Hoàng Phủ Giời chờ hắn đi liền giục ngựa tới gần Hoàng Phủ Cẩn, "Nhị ca, huynh sao lại nói như vậy. Nếu huynh lưu lại, Ngũ ca có thể nói gì?"
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: "Huynh chưa từng sợ người khác sẽ nói gì, đó là chủ ý của bản thân ta. Thật đệ, đệ không cần khuyên ta nữa."
Hoàng Phủ Giời còn muốn nói, giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm xuống, rất có uy áp nói: "Thất đệ, đệ phải nhớ kỹ, đệ là tướng quân, sau này cần phụ tá ngũ đệ, không được cùng đệ ấy có hiềm khích, để ngoại nhân chen vào. Huynh đệ đồng tâm, cả hai đều có lợi."
Hoàng Phủ Giới không đồng ý, "Huynh là nhị ca của ta."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, trời đã hơi tối, nhưng với nội lực của hắn, thấy rõ được trong mắt Hoàng Phủ Giới có sự cố chấp, hắn nhẹ giọng nói: "Thất đệ, huynh là nhị ca, hắn là ngũ ca của đệ. Đại Chu của chúng ta không chịu nổi giày vò nữa."
Hoàng Phủ Giới cái hiểu cái không, trong nhận thức của hắn, nhị ca là nhị ca, nhưng vì sao nhị ca không thể lưu lại?
Nếu ở lại, mọi người mỗi ngày đều được ở gần nhau, không tốt sao?
Hoàng Phủ Cẩn chào tạm biệt thất đệ, trở lại vương phủ, hạ nhân chờ trước cửa liền tiến lên hầu hạ, dắt ngựa đi theo hắn vào trong.
Hoàng Phủ Cẩn sải bước đi về viện của mình, hai người tùy tùng đi sát theo hắn, đi vào đến cửa bên trong bọn họ liền ẩn vào chỗ tối.
Hoàng Phủ Cẩn không đi vào phòng ngủ mà đi đến thư phòng.
Bên trong thư phòng thắp nến, có đốt một chút hương bách hợp, tuy là ngày hè không nóng nhưng lại không có chút nóng nực nào.
Thêm nữa ban ngày bên ngoài thư phòng có tán cây che nắng, cả sân đều râm mát, cho nên hiện tại có chút hơi lạnh.
Trên bàn đã đặt sẵn một bát sứ trắng, nước canh nhiệt độ thích hợp, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, là có người tỉ mỉ nấu canh bách nhưỡng ngũ hoa. Bên trong là các loại thảo dược thích hợp cho ngày hè, nước canh thanh mát còn thoang thoảng mùi hoa, ngoài ra còn có một con gà rừng được hầm kỹ với rau củ.
Hắn nhấc bát canh lên uống một ngụm, hương vị tươi mới ngọt ngào, quả nhiên là tỉ mỉ pha chế.
Hắn cười cười, cái nha đầu này.
Tô Mạt biết hắn bận rộn, không hề làm phiền hắn - nàng cũng không phải là người hay làm phiền người khác, muốn nàng dính người cũng không được. Nàng sợ hắn quá mệt mỏi, cho nên thường nấu canh cho hắn.
Hắn cười cười, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa mặt, sau đó ngồi lại bên bàn, bắt đầu ăn đến phần gà hầm, sau đó còn đem nước canh uống cạn.
Sau khi ăn xong, gọi người vào dọn dẹp, hắn bắt đầu tập trung xử lý công việc, sau đó luyện công rồi đi nghỉ.
Mấy ngày liên tiếp đều diễn ra như vậy.
Tô Mạt một bên bận rộn xử lý công việc buôn bán, một bên phải cẩn thận phân tích tình hình trước mắt, nàng có cảm giác là hoàng đế thật sự đã buông lỏng cảnh giác với Tô gia, có thể là liên quan đến việc hiện tại phụ thân đã không còn thực quyền gì trong tay.
Một đại tướng quân oai phong một phương, nhưng trong ty không có binh khí, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể làm nên chuyện gì lớn, cho nên hoàng đế không cần đề phòng ông nữa.
Thỉnh thoảng, hoàng đế cũng có ban thưởng châu báu, còn cho gọi Tô Nhân Vũ là Tô lão phu nhân tiến cung nói chuyện, luôn nói về những chuyện ngày trước.
Theo như phán đoán của Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, hoàng đế thật sự đồng ý cho Tô gia rút khỏi, ly khai kinh thành an ổn sống nốt quãng đời còn lại, cũng có thể xem là trước sau vẹn toàn rồi.
Vì vậy Tô Nhân Vũ vô cùng cảm kích, tuy là hoàng đế có lỗi với ông, nhưng nếu có thể bảo vệ mẫu thân và con của ông, với ông như vậy là quá đủ rồi, cần phải cảm ơn đại ơn đại đức này của hoàng đế.
Hôm nay, Lưu Ngọc lại đến truyền chỉ, để cho Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tiến cung.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà Lưu Ngọc luôn đảm bảo là không có nguy hiểm gì, Tô Mạt cũng yên tâm để bà nội và phụ thân đi, đồng thời cũng phái người đi theo bảo vệ.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã nói qua, gần đây sức khỏe của hoàng đế không được tốt, có thể là do cảm thấy cô đơn nên muốn tìm người cùng nói chuyện.
Hầu hết chính sự đều đẩy cho mấy vương gia bọn họ giải quyết, trừ những chính sách quan trọng còn lại thì hoàng đế đều phủi tay mặc kệ.
Tô Mạt càng thêm yên tâm, có hắn ở trong cung chiếu cố, bà nội và phụ thân tất nhiên là sẽ bình an không có việc gì, nàng cũng có thể an tâm xử lý việc của mình.
Mục tiêu của nàng là âm thầm đưa một phần tài sản và việc làm ăn ra ngoài, ít nhất là phải chuyển sang hoạt động bí mật, không để cho người khác thấy có liên quan gì với Tô gia.
Như vậy, khi đó Tô gia không còn quyền lực trong triều, cũng không có gì nổi bật trong buôn bán, hoàng đế có thể hoàn toàn buông xuống đề phòng với bọn họ.
Nhìn ngoài trời đã sắp tối, phụ thân và bà nội vào cung chưa về, nàng liền đặt sổ sách xuống, đưa những sổ sách mình và Kim Kết đã làm xong cho Tô Việt, "Nhị ca, đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta về nhà trước đi."
Tô Việt đang vội vàng dựa theo yêu cầu của Tô Mạt mà phân loại sổ sách, cái nào có thể xử lý, cái nào chưa xử lý được, cần tìm người hợp tác sao cho an toàn.
Hắn không cả nâng đầu lên nói: "Mạt nhi, muội cùng Kim Kết về trước đi, huynh làm thêm lúc nữa."
Tô Mạt biết nhị ca chính là một người cuồng công việc, bận rộn muốn ૮ɦếƭ, cũng không khuyên hắn thêm nữa, dù sao hiện giờ hắn muốn gánh vác cả gia tộc, muốn nàng, phụ thân và bà nội về sau không cần chịu khổ nữa.
Hoa Ngọc La bưng một cái khay đựng mấy ly trà đi vào, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội cứ an tâm về đi, nơi này có ta giúp muội chiếu cố hắn, muội yên tâm, ta sẽ nhắc nhở hắn ăn cơm đúng giờ."
Có người quan tâm đến Tô Việt như vậy, tất nhiên Tô Mạt sẽ không nói gì nữa, để tránh cho Nhị ca bị áp lực quá lớn, đến ly rời khỏi kinh thành, hắn lại suy sụp trước.
Tô Mạt và Kim Kết về nhà trước, bà nội và phụ thân còn chưa trở về, trái lại tỷ muội Nhạc gia lại đến đây.
Hai người đang ngồi ở sảnh ngoài chờ, Tô Mạt không muốn để ý đến các nàng, Thủy Muội mất tích, bà nội và phụ thân chưa về, nàng cũng mệt mỏi cả một ngày, còn phải đích thân nấu canh cho Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng đi đến sân viện của Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi đang giúp nàng hoàn thành công việc may áo cưới.
Hôn sự của Tần Nguyên Quân và đại tiểu thư được ấn định là ngày mùng tám tháng tám, là một ngày tốt. Bởi vì thời gian hứa hôn không lâu, nên việc chuẩn bị đồ cưới có chút vội vàng.
Tuy tiền bạc, đồ dùng, đất đai đều có sẵn, chỉ cần bỏ tiền ra là được, nhưng tân nương tử cũng cần bỏ ra một chút tâm ý, nhưng cũng cần có chút thời gian để hoàn thành.
Đương nhiên, Tần gia không quan trọng mấy việc này, Tần Nguyên Quân lại khẩn trương muốn cưới vợ vào nhà, dù nàng không mang theo đồ cưới cũng được, nhưng Tô gia sao có thể ủy khuất nữ nhi nhà mình được.
Tô gia đã mời những tú nương giỏi nhất kinh thành đến hỗ trợ, chỉ cần đại tiểu thư hoàn thành giá y của mình và một số đôi vớ cho phu quân là được, những cái khác đã có các nàng lo.
Hai tỷ muội bận rộn thêu thùa, chuyện trong nhà Tô Mạt không muốn gây phiền nhiễu cho các nàng, nên hai tỷ muội đến đây liền được quản gia dẫn tới sảnh ngoài chờ, không có ai đến báo cho hai nàng, hai nàng liền không biết gì.
Thấy Tô Mạt đi vào, hai người liền vui vẻ ra đón, mỗi người một bên kéo tay nàng thân thiết nói chuyện.
Đại tiểu thư sắp xuất giá, trên mặt đều hiện lên sự vui vẻ, hạnh phúc.
Nói chuyện một lúc, Tô Hinh Nhi lo lắng nói: "Mạt nhi, bà nội và phụ thân sao còn chưa về nhỉ?"
Đại tiểu thư cười nói: "Không cần gấp, hiện giờ hoàng đế đối với phụ thân rất tốt, chắc là giữ lại cùng ăn bữa cơm đi."