Chuyện Lưu Vân bị thương không công khai, hắn và Lan Như trở về cũng là tránh tai mắt, người khác cũng chỉ nghe nói, còn chưa có đối mặt hắn liền lại đi nha.
Nhạc Phong Nhi tự nhiên nhận định là hắn tìm Hoàng Phủ Cẩn đi, nhất định là làm chân chạy cho Tô Mạt, càng tức giận.
Chỉ là lại không dám đối với Tô Mạt quá mức càn rỡ, dù sao Vương Gia không có ở đây, không ai có thể bảo vệ nàng.
Nhưng lại không cam lòng, cứ như vậy bị Tô Mạt chèn ép.
Ngụy An Lương nhìn Tô Mạt một cái, lại thấy sắc mặt nàng càng thêm đông lạnh, trong bụng cũng cảm thấy cô gái lợi hại hơn nữa, dính dấp đến tình yêu, chỉ sợ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Nếu là người khác chất vấn nàng, nàng chỉ cười cười hơi nhạo báng, nhưng bởi vì là Nhạc Phong Nhi, nàng liền tức giân.
Lúc như vậy, Tô Mạt cũng không phải là dầu muối không vào, không có nhược điểm.
Tô Mạt cũng không thèm nhìn tới Nhạc Phong Nhi, phân phó Lan Như: “Nếu như nàng nói nữa, thì vả miệng cho ta.”
Nhạc Phong Nhi sửng sốt một chút, không dám tin nhìn Tô Mạt, không ngờ tới nàng không cho mặt mũi như vậy, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy liền dám nói lời nói như vậy.
“Ngươi...ngươi......” Lời nàng còn chưa dứt, mọi người chỉ nghe thanh thúy một tiếng, “Pang”!
Trên mặt Nhạc Phong Nhi xuất hiện một bàn tay, Lan Như vẫn như cũ đứng ở một bên, giống như căn bản không có di chuyển.
Nhưng Thẩm Tam mấy thấy rõ là nàng ra tay, chỉ là không ngờ tới nhanh như vậy.
Nhạc Phong Nhi lập tức chảy nước mắt, gương mặt đau rát, Thẩm Tinh Tinh cũng bị ngơ ngác rồi, Tô Mạt này quá kiêu ngạo, nhưng...... Nàng thế nhưng cảm thấy cũng rất có khí thế, mình nói đánh, có lúc chỉ là hù dọa, vẫn chừa đường sống.
Tô Mạt dám nói đánh thì đánh rồi, nói thế nào Nhạc Phong Nhi cũng là nữ hài tử xinh đẹp.
Nhạc Phong Nhi xấu mặt, bụm mặt xông ra ngoài, Thẩm Tinh Tinh để Phỉ Thúy theo sau.
Tô Mạt cười cười, nhìn về phía mọi người, “Thẩm công Tử, ta cùng Cẩn ca ca nguyên bổn chính là muốn đi bái phỏng Thẩm lao gia, mọi người hợp tác lâu như vậy, chúng ta vẫn không có thời gian tự mình tới cửa bái phỏng. Lần này đã có cơ hội, đã tới rồi. Hai ngày trước làm việc đi ngang qua đây, vừa vặn qua biệt viện quý phủ, đi vào bái phỏng, là một vị Mạc quản sự chủ nhà. Viện kia thật xinh đẹp, chỉ là Tam công tử cùng Thẩm tiểu thư không có ở đây, chúng ta cũng không thể không biết xấu hổ cẩn thận đi dạo, liền cáo từ. Nghĩ tới nếu
Tam công tử cùng Thẩm tiểu thư đang ở phụ cận, không bằng làm mặt dày làm phiền.”
Thấy Tô Mạt thế nhưng chủ động muốn xem biệt viện nhà nàng, Thẩm Tinh Tinh vô cùng hả hê rồi.
Nàng bĩu môi: “Như vậy cũng tốt, dù sao biệt viện Thẩm gia chúng ta, nhiều đến ta cũng vậy đếm không hết nữa. Ngươi đã thích như vậy, chúng ta liền dẫn ngươi đi xem một chút, cũng làm chủ nhà một lần.”
Thẩm Tam có chút bất đắc dĩ nhìn muội muội một cái, mình còn không có hỏi rõ ràng ý đồ chân thật của Tô Mạt, nàng liền một tiếng liền đồng ý, thật là nữ nhân thiếu kiên nhẫn.
Đồng dạng là nữ hài tử, muội tử mình cùng Tô Mạt quả thực là một trời một vực.
Tô Mạt vội vàng cười nói cám ơn: “Vậy cũng đa tạ Thẩm tiểu thư rồi.”
Thẩm Tinh Tinh khoát khoát tay, hả hê nói: “Không có gì, cũng chỉ là chút lòng thành, một cái nhấc tay thôi. Nếu sắc trời cũng không sớm, vậy thì ta dẫn người đi trước dọn dẹp một phen, Tô tiểu thư muốn tới chơi, vậy thì sáng mai rồi hãy nói.”
Nàng lại nghiêng đầu phân phó Linh Đang: “Đi nói cho Nhạc tiểu thư, cô ấy là nữ hài tử mỹ lệ động lòng như vậy, không thể ở tại loại địa phương bẩn thỉu này, vẫn là theo chúng ta đi biệt viện thôi.”
Linh Đang có chút không vui mừng, nhưng cũng biết tiểu thư không phải rất yêu thích Nhạc Phong Nhi, mà bởi vì là có thể dùng Nhạc Phong Nhi đả kích Tô Mạt, chiến tranh nữ nhân, thường thường cũng có nặng nhẹ.
Nàng vui sướng đáp, chạy đi gọi Nhạc Phong Nhi.
Mà Nhạc Phong nhi cũng cảm thấy cái này rất có mặt mũi, lập tức chạy tới cùng Thẩm Tinh Tinh khách sáo, nói cám ơn, diễn đủ đùa giỡn, muốn khiến Tô Mạt thấy nhân duyên của bản thân so với nàng tốt hơn, Thẩm Tinh Tinh muốn mời mình cũng không có muốn mời Quốc Công tiểu thư cô ấy.
Tô Mạt cũng không cho các nàng cơ hội hài lòng, cười nói: “Đã như vậy, vậy thì xin lỗi không tiếp được.”
Nàng còn phải lại cặn kẽ chuẩn bị an bài một chút đây, dù sao này tòa nhà thật ra thì nguy cơ trùng trùng.
Nàng vừa nói như thế, Thẩm Tam cũng nghiêm chỉnh không hỏi cái gì, Hoàng Phủ Cẩn không có ở đây, Doãn Thiếu Đường cũng không tự nhiên mà không biết xấu hổ lưu lại, Ngụy An Lương dẫn đầu đứng dậy, phân phó người đi dọn dẹp hành lý, lại lưu lại người trợ giúp bảo vệ Tô tiểu thư.
Tô Mạt cũng không quản hắn, nếu hắn nghĩ lưu người, mặc kệ là bảo vệ còn là giám thị, cũng theo hắn đi.
Vốn là mọi người đều là đề phòng lẫn nhau, thử dò xét lẫn nhau.
Chờ đại đội nhân mã bọn hắn đi, Tô Mạt triệu tập Lan Như A Lí thương lượng mấy chuyện, chia ra an bài, tranh thủ làm mọi chuyện hoàn hảo không kẽ hở.
Nàng biết tinh lực kẻ địch khẳng định tập trung ở trên người nàng, bọn họ là nhất định phải có mạng của nàng.
Mà bọn họ cũng thề trung với nàng, vậy muốn mạng của nàng thì đồng nghĩa với là để cho bọn họ liều mạng.
Bởi vì nàng không thể nếu để cho thuộc hạ của mình xuất hiện Lưu Vân thứ hai.
Lưu Vân vì cứu nàng, mất đi cánh tay phải, cái này so với chính nàng không có cánh tay càng làm cho nàng khổ sở, nhưng nàng không thể quá mức bi thương, càng không thể sa sút.
Bởi vì nàng là chủ tử bọn hắn, nàng không có tư cách bi thương cũng không có tư cách khổ sở, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, lấy đánh ngã kẻ địch làm mục đích cuối cùng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Tinh Tinh đã hạ thiệp, mời nàng đi biệt viện chơi đùa.
Tô Mạt tự nhiên không cự tuyệt, dẫn theo hai người Lan Như A Lí, lại mang theo mấy thứ quà tặng ngồi xe ngựa đi.
Lần này mở cửa không phải lão Viên đầu, mà là Thẩm Tinh Tinh thị nữ cùng mấy tên thủ hạ Ngụy An Lương, bọn họ canh giữ ở cửa.
Tô Mạt tò mò bọn họ có phải cũng bị lão Viên đầu tai điếc chọc tức hay không, cho nên canh giữ cửa cũng đổi.
Thị nữ kia dẫn bọn họ đi vào, như lần đầu tiên đi qua đường nhỏ, vừa qua hành lang, liền thấy tòa nhà chính, nghe thấy tiếng nói cười bên trong.
“Ai nha, Tô tiểu thư đã tới, chúng ta nhiều người như vậy xin đợi đại giá đấy.” Thẩm Tinh Tinh bởi vì vào ở biệt viện nhà mình, cố ý nghỉ dưỡng sức một phen, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Mà Nhạc Phong Nhi đứng ở sau lưng nàng, chân mày khóe mắt cũng có thể thấy được vẻ đắc ý.
Thấy các nàng đi vào, Thẩm Tam cũng cười ra đón, chắp tay hành lễ.
Bổ sung lễ, Tô Mạt khiến Lan Như đưa lên quà tặng, cười nói: “Lễ mọn nho nhỏ.”
Nàng xem một vòng, hiếu kỳ nói: “Sao lại không thấy Mạc quản sự?”
Vừa nhắc tới Mạc quản sự, Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng: “Tên cứng đầu đó, không cần nói hắn. Trong mắt không người, sớm muộn phải đuổi hắn đi.”
Chẳng lẽ là vị Mạc quản sự kia đối với Thẩm tiểu thư cũng không cung kính?
Nghĩ đến này biệt viện quá nhiều bí mật, Mạc quản sự cũng không hi vọng người Thẩm gia biết?
Cho nên dù là Thẩm Tam cùng Thẩm Tinh Tinh tự thân đến, hắn cũng không hoan nghênh?
Nàng cười cười: “Mạc quản sự nghĩ đến hàng năm sống ở chỗ này không ra cửa, cho nên có chút không thoải mái rồi, làm người vẫn là rất chân thành. Hôm trước còn dẫn chúng ta đi thăm rừng tử vi đấy.”
Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng: “Tự nhiên, rừng tử vi chỗ chúng ta quá lớn, xem ngươi cảm thấy hứng thú như vậy, không bằng chúng ta đi đi.”
Coi như nàng là từ kinh thành tới, được tiên đế sủng ái, cũng chưa chắc gặp qua nhiều hoa tử vi như vậy thôi.
Thẩm Tinh Tinh rất hài lòng, tạm thời cũng quên mất trên đường đi không nhanh cùng không thoải mái.
Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đi theo Thẩm Tinh Tinh đi dạo một chút, mấy người Thẩm Tam liền cũng dẫn theo người đi theo, còn làm cho người ta đi bên hồ bày rượu và món ăn, mọi người mệt mỏi có thể ở nơi đó nghỉ ngơi.
Có thể là bởi vì nhiều người, nhân khí vượng, lần này đi trong rừng tử vi, Tô Mạt cảm thấy không có cái loại cảm giác nặng nề đè nép rồi, ngược lại giống như đến mùa mọi người họp thành đội đi hái anh đào hoặc là sơn trà, rừng cây mênh ௱ôЛƓ bát ngát, người cũng rất nhiều, mọi người ríu rít, không có chút nào tịch mịch sợ hãi.