Nụ cười của thiên thầnMinh khó nhọc kéo chàng trai về nhà mình. Minh là trẻ mồ côi, cô sống ở cô nhi viện từ nhỏ. Cách đây hai năm có một người phụ nữ nhận nuôi cô, lúc ấy Minh đang học lớp mười. Nhưng bà ấy đã mất cách đây sáu tháng do tai nạn. Minh sống một mình trong ngôi nhà nhỏ của người phụ nữ, hằng ngày làm thêm đủ việc để có tiền trang trải cuộc sống. Hoàn toàn cô đơn.
Vết thương của chàng trai không sâu lắm, đa số chỉ là vết thương ngoài da, nhưng có lẽ do mệt quá nên ngất xỉu. Cô không nhìn được mặt chàng trai do anh ta đeo mặt nạ che hết gần nửa gương mặt, Minh chỉ nhìn được đôi mắt nhắm chặt và miệng của chàng trai. Minh định gọi bệnh viện, nhưng không biết tại sao lại thôi. Cô sợ anh ta có chuyện gì nên ngồi canh suốt đêm (Yoo: chỉ là vết thương ngoài da thôi mà con bé cứ làm quá lên =.=”). Cô chống cằm nhìn người thanh niên, tại sao anh ta luôn đeo mặt nhỉ? Minh tự hỏi. Cô có cảm giác chàng trai rất quen thuộc, giọng nói lúc nãy…có vẻ rất giống một người…
Minh dần thi*p đi…và mơ một giấc mơ kỳ lạ…
Minh đến một vùng đất rất lạ…ở đó tối đen, cô độc và lạnh lẽo…Minh thấy sợ. Đột nhiên cô thấy một thiên thần đang đứng nhìn cô, thiên thần đeo mặt nạ vàng che gần hết mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt ấm áp nhưng sâu thẳm và phảng phất một nỗi buồn vô hạn. Đôi cánh của thiên thần màu đen, ánh lên sự đơn độc đến xót xa. Dường như có cái gì đó thôi thúc, Minh tiến đến gần thiên thần, nhưng càng đến gần thì thiên thần càng xa…xa dần…xa dần cho đến khi mất hẳn. Minh hét lên trong tuyệt vọng, cô không muốn ở đây một mình, sự lạnh lẽo ở đây tàn phá tâm hồn cô…Minh sợ…rất sợ…cô đơn độc cả trong giấc mơ. Chợt, thiên thần quay lại…mỉm cười. Nụ cười ấm áp phá tan băng giá xung quanh, không gian như bừng sáng, nụ cười đẹp đến mê hồn.
Minh choàng tỉnh.
Trời đã gần sáng. Cô thi*p đi từ lúc nào vậy kìa? Đột nhiên, Minh có cảm giác như ai đang nhìn mình, cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt ấm áp nhưng sâu thẳm của chàng trai đeo mặt nạ, đôi mắt phảng phất một nỗi buồn vô hạn, sao giống của thiên thần vậy nhỉ? Minh nhìn chàng trai đăm đăm, anh ta cũng chăm chú…nhìn lại.
- Cô nhìn xong chưa? – Chàng trai chớp mắt
Minh giật mình, thấy mình thật vô duyên. Chưa bao giờ cô nhìn ai lâu đến vậy, lần đầu tiên Minh biết đỏ mặt. Không hiểu sao, trước chàng trai này, lớp băng xung quanh Minh như tan vỡ, cô bắt đầu có những cảm xúc của một người…bình thường
- À…xin lỗi! – Minh ấp úng
- Tôi lạ lắm sao?
- Ừm…tôi thấy anh đeo mặt nạ nên thấy lạ thôi! – Minh bình tĩnh…bào chữa
- À mặt tôi có vết sẹo nên không muốn ai thấy
- Ừm! Ra vậy! Thôi anh ăn gì không? Tôi lấy cháo cho anh nha!
- Cảm ơn cô nhưng tôi không muốn làm phiền cô nữa, tôi phải đi!
Minh không cản. Khi cô sắp đóng cửa lại thì chàng trai vội nói:
- Cảm ơn cô lần nữa! Sẽ có ngày tôi trả ơn cô!
Và…anh ta mỉm cười. Nụ cười ấm áp làm vạn vật như bừng sáng. Đến cả nụ cười cũng giống thiên thần trong giấc mơ của Minh.
Minh đứng ngây người nhìn theo dáng chàng trai cho đến khi khuất hẳn, cô còn chưa biết tên anh ta…
Just close your eyes
The sun is going down
You’ll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I’ll be safe and sound…
Tiếng điện thoại reo làm Minh giật mình. Cô choàng tỉnh, chạy đến chụp lấy điện thoại, số của Nguyên:
- Alo?
- Đến trường sớm, đứng trước cổng đợi tôi, tôi mời cậu đi ăn sáng!
- Ừm…!
Minh không từ chối, cô cũng đói lắm rồi, tối qua cô chẳng có cái gì trong bụng, lại ngủ rất khuyu, mà ngủ ngồi nữa chứ, sáng nay người cô đau nhức khắp nơi.
Cổng trường..
- Cậu đến đúng giờ nhỉ?
- Đó là một thói quen tốt – Minh lạnh lùng
Nguyên gật gù.
- Cậu muốn ăn gì?
- Bánh mì!
Nhật Nguyên tròn mắt nhìn Tú Minh. Không phải cậu chưa từng ăn mì ổ, nhưng mà dù sao sáng nay cậu cũng mời, Minh có cần phải tiết kiệm đến thế không?
- Cậu không cần tiết kiệm thế đâu, tôi mời mà! – Nguyên cười lịch sự
- Tôi không thích mắc nợ người khác, vì nể cậu đã giúp tôi chuyện của Ngọc nên tôi mới nhận lời, với lại ăn mì cho lẹ, tôi không muốn trễ học, cậu mời không mời bữa nào đi mời buổi sáng
- Chiều nào tan học cậu cũng chạy như tên lửa, lúc nào cũng thấy cậu bận, trưa ăn ở căng-tin tôi không thích, đông người, người ta dòm ngó
- Sao cũng được! Đi nhanh đi, còn sớm, lát đông bây giờ
- Ừm…!
Kiểu hẹn hò của Nguyên và Minh đúng là có một không hai. Ăn sáng mà mỗi người một góc, vào trường mỗi người một ngã, hay nói đúng hơn là đi chung nhưng mỗi người nhìn một hướng, không ai nói với nhau câu nào. Chợt, họ nghe có tiếng xì xầm:
- Thấy họ lạ ghê!
- Có phải đang hẹn hò không vậy?
Minh khá bực bội khi nghe như vậy. Cô không thích bị dòm ngó, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, vờ không để ý. Đột nhiên, Nguyên kéo Minh lại, choàng vai cô đi giữa bàn dân thiên hạ. Ừ thì…dù sao họ cũng đang “hẹn hò” mà
- Cậu bỏ tay ra được rồi đó! – Minh lạnh lùng
- Ok! Ok! Tôi nghĩ là chúng ta nên thân mật một chút…cậu đừng hiểu lầm…ý tôi là chúng ta nên tỏ ra vui vẻ với nhau một chút, chúng ta như người dưng vậy! – Nguyên lúng túng gãi đầu
- Tôi biết rồi! – Minh vẫn không vui vẻ gì hơn
Ra chơi…
- Anh Nguyên!
Cái từ “anh” đó sắt như dao, cứng như đá, chẳng có chút gì gọi là ngọt ngào, người có thể nói ra chỉ có thể là Minh. Nguyên quay đầu lại, bước ra cửa lớp, nở một nụ cười thật tươi. Bất giác, Minh có cảm giác không gian xung quanh cậu ta như có ánh sáng rực rỡ, nụ cười này…sao lại giống như thế chứ?
- Gì vậy?
- Cậu bảo chúng ta nên vui vẻ hơn!
- Nhưng đừng gọi tôi là “anh”
- Cậu đừng lắm lời, quen nhau gọi thế có vấn đề gì đâu! Tôi cũng có vui sướng gì khi gọi thế đâu kia chứ!
- Vậy sao còn gọi? – Nguyên nổi sung
- Để người ta biết chúng ta quen nhau! – Minh gân cổ cãi
Nguyên lắc đầu ngán ngẩm:
- Thôi thôi tôi xin cậu! Cậu quen tôi thì ai cũng biết hết rồi!
- Vậy à? Không ngờ cậu nổi tiếng đến thế!
- Tìm tôi có việc gì? – Nguyên chuyển chủ đề
- Không gì hết! Kêu vậy cho người ta biết là chúng ta đã “vui vẻ” hơn! Tôi đi tìm Ngọc đây, chào! – Minh đáp, vẻ dửng dưng
Nói rồi cô quay lưng đi thẳng. Lần nào cũng vậy, Minh đến rồi đi như con thoi, để lại trong lòng Nguyên bao cảm xúc khó tả.
“Cậu kỳ lạ thật!”
Nguyên thì thầm, như tự nói với chính mình (Yoo: chứ còn ai ở đó đâu mà nói, nói một mình là đúng rồi).