Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 701

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Khi còn bé, Vương Gia đánh giặc mệt ૮ɦếƭ đi, rất khổ, nhưng còn có thể vui vẻ với ta cùng Lâm Nhi, đi bắt bướm cho chúng ta, còn có thể dạy cưỡi ngựa cho chúng ta, khi đó, thật rất vui vẻ...... chẳng qua là, thời gian tốt đẹp không dài.”
Lệ nàng rơi đầy mặt: “Thật ngắn ngủi, giá chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, ca ca cũng sẽ không...... Ô ô......”
Nàng ta rất thích Vương Gia, nhưng ca ca vẫn ngăn cản nàng, nói nàng cùng Vương Gia không xứng đôi, hi vọng nàng có thể tự lập, tự mình cố gắng, về sau lập gia đình làm chánh thất, bởi vì coi như Vương Gia có muốn nàng, nàng cũng chỉ là thi*p thất.
Nhưng nàng không sao cả, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh Vương Gia, làm thi*p thất cũng tốt.
Nàng cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể ở cùng chàng.
Nghe nàng nói đến chuyện cũ khi còn bé, nói xong đáng thương như vyaaj, Hoàng Phủ Cẩn thở dài.
Khi còn bé hắn rất cô độc, Nhạc Thiểu Sâm cùng hai muội muội hầu bên cạnh hắn, an ủi hắn không ít.
Hắn là người không giỏi biểu đạt tình cảm, người khác đối hắn tốt một phần, hắn nguyện ý báo đáp gấp mười gấp trăm lần.
Nhưng hắn vẫn chỉ coi các nàng như muội muội, chưa từng có ý khác, không có cảm giác như lúc vừa thấy được Tô Mạt liền muốn chiếm làm của riêng.
Hắn tự tay đẩy cửa phòng ra: “Vào đi thôi.”
Nhạc Phong Nhi đỡ khung cửa, xộc xệch đứng lên.
Nàng vào trong nhà, cũng không ngồi, liền vịn bàn đứng xiêu vẹo như chỉ chực sụp đổ, vung trán mình lên chìa cho Hoàng Phủ Cẩn nhìn.
“Vương Gia, không có người ở đây, họ gây họa cho ta ở khắp nơi, lúc ngươi ở đây, ta bị thương, bọn họ cho thuốc nói là tốt, sẽ không để lại sẹo. Nhưng lúc không có người, họ liền ђàภђ ђạ ta một cách ác độc, sửa trị ta, người xem......”
Đợi nàng đưa đầu lại gần một chút, chỗ trán bị thương giữ lại một vết sẹo.
Nếu như không có tóc mái ngang trán, sẽ rất rõ ràng.
Hoàng Phủ Cẩn tự nhiên không biết nàng chọn lúc vết thương lại hồi phục tốt để giở trò, sau đó lấy vết thương bị rách thu được đồng tình.
Hắn mơ hồ nhớ một chút, hình như là vết thương trên trán nàng bị vỡ, sau lại mấy lần rách thêm, dù thế nào đi nữa hắn không để bụng những chuyện này, nếu quan tâm tất sẽ khẩn trương, nhưng hắn căn bản là không chú ý.
Nữ hài tử rất để ý dung mạo, cho nên hắn cũng không cách nào khuyên nàng đừng quan tâm.
Hôm nay mới chỉ là vết thương khép lại, còn muốn không để lại sẹo, hiệu quả còn cách rất xa.
Chỉ có lúc đang dùng thuốc trị thương mà dùng thêm thuốc mới ó thể để cho vết thương khép lại tốt, không lưu sẹo.
Vết thương đã khép lại rồi, liền phiền toái, kể cả là thần y cũng khó giải quyết.
Đây cũng là hắn nghe được ở chỗ Lan Nhược, lúc đó là vì chăm sóc tiểu Tô Mạt, không muốn mượn tay người khác, nhất định phải tự mình chăm sóc, cho nên biết những thứ này.
Hắn sẽ không nhìn kỹ cái trán của nàng ta, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên không nhìn ra Lan Như từng giở trò, cố ý để cho nàng thành sẹo để cảnh cáo nàng.
"Ngươi yên tâm, ta bảo Mạt Nhi nghĩ biện pháp xóa vết sẹo cho ngươi."
"Không, không, không, Vương Gia, ta không muốn nàng. . . . . ." Nhạc Phong Nhi lại giống như nghe thấy điều nàng ta sợ nhất.
Hoàng Phủ Cẩn không ngờ tới nàng ta mâu thuẫn với Tô Mạt như vậy, liền nói: "Vậy hãy để cho Thẩm tiểu thư cùng tam công tử giúp một tay cũng tốt."
Nói xong, hắn cũng không thay quần áo rồi, nói: "Đi ăn cơm đi."
Nhạc Phong Nhi rơi lệ nhìn hắn: "Vương Gia, ngài thay đổi rồi."
Khi còn bé nếu có người dám khi dễ nàng, hắn nhất định sẽ ra mặt cho nàng, ít nhất cũng sẽ hung hăng ra mười mấy roi hả giận cho nàng.
Mà bây giờ, có người muốn Gi*t nàng, cố ý khiến nàng phải hủy dung, thế nhưng hắn thờ ơ ơ hờ.
Chẳng lẽ Tô Mạt thật tốt như vậy sao?
Trong lòng nàng có giá rét thấu xương, có tan lòng nát dạ.
Nhưng thật giống như không ai hiểu.
Thì ra là nam nhân thay lòng, là tàn nhẫn như vậy, cười nói với ngươi quan tâm ngươi, vẫn dịu dàng như cũ như vậy. . . . . .
Không đúng, ngày trước hắn đối với người khác không dịu dàng, đối với nàng là dịu dàng.
Nhưng bắt đầu từ lúc nào, cả người hắn xem ra đã dịu dàng hơn rất nhiều, không hề lãnh ngạo тһô Ьạᴏ như vậy nữa.
Là cái gì thay đổi hắn?
Nàng tình nguyện hắn còn là tiểu hoàng tử cô độc, vắng vẻ, núp ở nơi âm u không có bằng hữu, không có ấm áp, không có người thân.
Nàng tình nguyện, hắn còn không sung sướng như thế, âm u như vậy, chỉ có nàng có thể cho hắn ấm áp.
Nàng tình nguyện, từ lúc bọn hắn chưa lớn, hắn không rời đi, không gặp qua Tô Mạt.
Thậm chí nàng tình nguyện, không có lúc đại ca đồng ý rời Kinh Thành đi vùng khác, chỉ để không cho Hoàng Phủ Cẩn thêm phiền toái.
Bởi vì đại ca "Phản bội" vương gia, nàng không thể lại đi quan tâm hắn, không thể lại theo hắn.
Nàng cảm thấy bởi vì đại ca bất đắc dĩ "Phản bội", cho nên vương gia mới có thể lạnh nhạt nàng, quên mất nàng, để người khác ở trong lòng.
Thậm chí, vương gia có thể hận nàng hay không? Trách nàng?
Cho nên mới đến tình trạng hôm nay?
Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt trầm mặc, hắn không biết nên nói gì, bởi vì hắn cảm thấy bất kể mình nói gì, Nhạc Phong Nhi đều nghe không vào.
Nàng đã từng thiện lương đơn thuần như vậy, hắn không biết nàng ta tại sao lại biến thành bộ dạng thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc