Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 626

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Hai vị thật có lộc ăn, tại hạ không có tật gì xấu, chỉ là thèm ăn, cái mũi lại rất tốt, cách xa cả dặm đã ngửi thấy mùi thơm rồi."
Hắn nhìn chằm chằm chén sứ đựng điểm tâm làm từ hoa sơn trà, khen ngợi: "Các vị trực tiếp hái hoa xuống nấu sao? Dùng phương pháp gì vậy, nấu xong lại vẫn còn giữ được nguyên vẹn như vậy, không có chút sứt sát nào?"
Lan Như che miệng cười, tốt bụng nói: "Doãn công tử, đây không phải là hoa thật, là dùng khuôn đúc thành."
Tất nhiên Doãn Thiếu Đường biết, chỉ là hắn đùa vậy cho mọi người vui thôi.
Lưu Hỏa liếc mắt nhìn Lan Như một cái, bĩu môi, ý là ngươi thật là ngốc, ai chả biết hắn đang giả ngây gia ngô.
Lan Như khẽ cắn môi, cười nhẹ.
Ngụy An Lương cũng vô cùng kinh ngạc, điểm tâm tinh xảo như vậy, hắn không dám dùng, vô tình nhìn thoáng qua Tô Mạt cũng đang nhìn hắn, đôi má của nàng trắng như ngọc, hơi hồng hồng, đôi mắt đen bóng, nếu cài đóa hoa sơn trà này trên tóc nàng thì cũng chỉ như dệt hoa trên gấm.
Vừa nghĩ đến, ánh mắt liền hiện lên vẻ nhu tình.
Tô Mạt cười với hắn, "Ngụy bang chủ đặc biệt hộ tống Thẩm tiểu thư về Ngân Châu sao?"
Ngụy An Lương giật mình, vội vàng nắm chặt đôi đũa, cười nói: "Xem như là vậy."
Doãn Thiếu Đường nhìn bọn họ lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, chen miệng nói: "Vậy hai vị muốn đi đâu?"
Khi hỏi câu này, hắn nhớ lại lúc Hoàng Phủ Cẩn đến tìm hắn.
Vị nhân huynh này vừa vào cửa, không nói câu nào, liền ra tay muốn đánh nhau, khiến hắn hoảng loạn trốn đông trốn tây, còn phải cầu xin tha cho, "Huynh đài có chuyện gì xin chỉ giáo, hạ thủ lưu tình."
Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng không để ý tới, cứ bắt hắn phải ra tay, Doãn Thiếu Đường khó khăn tiếp được vài chiêu, không ngờ Hoàng Phủ Cẩn ra tay không hề nể tình gì, quả thật là muốn mạng của hắn.
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất, chơi xấu nói: "Ngươi Gi*t ta đi, dù sao cũng không có ai thương ta, một mình đi du lịch, ngươi Gi*t ta, nhớ rõ chuẩn bị cho ta, đừng để ta phơi thây ở hoang dã."
Hoàng Phủ Cẩn thấy hắn chơi xấu, cũng ngại mặt mũi nam nhân, cũng không ra tay nữa, tạm tha cho hắn.
Sau đó Tô Mạt đi đến, khách khí cười với hắn, "Doãn công tử, không bị thương chứ."
Được, một người tới bắt nạt một người tới xem náo nhiệt, tuy rằng hình như là tới an ủi.
Hắn vẻ mặt đau khổ chỉ vào cằm của mình, "Cô nương nhìn xem, tím hết vào rồi."
Tô Mạt cười hì nói: "Vậy sao, nếu không phải ngươi lén lút như vậy, xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng sẽ không dò xét ngươi."
Doãn Thiếu Đường ngửa mặt nhìn lên trời, "Cô nương, ta đây là một lãng tử, hàng thật giá thật, không tin nhìn thử xem."
Nói xong hắn liền xé quần áo của mình ra, vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng mắng hắn lưu manh, ai ngờ nàng lại mở to mắt nhìn, tò mò nhìn hắn, "Nha, Doãn công tử không mặc quần áo bên trong."
Doãn Thiếu Đường thật sự bại dưới tay nàng, vội vàng che lại, hắng giọng nói: "Không phải, ta mặc quần áo rất mỏng, cô không phát hiện ra, màu da."
Chỉ là không mặc áo, trời mưa lớn, đâu lo đến mặc nhiều hay ít, ít nhất hắn có mặc quần."
Vốn là hắn định dọa nàng một phen, ai biết nàng lại dám xem chứ?
Đúng lúc đó Hoàng Phủ Cẩn lại đi vào, lặng lẽ trừng hắn, thiếu chút nữa là chọc thủng hắn rồi.
Nghĩ lại bây giờ tim vẫn còn đập liên hoàn, cần được an ủi, hắn không khách khí cầm điểm tâm tinh xảo lên nhét vào miệng.
"Oa" Vừa cho vào miệng liền ta, giống như bột? Lại không phải bột, là được làm lạnh sao? Cũng không giống...Ngược lại như...bánh ngọt trong kinh thành?
Có chút không giống, giống như là sữa đặc? Còn ngon hơn vậy!
Hắn vừa ăn vừa nói không rõ lên câu, hai mắt như sáng lên, không hề có chút lịch sự nào, khóe miệng còn dính một chút bơ trắng, kết hợp với gương mặt tuyệt sắc của hắn, ngược lại lại rất phong tình.
Lưu Hỏa ho khan một tiếng, "Này, ta nói ngươi sao có thể ăn nhiều như vậy?"
Lan Như làm cái này dễ dàng lắm sao? Đây chính là kem đặc biệt dành cho tiểu thư để hạ nhiệt, giờ thì tốt rồi, một cái hai cái đều bị hắn ăn rồi.
Vốn là bọn họ cũng được ăn, giờ thì sợ là không còn rồi.
Nhìn bộ dạng thiếu đòn của Doãn Thiếu Đường, hắn liền tức giận.
Doãn Thiếu Đường lườm hắn, che miệng lẩm bẩm nuốt xuống, nói với Tô mạt, "Hắn là người hầu của các vị? Sao lại hung hãn như vậy? So với chủ tử còn lớn hơn."
Doãn Thiếu Đường cợt nhả, quay đầu nhìn Lan Như, "Vị tỷ tỷ này, còn nữa không?"
Nói xong đưa bát sứ trắng lên.
Ngụy An Lương cũng nhịn không được nếm thử, liền cảm thấy đầu lưỡi giống như được nếm mỹ vị ngon nhất trên đời, một cảm giác mát lạnh theo đầu lưỡi lan tới đáy lòng, không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là đồ tốt, không biết các vị có thể chia sẻ cách làm hay không."
Hắn biết bọn họ là từ kinh thành tới, hắn cũng biết trong kinh thành có rất nhiều quán làm điểm tâm ngon mà các nơi khác không so sánh được, chẳng lẽ...Chân mày hắn hơn run rẩy, rồi nhanh chóng nhịn xuống nghi ngờ trong lòng.
Lan Như cười nói: "Cái này cũng không có gì, đây là do tiểu thư dạy, tiểu thư nhà chúng tôi có thể làm ngon hơn thế này nhiều lần."
Đáng tiếc là tiểu thư sẽ không tùy tiện làm cho người khác ăn, năm đó còn có thể ăn điểm tâm do tiểu thư làm, mà hiện giờ chỉ sợ cũng chỉ có thiếu gia và tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư tương lai có lộc ăn này thôi.
Hai mắt Doãn Thiếu Đường lập tức sáng lên, vô cùng nóng bỏng nhìn Tô mạt, "Vị này...a" Hắn gãi gãi đầu, "Hai vị cũng không chịu để lộ ra danh tính, tại hạ thật sự khó xưng hô, không biết nên gọi như thế nào, vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể thể hiện tài năng được không? Nếu như vậy, tại hạ ૮ɦếƭ cũng không nuối tiếc."
Tô Mạt cầm chiếc dĩa bạc trong tay, tùy ý nghịch loạn, liền tạo thành một bông hoa, sau khi nghịch xong nàng lại không muốn ăn nữa.
Hoàng Phủ Cẩn liền lấy bát kem nàng vừa ăn qua, chậm rãi ăn tiếp.
Tay nghề của Lan Như có hơi kém so với Tô Mạt, nhưng cũng thuộc hàng đầu, ít nhất so với ngự thiện phòng thì tốt hơn nhiều.
Cũng không lấy làm lại gì khi năm đó hoàng đế lại muốn Tô Mạt làm đồ ngọt cho ông ăn.
Diệp Tri Vân cũng vậy...Nhớ tới cha nuôi, Hoàng Phủ Cẩn có chút nuối tiếc.
Mỗi người đều có tâm sự riêng, bên ngoài Ngụy An Lương không thể hiện gì, nhưng nội tâm lại như có sóng lớn trên biển.
Doãn Thiếu Đường thì vẫn bộ dạng bất cần đời hi hi ha ha, nhìn không ra trong lòng có suy nghĩ gì, đôi mắt nhìn Tô Mạt giống như sói nhìn mồi.
Mà Tô Mạt lại cười nhẹ, "Doãn công tử, thật xin lỗi, người có thể nếm điểm ta tự làm, hoặc là phu quân của ta, hoặc là..."
Nàng cười rộ lên, "Đã không còn trên thế gian."
Mấy người Lan Nhược cười rộ lên, nói ra thì cũng đúng, dù lúc trước tiểu thư làm bọn họ có được nếm qua nhưng là chân chính là làm vì ai mới quan trọng, mấy người đó chính là Diệp Tri Vân, hoàng đế, Tô Nhân Vũ và Hoàng Phủ Cẩn mà thôi.
Sắc mặt của Doãn Thiếu Đường liền tối lại, hắn sờ sờ cái cổ của mình, lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, cười hắc hắc, chính mình lại không cam lòng, vẫn còn muốn nếm thử mỹ thực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay