Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 595

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt đứng dậy chơi với hai đứa bé, mãi đến khi hai đứa nhóc vui vẻ vây quanh nàng, một người gọi tỷ tỷ một người gọi cô cô, nàng mới hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ.
Tô Khang kéo tay Tô Mạt, nhút nhát hỏi: "Cô cô, con có thể gọi người là tỷ tỷ không, hắn cũng gọi người là tỷ tỷ."
Nó có chút không hiểu, vì sao bọn họ bằng tuổi nhay, hắn lại phải gọi Tô Viễn là thúc thúc.
Hơn nữa Tô Mạt cũng vậy, là tỷ tỷ, lại phải gọi là cô cô.
Hắn nhăn mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra.
Tô Viễn cũng nhu thuận đáng yêu, cười nắm lấy đầu ngón tay Tô Mạt, có chút đắc ý nói: "Phụ thân của ta là con trai của bà nội, phụ thân ngươi là cháu của bà nội, ngươi đương nhiên phải gọi ta là thúc thúc rồi."
An Bình nhanh chóng ăn xong cơm, tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội ăn cơm đi, tỷ đưa hai đứa đến chỗ bà nội."
Tô Mạt vẫn chưa kịp hỏi đại ca sao rồi, nhưng nhìn bộ dạng của đại tẩu, so với khi ở kinh thành đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt.
Lúc này Hỉ Thước từ bên ngoài đi vào, cả khuôn mặt đều vui vẻ, mấy năm nay nàng ấy đã trưởng thành hơn nhiều, ngày càng đoan trang, không hề già đi chút nào.
Tô Mạt nói chuyện cùng nàng ấy vài câu, bảo nàng ngồi vào bàn ăn cơm, Hỉ Thước không đồng ý, bản thân nàng là thi*p, đâu có tư cách ngồi xuống, có thể ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng cơm đã tốt lắm rồi.
Nàng đi vào thỉnh an lão phu nhân, báo lại một số chuyện trong nhà.
Hiện giờ mọi chuyện trong nhà hầu hết đều do nàng giúp đỡ quản lý, ở trong kinh nàng đã quen làm việc này, lão phu nhân cũng tin tưởng nàng.
Sau khi ăn xong, mấy người Tô Mạt cáo từ lão phu nhân, để bà cùng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, bọn họ đến phòng khách nói chuyện.
Tô Việt, Tần Nguyên Quân và Hoàng Phủ Cẩn ngồi uống rượu, tán gẫu chuyện từ nam ra bắc.
Cuối cùng, mọi người say ngã trái ngã phải, không còn hình tượng của công tử nữa rồi.
Chỉ có Hoàng Phủ Cẩn còn hơi tỉnh táo, đôi mắt mênh ௱ôЛƓ sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần tuấn mỹ.
Hỉ Thước và Hoàng Oanh tự mình dẫn người đem canh giải rượu lên, Tầ Nguyên Quân mạnh mẽ chống người dậy, "A, cảm ơn, ta uống trước một chén, tránh để mùi rượu ảnh hưởng đến nương tử."
Bởi vì uống quá nhiều, tay run run không cầm được, Tô Việt cười hắn, "Muội phu, ngươi, người không làm được. Nhìn ta."
Hắn bưng chén canh giải rượu lên, kết quả vừa đưa đến bên miệng, "choang" một tiếng, bát rơi trên đất vỡ vụn, vài người bật cười ha ha.
Hỉ Thước tự mình bưng canh đến cho Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện cùng Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn rồi một hơi uống sạch.
Hỉ Thước nhận lại bát, không rời đi, nhìn Tô Mạt nói: "Tứ tiểu thư, lão gia...có nói khi nào người trở về không?"
Tươi cười trên mặt Tô Mạt cứng lại, nhưng vẫn cố cười, "Trong kinh có một số chuyện cần xử lý, xong việc phụ thân sẽ về. Dù sao tân đế cũng mới đăng cơ."
Trong mắt Hỉ Thước hiện lên sự tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng cười nói: "Thi*p sợ lão gia ở trong kinh một mình không có ai chiếu cố. Hai năm gần đây bênh thấp khớp của lão gia đã nặng hơn rồi."
Tô Mạt cho rằng nàng ấy sợ phụ thân ở lại kinh sẽ nạp thi*p, đến lúc về sẽ không sủng nàng nữa, liền nói: "Di nương yên tâm, phụ thân ở đó đã có người chăm sóc, không cần lo lắng."
Hỉ Thước xấu hổ, cảm tạ, miễn cưỡng cười cười, cầm bát dọn đi.
Tô Mạt cúi đầu, nàng cảm thấy rượu nàng uống giống như muốn chảy ra.
Mới chỉ một lúc, nàng gần như không chịu đựng được nữa, đối mặt với ánh mắt tha thiết của bà nội, ánh mắt mong chờ hy vọng của Hỉ Thước, ánh mắt ướƭ áƭ đáng yêu của Tô Viễn Tô Khang, còn có ca ca, tỷ tỷ...
Nàng không giấu được nữa, không nhịn được muốn nói thẳng ra.
Bí mật giấu ở trong lòng, không thể nói ra thật sự rất đau khổ.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu nói: "Uống rượu vào dễ sinh ra đa cảm, đừng đau khổ, tránh để mọi người nhìn thấy."
Tô Mạt tựa đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng cọ, lau đi nước mắt trong hốc mắt, cười nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta mau chóng khởi hành."
Tô Mạt quay về sân viện của mình, tỷ muội Lan Nhược ở cùng nàng, Hoàng Phủ Cẩn ở cùng Tô Việt, Lưu Vân Lưu Hỏa cũng ở đó.
Tô Trì và An Bình ở phó viện Tô phủ, chủ viện vẫn để lại cho Tô Nhân Vũ, Hỉ Thước ở lại tiểu viện của chủ viện, lão phu nhân ở thiên viện, bà nói đó là nơi thanh tĩnh, để trẻ con ở đó cũng tốt.
Buổi tối mọi người cùng lão phu nhân dùng bữa, sau đó đến chỗ Tô Việt để nói chuyện, chủ yếu là Tô Việt muốn cùng Tô Mạt thảo luận chuyện buôn bán.
Tô Mạt ngáp: "Nhị ca, muội vừa trở về, huynh định không cho muội nghỉ ngơi, mấy chuyện này huynh đã làm quen rồi, hơn nữa có tỷ phu giúp huynh, còn có vài vị quân nương tỷ viện đoàn, lực lượng của huynh đông như vậy mà."
Tô Việt cười cười phe phẩy quạt, "Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính rõ ràng, hơn nữa không làm tốt những việc này, huynh không an tâm."
Tô Mạt tất nhiên biết hắn không thiếu tiền bạc, cười cười nói: "Được, huynh ."
Chuyện này tất nhiên sẽ công khai trước mọi người, chỉ là không có phụ thân và lão phu nhân tham gia thôi, được nhiên Tô Trì không có tư cách tham gia.
Tô Việt đưa một phần cho Tô Mạt xem, nàng cầm lấy xem một lượt, nhìn qua liền hiểu rõ.
Tô Việt quả nhiên dựa vào cách nàng từng nói qua, thực hành hình thức đầu tư cổ phần, đã kết hôn thì cả nhà tình một phầ, chưa kết hôn thì mỗi cá nhân tính một phần.
Đây là tổng lợi nhuận, ngoài ra còn chia cả cửa hàng hương liệu từ chường quỹ đến điều hương sư, quán trà và quán rượu cũng đang chờ chia.
Nói cách khác, bên trong gia tộc là hình thức chia cổ phần, nhưng cùng người ngoài chỉ là trích phần trăm.
Trong đó của nàng là nhiều nhất, chiếm 50%, ngoài ra Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân là 10%, Tô Hinh Nhi là 5%, An Bình và Tô Khang là 5%, Tô Viễn 5%, Tô Nhân Vũ 5% và lão phu nhân 5%.
Bản thân Tô Việt là 10%.
Tô Mạt cảm thấy ngược lại là nhị ca phải chịu thiệt, dù sao phần lớn công việc đều do nhị ca xử lý, khi ở kinh thành cũng như vậy, hần hết mọi chuyện đều do nhị ca làm.
Nàng nhìn Tô Việt nói: "Nhị ca, muội không cần nhiều như vậy, mọi người chia lại..."
"Khó mà làm được." Tất cả mọi người cắt ngang lời nàng, Tô Hinh Nhi nói: "Tỷ không làm chuyện gì, có làm cũng chỉ là nhìn qua hộ, nếu có ít tiền tiêu vặt là được rồi, kết quả lại trả nhiều như vậy, không thể chia thêm nữa. Chúng ta còn muốn đem một nửa chia cho nhị ca, nhị ca làm việc, mọi người lại được nhận tiền, mọi người đều thấy xấu hổ."
Tuy nàng chỉ có 5%, nhưng ngày đó tính sổ chia tiền, nàng không dám nghĩ tới, mỗi năm có nhiều tiền như vậy, khiến nàng hoảng sợ, cảm thấy chính mình như sâu bọ ăn bám, không làm chuyện gì lại được nhận tiền của nhị ca và Tô Mạt.
Tô Việt cười nói: "Mọi người đã suy xét qua, huynh là người quản lý, muốn trích một phần để chăm lo cho phủ, ngoài ra những người làm cũng nên có chút phúc lợi. Đại muội muội đã thành gia, muội phu cũng góp tay giúp đỡ, chung quy là lập nghiệp. Hinh Nhi cũng cần chuẩn bị tương lai lập gia đình, ngoài đồ cưới, trên tay có tiền cũng đỡ phải lo lắng hơn. Đến cả đại tẩu, tất cả chi tiêu trong phủ kia, hầu hết là chuẩn bị cho Khang nhi, để đại tẩu và nó có thể đứng lên, càng lớn càng cần hơn, Tô Viễn cũng như vậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc