Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, đã nhận thức được mọi chuyện, cũng đã có chính kiến riêng của bản thân, "Thất đệ, huynh tin tưởng đệ sau này sẽ là một đại tướng quân oai phong trên chiến trường, cũng tin tưởng là đệ sẽ bảo vệ được biên cương Đại Chu ta, nhưng là... Nhị ca ghét nơi này, không muốn cả đời bị nhốt tại hoàng cung. Nhị ca muốn rời đi."
Hoàng Phủ Giới khó hiểu, hỏi lại: "Nhị ca, không phải là trước kia huynh cũng đã ở ngoài một thời gian sao? Chẳng lẽ huynh vẫn chưa chán sao? Phụ hoàng đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác việc lớn. Chúng ta là hoàng tử, nhất định không thể giống với trẻ con bình thường, bọn họ chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hiếu thuận với cha mẹ, nuôi dạy con cái cho tốt là được. Còn chúng ta phải gánh vác sự nghiệp đưa Đại Chu ngày càng lớn mạnh, muôn dân được ấm no. Nhị ca, lẽ nào huynh... huynh không nhớ sao?"
Hoàng Phủ Cẩn vẫn mỉm cười như cũ, "Thất đệ, có một số chuyện không phải chúng ta muốn là được. Huynh hứa với đệ, bây giờ huynh rời đi, nếu khi nào cần đến huynh, huynh nhất định sẽ không từ chối, mau chóng trở về. Hiện giờ mọi chuyện đã qua, huynh muốn..."
Nói rõ ra, hắn không muốn để cho Mạt Nhi phải khó xử, không muốn nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa bây giờ ngôi vị hoàng đế đã không còn quan trọng với hắn nữa, hắn không muốn vì tranh giành nó mà huynh đệ cách xa nhau, cha con bất hòa.
Hắn đã mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền rồi.
Bây giờ, vua không ra vua, thần không ra thần, cha không ra cha, con không ra con, hắn sớm chán ghét cảnh này rồi.
Tín vương luôn ghen ghét đề phòng hắn, phụ hoàng thì luôn lạnh lùng với hắn...
Hiện giờ, chỉ còn lại Ngũ đệ và Thất đệ, một văn một võ, tất nhiên sẽ hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm bản thân hắn nữa thì sẽ mất đi thế cân bằng.
Biết được hoàng đế muốn truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác bất bình, mẫu thân buông tay không muốn tranh đấu, mặc kệ người nào làm hoàng đế, chỉ cần có thể bình ổn được cục diện chính trị, quốc thái dân an là được.
Mẫu thân nghĩ như vậy, mà bản thân hắn cũng muốn vậy.
Hy vọng duy nhất của hắn, khi hoàng đế tiếp theo lên ngôi, Đại Chu có thể hoàn toàn an ổn, hoàng đế chăm lo việc nước, không còn đặt những nghi ngờ, phòng bị lên chính huynh đệ, con cháu của mình.
Hoàng Phủ Giới nghe hắn nói vậy liền trở nên nóng nảy, gương mặt đỏ bừng hai mắt như sắp khóc, lại quay về bộ dạng trước đây."
"Huynh, huynh, Nhị ca, nói toạc ra huynh muốn vứt bỏ bọn đệ đi. Huynh, huynh quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, không đúng là khinh huynh đệ! Hừ, nhất định là do Tô Mạt xúi giục huynh, muốn huynh đưa nàng cao chạy xa bay! Cô ấy chính là ích kỷ như vậy, muốn một mình chiếm lấy huynh, cũng không suy nghĩ huynh không giống với nam nhân bình thường, làm sao có thể giống nam nhân bình thường, chỉ lo mỗi một nhà vui vẻ?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Thất đệ, không cho phép đệ nói Mạt Nhi như vậy, cô ấy chưa từng yêu cầu huynh làm bất cứ điều gì, toàn bộ đều là suy nghĩ của huynh, chính vì như vậy càng khiến huynh phải suy nghĩ cho cô ấy nhiều hơn."
Bỗng nhiên Hoàng Phủ Giới đứng lên, vừa dậm chân vừa nói: "Đệ mặc kệ, đệ mặc kệ, đệ không đồng ý, không đồng ý để hai người đi khỏi đây. Hai người không thể bỏ mặc mình đệ, nếu không đệ không muốn làm tướng quân nữa, đệ muốn đi theo hai người...."
Hắn đạp chân lung tung như một đứa con nít khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng Phủ Cẩn cũng hết cách với hắn, không thể mắng hắn, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không thèm để ý, tự tránh đi là xong.
Trải qua nhiều việc như vậy, tính tình của hắn cũng có thay đổi, huống hồ khi thật sự rời đi không phải là không có lưu luyến.
Hắn nhịn xuống tính khí của mình, cúi người an ủi Hoàng Phủ Giới.
Hoàng Phủ Giới cảm thấy Nhị ca đã mềm lòng, trong lòng nhớ đến lời phụ hoàng, dù có thế nào cũng phải giữ được Nhị ca ở lại, không thể để Nhị ca bỏ đi như vậy, vì vậy hắn càng ra sức chơi xấu.
Hoàng Phủ Cẩn không biết phải nói gì, nói thế nào cũng không được, muốn răn dạy hắn lại cảm thấy bản thân mình không tốt.
Lan Nhược ở gian ngoài nghe được sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Vô lại."
Hoàng Phủ Giới ở đằng sau lưng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dùng binh phù cứu hoàng đế ra, khiến đám nha đầu bên cạnh Tô Mạt đều canh cánh trong lòng.
Vốn là các nàng cũng chỉ làm điều tốt thôi, dù sao điện hạ và tiểu thư khống chế được cục diện, đến lúc đó cả nhà có thể dời đến một nơi an toàn hơn, sẽ thả hoàng đế ra, như vậy mọi người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, vậy mới là điều tốt đẹp nhất.
Ai ngờ Hoàng Phủ Giới này lại phá hỏng chuyện tốt như vậy, thật sự là muốn dạy cho hắn một bài học.
Lưu Vân nhìn sắc mặt của Lan Nhược không vui, nói khẽ: "Ngươi đến giải vây cho điện hạ đi."
Lan Nhược trợn mắt nhìn hắn, "Vì sao lại là ta, ngươi vào nói là sư phụ tìm điện hạ, không phải là được sao?"
Lưu Vân lắc đầu, "Không chắc vậy đâu, không bằng ngươi đến nói là tiểu thư không khỏe, điện hạ sẽ cấp tốc đi ngay thôi."
Lan Nhược đánh hắn một cái, "Ngươi muốn ૮ɦếƭ à, dám rủa tiểu thư."
Lưu Vân cười nói: "Không phải vậy, ta cùng ngươi đi vào, điện hạ bây giờ đang rất khó xử, ngươi đi vào giải vây cho điện hạ, tiểu thư sẽ cảm ơn ngươi, sẽ không phạt ngươi đâu, mau đi đi."
Lan Nhược nghe thấy Hoàng Phủ Giới ở bên trong vẫn đang giở trò chơi xấu, khóc lóc om sòm, luôn miệng nói Nhị ca có lỗi với hắn, muốn vứt bỏ hắn, còn lôi chuyện trước đây ra để nói, lúc trước trong đám huynh đệ chỉ có Nhị ca là đối xử tốt với hắn, nếu bây giờ phải đi, thì lúc trước không nên đối tốt với hắn như vậy, không nên để cho hắn có hy vọng, để cho hắn cảm thấy Nhị ca là người tốt nhất.
Lan Nhược không thể nghe tiếp được nữa, không ngờ thiếu gia nhà mình lại gặp phải chuyện như vậy, đối xử tốt với người khác lại bị cắt ngược lại như vậy.
Nàng vén rèm đi vào, tiến lên hành lễ, "Vương gia, tiểu thư cảm thấy không được khỏe."
Nàng vừa tiến vào, ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn liền sáng lên, vừa nghe thấy nàng nói Tô Mạt không thoải mái, vội hỏi lại: "Sao lại vậy? Vừa nãy vẫn còn tốt mà."
Hoàng Phủ Giới thấy nàng tiến vào, liền hầm hừ, nhảy dựng lên nói: "Ngươi, ngươi chính là muốn phá đám, Nhị ca, không cần nghe lời nàng ta, khẳng định là nha đầu Tô Mạt kia bày trò."
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Thất đệ, đệ mau trở về đi, hiện giờ chuyện triều chính bận rộn, đệ cũng nên học tập chút đi, không nên lang thang ở ngoài. Huynh đi trước."
Nói xong không đợi Hoàng Phủ Giới có phản ứng, hắn liền rời đi.
Hoàng Phủ Giới tức giận hét lớn: "Tô Mạt, ta và ngươi không đội trời chung."
Lưu Vân đã sớm chuẩn bị tốt ngựa, Hoàng Phủ Cẩn vừa ra đến cửa, lập tức lên ngựa phóng về hướng Quốc công phủ.
Mặt trời ngả về tây, gió xuân nhè nhẹ, Hoàng Phủ Giới lại vô cùng tức giận.
Hoàng Phủ Cẩn đến phủ Quốc công, không muốn làm phiền mọi người, càng không muốn quốc công và lão phu nhân phải hành lễ, nên chọn đi cửa sau, chỉ cho người báo với bọn họ là Tề vương đã đến.
Tô Mạt đang nói chuyện với lão phu nhân, Kim Kết vui vẻ chạy tới nói Tề vương đến.
Tô Mạt kinh ngạc nói: "Không phải mới từ hương lâu hồi phủ sao?"
Kim Kết cười nói: "Tiểu thư, đã qua buổi chiều rồi, hiện giờ trời sắp tối đen rồi."
Lão phu nhân cười cười, trao đổi ánh mắt với Trương mama, Trương mama nói: "Điện hạ trong lòng luôn nhớ tiểu thư, đây là chuyện tốt. Tiểu thư mau đi đi."