhiêu tiền cô mới chịu buông tha con trai tôi?"
Người đàn ông ngồi nhâm nhi tách trà, cất giọng lạnh lùng nhìn cô, tuy nhiên môi lại nở một nụ cười khinh bỉ, nhưng âm thanh vô cùng gai góc, sắc nhọn đâm thẳng lên người Phương Nhã:
" Đừng nghĩ đến chuyện sẽ từ chối tôi thêm một lần nữa. Cô nên hiểu rõ bản thân mình hiện giờ là ai.Jessica! Hừ Cái tên này, thân phận này, tất cả cũng đều một tay đứa con trai ngu ngốc của tôi tạo cho cô thôi." - Ông nhíu mày, động tác hệt như kevin, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn hiện tia nhìn đầy hiểm ác - " Nó nhất thời say nắng, không rõ bản thân mình đang làm gì. Nhưng tôi thì biết, chỉ một thời gian ngắn không thấy cô, tự khắc nó sẽ quên ngay, và biết hành động lúc này là ngu xuẩn!"
Quốc Thịnh tay cầm ly trà bỗng run lên, anh không nghĩ rằng thân phận và cái tên Jessica này hóa ra là giả, cô gái này vốn dĩ chỉ là một người sống không hề có quá khứ. Bất chợt, huyết quản trong người anh như sôi sục lên, càng nghe những cuộc đối thoại, anh càng cảm thấy thân người mình như căng lên, hồi hộp theo dõi từng lời một, không bỏ sót câu nào.
Nhìn ly cafe trên bàn được cô khuấy đều, lòng Phương Nhã như cuộn sóng, muốn tràn vào bờ nhưng mãi vẫn không đến được bờ. Hít một luồng khí lạnh, cô lễ phép đáp lại, giọng rõ ràng rành mạch, cố tỏ ra bình thường nhất có thể:
" Bác trai, bác lầm rồi! Tình cảm con dành cho anh ấy là xuất phát từ trái tim, không hề giả tạo. Quá khứ có nghĩa là gì, điều đó không thể chứng minh được hạnh phúc thật sự của con trai bác, quan trọng nhất là con yêu anh ấy, và anh ấy cũng vậy. Chẳng lẽ bác cho rằng, quá khứ của một con người đáng để đánh đổi hạnh phúc hiện tại của con trai bác hay sao???"
" Hahaha!" - Giọng cười của ông man rợ khiến Phương Nhã giật mình, ngay cả Quốc Thịnh ngồi gần đó cũng cảm thấy lạnh sống lưng - " Cô thật ngây thơ, ngây thơ đến mức tự phụ!"
Nhìn nụ cười nham hiểm của người đàn ông trước mặt, cô bỗng thấy tức иgự¢ đến khó thở, không kiềm chế được đành buột miệng hỏi:
" Bác nói vậy là ý gì?"
Ông xoáy sâu đôi mắt vào cô, ngón tay gõ từng nhịp lên bàn, thảnh thơi nói như đã nắm chắc được phần thắng:
" Cô nghĩ con tôi yêu cô thật sao? Chẳng lẽ cô ngây thơ nghĩ rằng chừng ấy việc nó đã làm cho cô, là bằng chứng rằng nó yêu cô sao?"
Ruột gan cô bỗng nóng như lửa đốt, từng lời nói của ông, rõ ràng mạch lạc đến mức cô cảm thấy nghẹt thở, thật tình không muốn nghe tiếp nữa!
" Từ nhỏ đến lớn, những đứa con gái xung quanh nó đều bị vẻ đẹp lãng tử đào hoa của nó thu hút, hễ thấy nó đối xử tốt với ai, người đó đều lầm tưởng rằng bản thân mình được lòng hoàng tử, một bước muốn làm phượng hoàng. Cô cũng như bọn họ, đều tự phụ không biết lượng sức mình, tại sao không biết nhìn lại bản thân rồi hãy trèo cao???"
Cô ánh mắt có hơi động đậy, nhưng chẳng lâu sau lại trở nên vô cùng bình tĩnh, ung dung đối đáp:
" Con tin anh ấy!"
Nói rồi cô đứng lên, khách khí nói với ông một câu cuối cùng:
" Xin phép bác, con phải về lại bệnh viện. Kevin không thấy con nhất định sẽ lo lắng!"
Âm thanh cao ✓út của ông kéo lên tới tận mang tai, khiến đôi chân dứt khoát của cô vừa mới thoắt đứng dậy đã vội sững lại, bàng hoàng quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt:
" Cô nghĩ rằng bản thân mình là lọ lem trong cổ tích sao? Hai năm trước, nếu như người mà cô ᴆụng phải không phải là chiếc xe của con tôi, thì có lẽ bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái xấu xí với nửa khuôn mặt bị biến dạng. Tuyệt đối sẽ không phải là một đứa con gái xinh đẹp của ngày hôm nay đâu. Chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu, làm người đừng nên quá tham lam hay sao?"
Cô bấu chặt tay mình, ngăn cơn phẫn nộ sắp chực trào trong lòng. Cảnh tượng đó, bao năm qua cô chưa từng dám quên, chưa từng cho phép bản thân mình được phép quên. Từ lúc cô tỉnh dậy, ai cũng nói rằng trước khi phẫu thuật cô rất xấu xí, nếu như không may mắn ᴆụng phải anh, không phải anh chấp nhận điều trị phẫu thuật gương mặt cho cô... thì sẽ không có Jessica của ngày hôm nay!
Cô gái xấu xí với gương mặt bị hủy hoại phân nửa khuôn mặt, như không ngừng ám ảnh, cảnh báo rằng quá khứ của cô nhất định rất đau đớn.
Điều này, không chỉ là bảo cô hãy thức tỉnh, còn nhắc nhở cô rằng ... tuyệt đối cô không phải là cô gái xứng với Kevin!
Cô không xứng với Kevin!
Hoàn toàn không xứng ...
Chầm chầm, chầm chậm quay đầu lại, cô từng bước tiến ra phía cửa, mỗi bước ngày càng nhanh hơn, ra khỏi nơi này, cô nhất định phải ra khỏi nơi này, thật nhanh!
Trong một góc khuất, bóng dáng vị chủ tịch mỉm cười nhâm nhi tách cafe, tận hưởng cảm giác chiến thắng ...
Cũng ngay tại nơi đó, cách một chiếc bàn, Quốc Thịnh ngồi đó, toàn thân đông cứng, đôi mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không trước mặt, không một ai nhận ra, sắc mặt anh ngày càng tối sầm, khuôn mặt trở nên trầm trọng, mồ hôi lạnh úa ra đầy người.
Tách!
Giọt nước cafe màu nâu sẫm thấm ướt tay anh, hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, khiến cả tay anh sưng đỏ, in hằn những gân xanh nổi đầy. Trong đầu anh lúc này chỉ là vô số những câu nói được lặp đi lặp lại của chủ tịch Nguyễn, vốn không hề để ý đến ly cafe nóng đã bị đổ lên bàn tay của mình ...
"Hai năm trước, nếu như người mà cô ᴆụng phải không phải là chiếc xe của con tôi, thì có lẽ bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái xấu xí với nửa khuôn mặt bị biến dạng ... "
Xưa kia là cô gái xấu xí, vậy chẳng lẽ khuôn mặt bây giờ là do phẫu thuật thẫm mĩ mà ra hay sao????
Cô gái xấu xí ... nửa khuôn mặt bị biến dạng ... !!!!!
Lại mất đi trí nhớ, hơn nữa cô cũng lại là người Việt ...
Hèn gì, anh lại cảm thấy cô thân thuộc đến vậy. Giọng nói của người đó, nhất quyết không bao giờ anh quên được...
Ở đời, không thể lúc nào cũng trùng hợp như thế. Nhất định không phải là trùng hợp ... nhất định ...
Tim anh dường như bị ai đó Ϧóþ nghẹn, bờ иgự¢ càng tưng tức, khó chịu ... đôi mắt trở nên vô cùng hoảng loạng, đảo liên tục xung quanh tìm kiếm ...
Rầm!
Tiếng đập bàn vô cùng lớn đến mức khiến cả quán đều kinh ngạc ngoái đầu nhìn, mắt tỏ rõ khó chịu nhìn về phía cuối vách tường ...
Quốc Thịnh như sực tỉnh, dùng toàn bộ sức lực phóng như bay ra ngoài, nhưng rồi nhanh chóng bị một lực kéo thật mạnh, kèm theo là thanh âm của một cô gái nói tiếng hàn.
Thẫn thờ xoay đầu lại, anh bắt gặp khuôn mặt của cô gái phục vụ, tay bíu chặt lấy cánh tay anh tỏ ý đòi tiền, cuối cùng anh dùng bàn tay run rẩy của mình lôi từ trong túi ra số tiền, nhét vào tay cô gái rồi cuống cuồng lao thật nhanh ra cửa.
Anh không phải bị ảo giác?
Giọng nói mà anh đã nghe được từ người con gái Jessica kia, đích thị là Phương Nhã của anh!!!
Ông trời thật trớ trêu, cho anh gặp lại cô ... nhưng khi đứng ở trước mặt, cự ly gần nhau như thế, anh lại không nhận ra được người con gái anh vẫn yêu!!!
Siết chặt quai hàm, anh gồng mình dùng hết sức lực lao ra ngoài, tìm kiếm bóng hình người con gái vừa mới khuất dạng. Bất chợt, tim anh đập mạnh, cảm giác cảnh báo cho anh biết rằng ... cô gái Jessica kia đích thị là Phương Nhã của anh, là Phương Nhã!!!!
" Phương Nhã!!!"
Quốc Thịnh điên cuồng gào lên, đứng giữa biển người qua lại, sống mũi cảm thấy cay cay, nhưng không tài nào nặn nổi một giọt nước mắt.
Trong khoảnh khắc, bốn bề xung quanh, mọi người đều đứng lại, hướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng hét đầy đau đớn kia. Quốc Thịnh sững người, trợn trừng nhìn về phía trước, mái tóc uốn cong bồng bềnh trong gió, tà váy trắng khẽ đung đưa như trêu ngươi, Quốc Thịnh nghẹn ngào, anh thấy rồi! Anh thấy cô rồi ...
Từ phía xa, Phương Nhã xoay đầu lại, hai hàng nước mắt chảy dài chưa kịp khô nay lại một phen ૮ɦếƭ đứng khi một lực mạnh từ đâu lao tới, ôm chầm lấy mình, cả người run rẩy, môi nghẹn ngào:
" Phương Nhã, tìm được rồi! Anh tìm thấy em rồi!"
Lồng иgự¢ anh như nổ tung, siết chặt lấy thân hình mảnh mai, cố ép chặt người con gái đó vào lòng mình, giọng nghẹn ngào, đứt quãng, tay càng ôm chặt lấy cô hơn.
Phương Nhã đờ cả người, vòng tay rắn chắc đầy mạnh mẽ của người con trai lạ mặt ghì siết lấy mình đến nỗi cô cảm thấy nhói đau. Hiện thực trước mắt khiến cô không khỏi bàng hoàng, mắt trợn trừng hoảng hốt:
" Anh ... anh làm gì vậy? Buông ... buông ra!"
Cô vùng vẫy, dùng hết sức lực đưa hai tay đẩy bờ иgự¢ anh ra khỏi mình, cảm thấy dường như sắp nghẹt thở đến nơi, không chịu nổi liền hét lên đầy hoảng loạn. Thế nhưng vòng tay cường bạo ấy quyết không buông cô ra, cứ thế mà siết càng lúc càng chặt.
Mãi một lúc sau trấn tĩnh lại, Quốc Thịnh mới nhận ra thân hình mảnh mai kia đang run rẩy, anh mới hoảng loạng buông cô ra, nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy sự kích động, hai tay nắm chặt lấy vai cô như sợ rằng chỉ cần sơ suất một chút thôi, người con gái kia sẽ bỏ anh mà đi mất.
" Xin lỗi ... xin lỗi em, anh kích động quá , cho nên ..."
Chát!
Sắc mặt Quốc Thịnh tái xanh, một bên má trái lặng lẽ nhận lấy cái tát như trời giáng từ Phương Nhã. Anh ngây dại nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô mà không khỏi bàng hoàng. Cô ... tát anh?
" Đồ xấu xa, ai cho phép anh ôm tôi. Tôi là Jessica, không phải là Phương Nhã gì cả? Anh có bị điên không vậy??"
Cô rơm rớm nước mắt, trừng mắt nhìn người con trai trước mặt mà không tránh khỏi ghê tởm. Vài giây trước, tâm trạng cô vô cùng nặng nề khi nghĩ đến chuyện của cô và Kevin, thì bây giờ lại gặp phải một tên tâm thần, tự động ôm chầm lấy cô như thế. Hôm nay là cái ngày gì vậy???
Cô uất ức nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, đến lúc sau mới phát hiện, anh ta chính là người con trai hôm qua cô gặp ở thang máy:
" Anh ... anh là ..."
" Phương Nhã!!!"
Nhìn vào đôi mắt to tròn quen thuộc ấy, tim anh nhói lên, tận sâu trong lòng anh đang gào thét, cảm giác đang mách bảo người con gái trước mặt chính là Phương Nhã của anh, là người con gái bấy lâu anh tìm kiếm!!!
Thế nhưng, sao cô vẫn không nhận ra anh..?
Chúng ta, đã từng yêu nhau như thế!!!
Cố kiềm chế cơn phẫn nộ sắp trào ra, Quốc Thịnh chầm chầm ... chầm chậm tiến đến gần, khẽ đưa tay, sờ vào mái tóc lòa xòa trước mặt của cô, vén qua một bên ... tim phút chốc cũng nhảy dựng, đợi chờ một cơ hội duy nhất chứng minh được cô chính là Phương Nhã...
Vết thương do phỏng nặng, từ bên má trái xuống phía cổ dưới, và một bên vai trái cũng bị phỏng nặng. Đó chính là vết tích để lại sau vụ tạt axit mà Cẩm Tú đã gây ra hai năm về trước. Những ký ức đó, những mảnh vỡ vụn vặt, những vết tích còn sót lại, tất cả đều như tái hiện lại trước mắt.
Tách!
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt Quốc Thịnh, anh run rẩy, nhìn chằm chằm vào vành cổ phía dưới của Phương Nhã. Vết sẹo lồi lõm in hằn trên cổ, chính là chứng minh duy nhất cô chính là Mai Phương Nhã!!!!
" Phương Nhã, em đúng là Phương Nhã rồi!"
Đôi mắt Quốc Thịnh đỏ ngầu, long lanh tia nhìn đầy vui sướng, mừng rỡ. Cuối cùng qua bao nhiêu thời gian, dù phẫu thuật gương mặt, cô vẫn còn lưu lại những vết tích bị phỏng năm đó trên người không xóa bỏ. Cũng chính vì vậy mà anh càng chắc chắn rằng cô chính là Phương Nhã. Nhìn vết sẹo bị che đi bởi chiếc áo kín cổ, Ⱡồ₦g иgự¢ anh như nổ tung, nghẹt thở.
Đứng dưới biển người rộng lớn, Phương Nhã kinh hãi hất tay người con trai trước mặt ra, cố vùng vẫy mãi mà vẫn không thoát khỏi, liền bực bội trừng mắt nhìn anh:
" Anh làm cái gì vậy? Tôi không ngờ anh lại là ..."
Câu cuối cùng cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị anh nuốt mất trong nụ hôn cường bạo, anh siết chặt lấy cô, áp sát cả người cô ghì vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của mình, tham lam quấn lưỡi lấy môi cô, cố tách bờ môi ngọt lịm kia để tiến sâu vào bên trong. Nhưng chưa kịp đưa lưỡi vào thì anh chợt nhói lên ở vành môi, thoắt chốc mùi tanh của máu đã thoang thoảng nơi khóe miệng.
Tim anh nhói đau, nhưng vẫn cố gắng hôn lấy cô điên cuồng, kìm chặt cô đến không còn kẽ hở, mặc cho móng tay thon dài kia ghim chặt vào da thịt anh, bấu chặt đến hiện lên những vết hằn, vết sẹo... mà cứ cố chấp không chịu rời.
Cô đấm thùm thụp lên người anh, lại cắn thêm một phát lên môi anh, khiến máu rỉ ra, tràn vào trong khoang miệng. Đến lúc này cô mới bần thần nhận ra, bản thân mình không đủ sức để chống cự nữa, nhịn không nổi liền bật khóc.
Giọt nước mắt của cô, trong tích tắc khiến mọi hoạt động ban nãy của anh đều dừng lại. Ngỡ ngàng, đau đớn, anh chợt nhận ra mình đã làm cô sợ hãi, nhất thời liền buông tay ra, ríu rít xin lỗi:
" Phương Nhã, đừng khóc! Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không cố tình làm em sợ đâu, đừng khóc!"
Anh vừa nói vừa đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má cô, nhưng không nghĩ là càng làm cô thêm hoảng sợ, hất tay ra khỏi anh như hất thứ gì đó đáng ghê tởm, sắc mặt cô chuyển sang xanh mét khiến tim Quốc Thịnh không khỏi nhói lên.
Cô dùng hết sức lực vùng chạy thật nhanh, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng kìm *** của Quốc Thịnh, tay anh cứ nắm chặt lấy cổ tay cô không buông, siết chặt đến mức cô có thể cảm nhận được xương sắp gãy, nhất thời la lên:
" Đau quá, buông tôi ra. Anh bị điên rồi, tôi đâu có quen biết anh, huhu!! Đau quá, thả tôi ra, thả tôi ra đi! Kevin!!!!!!!"
Nghe thấy cô kêu tên người con trai khác, hơi thở anh như bị nghẹn lại, tức иgự¢ đến khó chịu. Hai năm rồi, không ngờ bóng hình của cô không còn chỗ cho anh nữa. Trong mắt cô giờ chỉ có Kevin - người con trai đã ở bên cạnh cô suốt hai năm qua. Tại sao lại như thế???
Đến khi trấn tĩnh lại, anh mới nhận ra cổ tay cô đã bị anh siết đến in hằn những dấu tay trên đó, liền giật mình buông tay ra, đau đớn nhìn cô, người con gái trước mặt anh, từ khi nào đã trở nên như vậy. Cô sợ anh đến thế sao???
Anh xoáy đôi mắt bi thương của mình mà nhìn cô, thật lâu. Dường như cô cũng bị đôi mắt buồn kia thu hút, nên đôi chân vừa muốn chạy liền bắt gặp ngay đôi mắt của anh, ngỡ ngàng đứng đó, lặng im như tượng. Bất giác, cảm xúc lạ lùng kia lại trỗi dậy, khiến cô trở nên hoang mang, lo lắng. Người con trai trước mặt rõ ràng là người lạ, thế mà cô lại có cảm giác như đã quen lâu lắm rồi...
" Làm ơn để tôi đi, chúng ta không quen biết nhau, tôi không phải là Phương Nhã gì cả. Tôi muốn về bệnh viện!" - Cố kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, cô gằng từng chữ với anh.
" Sao có thể không biết được?" - Anh rít lên đầy kích động, nhưng thoáng bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, anh liền hạ giọng xuống, hít luồng khí lạnh vào phổi, căng thẳng nói - " Phương Nhã, em là Mai Phương Nhã, là người yêu của anh. Chúng ta đã từng rất yêu nhau nhưng chỉ vì một số chuyện hiểu lầm mà em xa anh.Hai năm qua anh cật lực tìm kiếm em, đi đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng em, anh nhớ em đến phát điên được. Thế mà bây giờ gặp lại, em lại nói không nhận ra anh???"
Cô ngỡ ngàng, nhìn sâu vào đôi mắt đó cô biết anh không nói dối, thế nhưng mọi chuyện quá bất ngờ, cô không phản ứng kịp.
" Anh lầm người rồi, tôi ..."
" Không phải, anh không lầm.Giọng nói của em, cảm giác khi anh gặp em, tất cả đều nguyên vẹn như thuở ban đầu. Hơn nữa, em nhìn vết sẹo trên cổ em đi, cả vai trái em nữa, dù cho qua bao nhiêu thời gian anh cũng không thể nào quên. Tất cả gì liên quan đến em, những vết tích của vụ axit ngày hôm đó, em nghĩ rằng trên đời còn có người mang vết thương đúng nơi đúng vị trí như em hay sao? Em đã không còn là cô gái xấu xí bị hủy hoại phân nửa khuôn mặt của hai năm về trước nữa, nhưng em không thể không chấp nhận quá khứ của chính mình được!!!"
Nhìn thấy thái độ như ૮ɦếƭ sững của cô, anh càng bức xúc hơn, những đè nén bao lâu nay một lần tuôn trào ra hết:
" Hai năm qua đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng anh không thể nào quên được em, không lúc nào là không ngừng tìm kiếm em nhưng ... em có biết em như biến mất khỏi cõi đời này không, anh sẽ không chịu đựng nổi mất nếu như em thật sự không quay về bên anh" - Nói đến đây, giọng nói anh nghẹn ngào, đôi mắt nhìn cô âm trầm, quyến luyến mãi không thôi - " Phương Nhã, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp lại nhau ở thang máy, anh đã nhận ra giọng nói của cô gái mà anh yêu nhất. Nhưng em biết không, anh cứ không ngừng tố giác bản thân, rằng chỉ là anh bị ảo giác, người trước mặt anh hoàn toàn không phải là Phương Nhã của anh, hoàn toàn không phải. Rồi cho đến hôm nay, anh sắp sửa lên máy bay về nước, trong đầu anh lúc đó chỉ có một ý nghĩ là gặp Kevin lần cuối cùng, chỉ đơn giản là đi thăm bệnh thôi. Nhưng không ngờ rằng ông trời lại sắp đặt để anh nghe được cuộc nói chuyện của em và ông chủ tịch kia, để anh theo em đến tận quán cafe và hiểu rõ toàn bộ sự thật. Thì ra em chính là cô ấy, em chính là Phương Nhã!!!"
Rào! Rào!
Cơn mưa từ đâu đột nhiên trút xuống như thác lũ, tát những giọt nước mưa lạnh ngắt vào mặt cả hai người. Xung quanh, ai nấy đều hoảng loạng tìm kiếm chỗ trú, chỉ riêng bóng dáng hai người đổ dài trên mặt đất, đứng yên như tượng. Chỉ trong phút chốc, Phương Nhã ngỡ như con tim ngừng đập, mọi thứ xung quanh như mờ hẳn, giọng nói của anh xa dần, xa dần ... rồi cô chẳng nghe thấy gì nữa ...
Bàn tay cô vô thức sờ lên cổ, cô bàng hoàng nhận ra những gì anh nói về vết sẹo trên người mình cũng là những khuất mắc mà hai năm qua cô không ngừng lo lắng, sợ hãi...
Bầu trời trở nên tối sầm, sấm chớp đùng đùng kéo đến, lỗ tai cô ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu lại hiện lên, quanh quẫn mãi câu nói mà bấy lâu cô nghe được, giọng nói đó, mơ hồ, huyền ảo đến mức cô nghĩ là ảo giác ...
" Phương Nhã, hãy về với anh. Nơi này không thuộc về chúng ta, hãy trở lại như lúc xưa có được không? Cho dù em có hận anh, chán ghét anh, thì cũng đừng bao giờ rời xa anh nữa. Anh đã tìm được em rồi, nhất định sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu!!!"
Quốc Thịnh gào lên, chống chọi với âm thanh mưa gió đang gào thét, anh chộp lấy tay cô, ôm chặt vào lòng mình, nói trong thổn thức. Phương Nhã cũng đứng đó, đầu óc trống rỗng ...
" Chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không buông tay!"
Những giọt mưa nặng hạt cứ tát xối xả lên mặt Phương Nhã, cô bàng hoàng, vỡ lẽ ra... giọng nói mà cô từng nghe trong giấc mơ, nghe trong tiềm thức bao lâu nay, chẳng phải cũng chính là giọng của người con trai đang đứng trước mặt cô hay sao???
Nước mắt cô chảy dài, bao cảm xúc lạ lẫm liên tục tràn về, khi giọng nói ấy cứ mãi văng vẳng bên tai, cô cảm nhận được con tim bị ai đó Ϧóþ nghẹn, đau nhói.
Anh chính là người con trai cô thường mơ thấy trong giấc mơ, nhưng mãi không thấy mặt hay sao?
Anh là người yêu cũ của cô, hai người khi xưa đã từng yêu nhau thắm thiết thật sao?
Bất giác, cô phát hiện ra rằng bản thân hai năm qua đã sống trong bóng tối, nhất thời nhìn thấy ánh sáng, liền không thể nào tiếp nhận được hiện thực trước mắt, cứ muốn vùi mình trong bóng tối, mãi không muốn thoát khỏi ...
Người đứng gần cô, vừa gần lại vừa xa, có thật sự là bạn trai của cô không? Hai năm qua, anh luôn tìm kiếm cô thật sao?
Cô phải trở về Việt Nam, cô phải trở về bên anh sao? Vậy còn ...
Ào! Ào!
Mưa càng lúc càng dữ dội, phía trước mặt cô giờ chỉ là một màn trắng xóa, bất chợt ... cô nhớ đến Kevin!
Kevin! Cô không thể để anh ở lại một mình!
Nghĩ thế, cô liền vùng tay ra khỏi Quốc Thịnh, thật mạnh, anh nhất thời trở tay không kịp, loạng choạng lùi về phía sau và ... cô bỏ chạy, hai tay ôm đầu đau khổ, cứ thế không ngừng hét lên:
" Không phải, tôi không phải là Phương Nhã gì cả, tôi là Jessica! Là Jessica!!!!"
" Phương Nhã!!!!"
Anh gào tên cô, đuổi theo trong cơn mưa, thế nhưng cô vẫn chạy, dùng hết sức lực của mình để trốn khỏi anh. Cô đang trốn chạy hiện thực, trốn chạy quá khứ của chính mình ... chẳng lẽ quá khứ của cô bây giờ không còn quan trọng? Chỉ có ở bên Kevin, mới là điều duy nhất cô mong muốn hay sao?
Mặt anh trắng bệch, sắc mặt trở nên u uất, tối sầm, bàn tay anh run rẩy nắm chặt lấy tay cô, lòng chỉ mong cô đừng bao giờ trốn chạy nữa, đừng để anh phải đau khổ thêm nữa. Thời gian hai năm, là quá đủ rồi!!!
" Phương Nhã, anh xin em. Hãy nhớ lại đi, xin em hãy nhớ lại. Thà rằng em cứ chán ghét anh, cứ hận anh như ngày xưa, chí ít rằng trái tim em còn có anh... chứ không phải như bây giờ ... Phương Nhã!!!"
Sâu trong đáy lòng, anh như muốn gào thét thật to để trút hết gánh nặng này trong lòng, thế nhưng sao lời nói thốt ra ... chỉ có thể yếu ớt như thế, uất nghẹn như thế ... Phương Nhã, anh vốn không dám nghĩ, cô đã không còn yêu anh nữa ...
" Anh im đi, tôi không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe!!!!!!"
Cô đau khổ, lắc đầu nguầy nguậy, cả người như khụy xuống đất, hai tay ôm lấy đầu hét lên. Anh nhìn cô đau đớn, tim cũng như bị rạch vài nhát dao, Ⱡồ₦g иgự¢ tức khí khó chịu, anh không chịu nổi khi thấy Phương Nhã của anh không muốn chấp nhận quá khứ...
Tay anh vô thức sờ lên bờ cổ trắng ngần, miết nhẹ lên vết sẹo được cổ áo che khít lại. Nhưng khi vừa chạm vào, cô liền hất tay anh ra, đôi mắt giận dữ gào lên, căm phẫn nhìn anh như thể thấy một sinh vật lạ trước mặt mình:
" Đừng chạm vào tôi"
Cô run rẩy lùi ra xa, chân trượt dốc vì đường trơn, cứ thế theo đà nghiêng người về sau, loạng choạng ngã nhào xuống mặt đường thấm đẫm nước mưa. Rồi bất chợt ... một chiếc xe hơi từ xa lao đến ...
" Phương Nhã!!!!"
Giọng Quốc Thịnh như vỡ ra, kinh hãi thét lên.Trong tích tắc, trước mắt cô chỉ là một màn sương mù dày đặc, tối mịt ... cả người cứng đờ, nhìn thấy chiếc xe từ xa lao về phía mình, sợ hãi đến mức không thể cử động nổi, cổ họng cũng trở nên đông cứng, không cất nổi lời nào ...
Tiếng còi xe càng lúc một gần, đâm thủng màng nhĩ, như rạch một đường dài trước mặt đường. Cô nghe thấy toàn bộ âm thanh hỗn tạp, tiếng phanh còi xe và tiếng thét của Quốc Thịnh, hai chân cô mềm nhũn, ngay cả cử động cũng không thể ...
Két!!!!!!!!
Tiếng va chạm lớn như chấn động cả bầu trời, xé toạc cả không gian. Phương Nhã dường như cảm nhận được bản thân được ai đó ôm chặt, lăn ra khỏi chiếc xe to lớn kinh khủng kia, và hòa cùng những nước mưa ... là thoang thoảng một chút mùi tanh ... của máu.
Chiếc xe hơi đằng trước đâm sầm lên lề đường, người tài xế bên trong bất tỉnh gục lên vô lăng. Tiếng còi xe kêu một tràng dài, inh ỏi giữa bầu trời u ám nặng hạt. Phương Nhã cố gắng nhoái đầu về sau, liếc nhìn xem ai đã đè lên người mình ... nhưng, trước mặt chỉ còn là màn đêm u uất, đen nghịt ...