Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 548

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt trợn mắt nhìn hắn, như cười như không nói: "Sao nào, ngươi muốn đùa giỡn tiểu thư Tô gia sao?"
Lưu Hỏa thè lưỡi, vội vàng lắc đầu, "Vậy cũng không dám, dù có cho ta mượn thêm lá gan ta cũng không dám, đúng không Lưu Vân?"
Lưu Vân cười một cái, từ chối cho ý kiến, Lưu Hỏa tức giận đẩy vai hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ cười đùa, cười cười, đến bên cạnh cầm lấy tay Tô Mạt, "Mạt nhi, chúc mừng!"
"Chúc mừng ta cái gì?" Tô Mạt nghịch ngợm nhìn hắn, phải là nàng chúc mừng hắn mới đúng, có một đôi tỷ muội như hoa chuyên tình với hắn nha...
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt nói: "Chúc mừng Mạt Nhi của ta có một vị tỷ muội tốt... Có thêm người giúp ta thương muội, chăm sóc muội, ta nên đến cảm ơn nàng ấy mới đúng."
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận chuyện trong cung, tuy rằng trong lòng không có kiên nhẫn giải quyết, nhưng nghĩ đến sắp tới hắn và Mạt Nhi sẽ rời đi, vậy trong thời gian này cũng nên giúp đỡ một chút.
Dù sao mình hiện giờ vẫn là vương gia, nên gánh vác trọng trách của một vị vương gia.
Tô Mạt tùy ý để hắn cầm lấy tay mình, cũng không thèm nhìn đến hai tỷ muội Nhạc gia, xoay người cùng hắn đi vào trong.
Nhạc Phong Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, cẩn thận nhìn đường phía trước như sợ Tô Mạt bị ngã.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hai mắt đẫm lệ, rũ mắt xuống, nước mắt liền rơi xuống.
Nhạc Lâm Nhi vội vàng nói khẽ: "Tỷ tỷ, không cần để ý đến nàng ta. Nàng ta đang cố ý để cho chúng ta nhìn, không thèm nhìn là được. Vương gia đối tốt với tỷ như vậy, tỷ còn hoài nghi điều gì?"
Nhạc Phong Nhi gật đầu,"Ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ hắn. Chỉ là... dù sao Tô tiểu thư cũng xuất thân danh giá..."
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Cũng chỉ là do di nương sinh, có cái gì cao quý chứ, so với chúng ta thì tốt hơn gì chứ? Tỷ không cần tự coi nhẹ mình, tỷ thành thục trầm ổn, lại luôn quan tâm đến vương gia, không cần suy nghĩ nhiều."
Lan Nhược đi trước hai nàng mấy bước, dù không muốn nhưng đối thoại của hai nàng đều nghe thấy hết, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thật không biết lượng sức mình.
Sao lại có người không biết lượng sức mình vậy chứ, đã không nhìn rõ tình huống còn không nhìn rõ vị trí của mình nữa.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi ở phía trước, Hoàng Phủ Cẩn vốn ngày nào cũng muốn ở bên cạnh nàng, đã nhiều ngày bận rộn, không thể đến gặp nàng, thậm chí liên tiếp vài ngày không gặp, hắn vô cùng nhớ nàng.
Cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, hận không thể ôm nàng đến một nơi yêu tĩnh, không có người quấy rầy, cùng nàng nói chuyện.
Nhưng hắn là người không giỏi thể hiện tình cảm, bảo hắn thể hiện tình cảm như thiếu niên mới lớn thì hắn làm không được, hắn cảm thấy xấu hổ.
"Mạt Nhi, chờ thêm vài ngày nữa, chúng ta có thể đi rồi." Hắn nhẹ giọng nói, đem chuyện trong cung cùng nàng thảo luận.
Thân thể hoàng đế càng ngày càng không tốt, không giống với Diệp Tri Vân, ý của ông là muốn lập Lạc vương làm thái tử, để cho Ngụy vương nắm giữ binh quyền, đồng ý với Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần khi triều đình gặp nạn hắn về hỗ trợ, cho phép hắn làm một vương gia nhàn hạ.
Tô Mạt lẳng lặng nghe hắn nói, giọng nói của hắn ngày càng nhẹ nhàng êm tai, vốn có chút lạnh lùng hiện giờ đã hóa thành nhu tình, làm cho người ta như được tắm gió xuân.
So với trước đây có thêm vài phần tưởng niệm và mất tự nhiên, ngoài ra không có cái gì khác.
Vậy đối với hai tỷ muội kia, cũng chỉ là người quen cũ đi.
Nàng cười cười, đối với nàng Hoàng Phủ Cẩn không hề có cảm giác áy náy, không có sự ngượng ngùng, điều đó nói lên, hắn căn bản không cần hai người đó, ít nhất là không hề có tình yêu nam nữ.
Nếu như vậy, nàng còn quan tâm các nàng làm gì, cũng không hề muốn nhìn đến.
Tuy nói là Tô gia nhận con gái nuôi, nhưng thật ra là muốn tìm cơ hội để mọi người được thả lỏng một chút, bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ.
Lưu Vân và Lưu Hỏa tìm mấy người Lan Nhược, Kim Kết nói chuyện, Tô Việt cùng vài vị chưởng quỹ, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân chơi đùa với mấy đứa nhỏ, một nhà đều vui vẻ hòa thuận.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi dưới bụi cây trúc đào lặng lẽ nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét, hắn theo thói quen nhíu mày, quay đầu lại nhìn.
Tô Mạt lập tức sai người qua xem có chuyện gì.
Một lúc sau, nha hoàn kia trở lại, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, "Bẩm vương gia, tiểu thư, là Nhạc gia đại cô nương bị phỏng một chút."
Bỏng rồi sao? Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao lại bị bỏng? Cũng không phải là để các nàng bưng trà đổ nước."
Nha hoàn kia lắc đầu, "Nô tỳ cũng không biết ạ, hình như là ᴆụng trúng mấy tỷ tỷ đang bưng nước, bị bỏng một chút."
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay lại phòng xem chuyện gì đã xảy ra, Nhạc Phong Nhi và Nhạc Lâm Nhi là đi theo Hoàng Phủ Cẩn tới, lão phu cũng rất khách khí với hai nàng, đã cho người lấy thuốc cho nàng.
Khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bước vào, Nhạc Phong Nhi liền dùng đôi mắt đầy nước nhìn hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi, hơi cắn nhẹ môi, gương mặt xinh đẹp hơi xanh, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc muốn che chở.
Nhạc Lâm Nhi thở phì phì nói: "Vương gia, đám nha đầu Tô gia thật không hiểu chuyện, đã vậy còn khi dễ khách nhân. Nha đầu kia không biết là nghe ai sai, cố ý làm đổ nước sôi lên cánh tay của tỷ tỷ. Nếu không phải ta nhanh tay đón kịp thì cánh tay của tỷ tỷ bị hủy rồi."
Nói xong liền kéo ống tay áo của Nhạc Phong Nhi, để lộ ra một ống tay ướt đẫm, "Kia rõ ràng là nước mới sôi, cố ý muốn hại ૮ɦếƭ người, cũng không biết do ai sai, ác độc như vậy?"
Nàng ta không chút khách khí trừng mắt nhìn Tô mạt, hiển nhiên là muốn ám chỉ là Tô Mạt cố ý xui khiến hạ nhân ám hại tỷ muội các nàng, nhất định phải nhờ vương gia đòi lại công đạo.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Lâm Nhi, ngươi không cần ác ý đoán mò. Hôm nay mọi người đều bận rộn, nhất thời không chú ý là bình thường."
Tô Hinh Nhi đứng ngoài hừ lạnh, "Ngược lại ta lại muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi đến làm khách, nên ngồi ở bên trong mới đúng, tại sao lại chạy đến đường nhỏ của hạ nhân để người ta ᴆụng phải?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, hơi liếc qua hai tỷ muội.
Nhạc Phong Nhi bởi vì kinh sợ, lung lay sắp đổ, giống như sắp ngã xuống.
Nhạc Lâm Nhi hầm hừ đứng trước mặt Tô Hinh Nhi.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, phân phó nói: "Lan Nhược, em cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, cho người chuẩn bị kiệu, đưa hai vị cô nương về vương phủ, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ hỏi tội các người."
Mấy người liền đáp lại, Lưu Hỏa có chút không vừa ý, liếc mắt nhìn Nhạc Lâm Nhi một cái, thật sự là việc không đâu, hắn còn đang muốn chơi một lúc, kết quả là phải đưa các nàng về .
Nhạc Phong Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, điềm đạm đáng yêu, tựa hồ muốn nói: "Vương gia, hai tỷ muội chúng ta theo người tới, kết quả lại bị đưa về như vậy, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, chẳng lẽ Tô gia không nể mặt ngài sao?"
Hoàng Phủ Cẩn giống như không nhìn ra ánh mắt của nàng, gật đầu nói: "Cũng được, các ngươi trở về nghỉ ngơi, không cần phải làm gì."
Chân mày Tô Mạt khẽ nhếch lên, không cần phải làm gì? Chẳng lẽ các nàng phải làm việc sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc