Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 537

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Mạt Nhi!" Tô Việt lên tiếng, chào hỏi Lan Nhược đang đứng ngoài cửa, sau đó tiến vào trong phòng.
Tô Mạt nnghe thấy tiếng của Nhị ca liền bỏ chai lọ trên tay xuống, lấy khăn lau tay, quay đầu lại cười nói: "Nhị ca, sao hôm nay rảnh vậy, không cần hương lâu sao?"
Nhớ đến Hoa Ngọc La và Bùi Bảo Khương, câu nói này của nàng có mang theo chút trêu chọc.
Tô Việt lập tức nhận ra được Tô Mạt đang trêu hắn, ho khan một tiếng, cười cười, "Mạt Nhi,Mẫn đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân muốn gặp muội."
Mẫn chưởng quầy là người được chọn khi Tô Mạt và Thẩm gia hợp tác mở ngân hàng tư nhân, hiện giờ ông là đại chưởng quỹ ủa ngân hàng tư nhân ở kinh thành.
Vốn là nàng và Thẩm gia hợp tác nàng chủ yếu chỉ là đầu tư, lợi dụng sự quản lý hữu hiệu của Thẩm gia mà kiếm tiền, hai bên hợp tác đều có lợi nên nàng cũng không đưa quá nhiều người vào bên trong.
Mà định kỳ Thẩm gia sẽ đưa sổ sách đến cho nàng xem, lợi nhuận đều phân chia giống trong khế ước, nàng giao lại cho Tô Việt quản lý.
Tô Việt không muốn đi theo con đường làm quan, ở phương diện kinh doanh lại rất có thiên phú, làm việc rất ít hi xảy ra sự cố, cho nên những chưởng quầy này không cần Tô Mạt quản, đều do Tô Việt trực tiếp quản lý.
Nàng kinh ngạc nói: "Tìm muội?"
Trừ phi là chuyện gì nghiêm trọng, nếu không tìm nàng làm gì? Mọi chuyện Nhị ca đều có thể xử lý được.
Tô Việt lắc đầu, "Chắc không phải là chuyện gì quan trọng, nhìn Mẫn chưởng quầy rất thoải mái."
Tô Mạt cười nói: "Nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì cho ông ấy về đi, có chuyện gì thì trực tiếp nói với huynh là được, không cần nói với muội."
Tô Việt cảm nhận được sự tín nhiệm của Tô Mạt, trong lòng cực kỳ cảm động, nhiều nhà quý tộc giàu có như vậy, nhưng có mấy nhà có tình huynh muội như bọn họ?
Nếu không có Mạt nhi thì hắn không biết mình đang ở nơi nào, vẫn bị Vương phu nhân và Tô Trì chèn ép, đừng nói con đường làm quan, ngay cả cuộc sống bình thường còn khó.
Vương phu nhân sợ họ bị chia ít tài sản nên vẫn luôn đề phòng hắn, hắn tận lực trốn tránh, không để cho họ gây thương tổn gì cho bản thân.
Từ khi Mạt nhi trở về, cái nhà này trở nên khác rồi.
"Mạt nhi, ông ấy tìm muội có thể là có việc, chắc không phải là chuyện sổ sách, muội cứ gặp ông ấy thử xem." Hắn không sợ chưởng quầy tố cáo gì đó với Tô Mạt, một là hắn tự tin mình làm việc ngay thẳng, mặt khác hắn cũng tin Tô Mạt sẽ tin hắn chứ không phải người ngoài.
Thấy Nhị ca đã nói vậy, Tô Mạt cũng đồng ý gặp mặt.
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Cẩn muốn đến nha môn làm việc, Tô Mạt cùng Tô Việt đến gặp Mẫn chưởng quầy.
Kim Kết đuổi theo nàng, "Tiểu thư, để em cùng Lan Nhược đi theo người."
Nhìn bộ dạng mong mỏi của nàng ấy, Tô Mạt thở dài, nàng vẫn không thể cứng rắn hơn được, đặc biệt là đối với Kim Kết, từ trước đến giờ vẫn coi nàng ấy là tỷ muội tốt, luôn trung thành.
Tô Mạt gật đầu, vừa thấy vậy, Kim Kết lập tức trở nên vui vẻ, cao hứng đến mức muốn hét lên.
Mặc Trúc kinh ngạc nhìn nàng ấy, lặng lẽ nói với Tô Việt: "Công tử, Kim Kết nổi điên rồi."
Tô Việt cười không nói, lúc lên ngựa với Tô Mạt liền mở miệng hỏi: "Mạt Nhi, Kim Kết sao vậy?"
Tô Mạt khó hiểu, Tô Việt liền đem nghi vấn của mình ra hỏi.
Tô Mạt liền cười, ý bảo hắn lại gần, nhỏ giọng nói chuyện mình muốn giáo huấn Kim Kết ra.
Tô Việt thở dài, cười cười, "Muội nha, yêu cầu cũng cao quá rồi. Nàng ta không phải cũng vì quan tâm muội sao, trong lòng chỉ có muội nên mới như vậy."
Khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên, "Nhị ca, có một số việc không thể để vậy được. Khi nàng ấy còn ở với muội thì được, nhưng nàng cả đời không làm nha hoàn cho muội được, muội cũng không muốn để nàng ấy làm nha hoàn cả đời."
Nàng vẫn luôn coi Kim Kết là tỷ muội, nhưng là quan niệm chủ tớ của Kim Kết quá sâu, tuy thường ngày mọi người đều sống rất hòa hợp không đề cập đến vấn đề chủ tớ, nhưng nàng ấy vẫn phân biệt rõ ràng.
Nếu như sau này Tô Mạt muốn để Kim Kết lập gia đình sẽ phải lấy gia đình làm trọng, trượng phu là quan trọng nhất không cần làm nô tỳ của Tô phủ nữa, nàng không muốn Kim Kết sống ૮ɦếƭ ở lại Tô phủ, cho dù danh nghĩa là nô bộc nhưng trong lòng nàng thì đó là tỷ muội của nàng.
Tô Việt gật đầu, "Mạt nhi, được ở gần muội thật tốt."
Tô Mạt cười rộ lên, kéo tay Tô Việt, "Nhị ca, huynh nói thật buồn nôn nha."
Tô Việt 乃úng nhẹ lên trán nàng, "Muội đúng là quỷ nha đầu, luôn luôn có chủ ý thú vị. Mạt nhi, chúng ta thật sự phải rời khỏi kinh thành, có phải hay không bỏ quên những sinh ý này?"
Tô Mạt nhướng mày, cười nói: "Lo gì chứ, đương nhiên không cần. Việc buôn bán không phải là dựa vào việc giám sát chặt chẽ."
Bồi dưỡng những cấp dưới có năng lực, bản thân không cần lộ mặt sẽ không có vấn đề gì, huống hồ nàng cũng không muốn bắt ép Nhị ca phải làm việc suốt ngày.
Thấy nàng tự tin như vậy, cả gương mặt sáng lên, áp lực trong lòng của Tô Việt cũng giảm bớt đi phần nào, có Mạt nhi ở đây thật là tốt.
Nhưng hắn không thể hoàn toàn dựa vào Tô Mạt được, cần phải nghĩ biện pháp giúp muội ấy giảm đi áp lực mới đúng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Tô Việt, Tô Mạt kéo lấy tay hắn nói: "Nhị ca, huynh không cần quá để ý như vậy, cũng không cần có áp lực. Hiện giờ huynh sống như vậy rất tốt, có huynh ở đây, nhà chúng ta có thể kiếm được bạc, mọi người sẽ không bị đói bụng. Chúng ta đều cần huynh nuôi a. Huynh không được bỏ mặc chúng ta."
Tô Mạt bật cười, biết muội muội giả vờ bắt hắn phụ trách, hai huynh muội nhìn nhau cùng cười, cảm giác huynh muội như vậy thật là tốt.
Mẫn chưởng quầy đã đợi hai người bọn họ ở quán trà, hiện giờ Tiêu Vũ Lâu đã rời đi, tiểu viện yên tĩnh kia đã bị Tô Mạt coi là nơi tiếp khách, tiểu nhị ở quán trà đã dẫn ông đến đó chờ.
Mẫn chưởng quầy nay khoảng năm mươi tuổi, da mặt hơi vàng, có bộ râu dài, nhìn qua cũng có phần nho nhã, rất giống tiên sinh dạy học.
Tô Mạt và Tô Việt vừa bước vào sân, Mẫn chưởng quầy vội vàng bước ra hành lang đón tiếp, hai tay chắp lại thi lễ, khiêm tốn nói: "Rốt cuộc cũng được gặp hai vị chủ tử rồi."
Tô Mạt cười cười, nói ông không cần đa lễ, mời ông vào trong dùng trà.
Hàn thuyên vài câu, Tô Mạt liền hỏi đến lý do mà ông đến.
Mẫn chưởng quầy cân nhắc một chút, vốn là đã suy nghĩ thật lâu, gặp được Tô Mạt lại không thể nói được câu nào, ngẫm một lúc liền nói: " Tô tiểu thư, ta phát hiện ra một vấn đề, cảm thấy có chút kỳ lạ muốn thảo luận với người một chút."
Tô Mạt gật đầu ý bảo ông nói tiếp.
Mẫn chưởng quầy nói: "Chúng ta hợp tác với Thẩm gia, người bên đó đưa tới là Kim chưởng quầy, ngày thường ta hay cùng ông ấy giao tiếp. Bởi vì muốn xem sổ sách phân chia, cho nên giao tình của hai người chúng ta cũng tốt, thường xuyên cùng nhau uống trà. Gần đây ta phát hiện sổ sách chi tiêu dường như có chút khác biệt."
Ông cười cười, tiếp tục nói: "Vốn chỉ là chuyện sổ sách, chuyện đó do Thẩm gia quyết định, ta không nên quản nhiều. Nhưng là chưởng quầy, có liên quan đến chuyện thu chi liền không nhịn được muốn tìm hiểu. Ta phát hiện trong mấy tháng nay, đám người Thẩm gia ở ngân hàng tư nhân kinh thành hình như chi tiêu nhiều hơn gấp ba lần. Nếu như là chỉ nhiều hơn một chút chúng ta không cần so đo, dù sao hai nhà cùng nhau hợp tác, nhưng bọn họ chi tiêu nhiều như vậy, đến lúc đó chia hoa hồng cho chúng ta không phải là ít đi sao? Cho nên...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc