Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 499

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Dựa vào cá tính cùng năng lực của Thái tử, không có sự trợ giúp của Tống gia, hắn khó làm được chuyện gì.
Tuy hắn tự nhận rằng mình bạc tình, nhưng hắn một chút cũng không muốn Gi*t người, nếu như có thể trả giá thật nhỏ, đạt được cục diện vừa ý, đó là điều hắn vừa lòng nhất.
“Tống gia như thế nào rồi?” Hắn lại hỏi.
Tống Dung Miên muốn đứng dậy rời đi, Hoàng đế lại cầm tay nàng, ý bảo không liên quan đến nàng.
Tiền cô cô nói: “Tống quốc công cùng lão phu nhân đang giải tán người làm, dặn dò hậu sự, muốn đến thỉnh tội nhưng Tống Kinh Lịch ngăn cản. Những người thuộc Tống gia đang oán trách vì bị liên lụy, nghe đến bị tịch thu tài sản tru di cửu tộc, người người khóc than trời, không ra cái thể thống gì.”
“Còn Tô gia?” Hắn mở mắt ra, nhìn Tiền cô cô.
Giọng nói của Tiền cô cô vẫn như thường: “Không có gì khác lạ, đóng chặt cửa trước, không ai ra vào.”
Hoàng đế hơi nhíu mi, lâm vào trầm tư.
Tại Đông cung, thời điểm nửa chiếc khăn của Hoàng quý phi được đưa tới, thái tử vừa nhận được, liền gào khóc, tê tâm liệt phế khóc mẫu phi.
Thái tử phi Tả Nghi Lan sắc mặt chìm xuống, không nói được một lời, còn Tô Văn Nhi ánh mắt âm trầm, xoay người phân phó cung nữ thân tín: “Đi thỉnh ngự y, nói Thái tử khóc đến mức hộc máu ….”
Cung nữ này lập tức rời đi.
Lúc này Tô Văn Nhi mới xoay người đi an ủi Thái tử, đồng thời cũng khóc đến mức không nhìn ra bộ dạng.
Tả Nghi Lan nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, vẫn im lặng không nói một lời.
Tô Văn Nhi thấy Thái tử khóc đến ruột gan đứt từng khúc, mấy lần như muốn ૮ɦếƭ đi, không thể làm gì khác, đành phải quỳ gối đến trước mặt Tả Nghi Lan, bi thương nói: “Thái tử phi, van cầu ngài hay khuyên nhủ điện hạ. Điện hạ muốn cưới Thái tử phi, mấy ngày này luôn bận lo công việc, vô cùng cao hứng, căn bản không biết chuyện gì khác. Lần này bị liên lụy, Bệ Hạ anh minh, nhất định sẽ điều tra rõ Điện hạ trong sạch, Thái tử phi, van cầu ngài.”
Tả Nghi Lan nhướng mày, mỉa mai nói: “Lương đễ nên đi dọn dẹp một chút, thời điểm bị biếm làm thứ nhân, còn phải tìm nơi để nương tựa đấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi nuôi dưỡng nhi tử, coi như con ruột để nuôi dưỡng.”
Tô Văn Nhi sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Tả Nghi Lan đang ngồi ở trên, cảm thấy nàng ta có gương mặt dịu dàng sẽ không nói ra những lời hung ác như vậy.
Nàng lập tức đau khổ cầu xin: “Thái tử phi, van ngài, van ngài không cần, không cần ác tâm như vậy, không cần ςướק đi hài nhi của ta ….”
Tả Nghi Lan không kiên nhẫn phất tay, phân phó: “Đưa Lương đễ về phòng tĩnh dưỡng, không cần ra ngoài thêm phiền.”
Nhìn người làm đưa Tô Văn Nhi đi ra ngoài, nàng đứng dậy, phân phó người làm chuẩn bị hương án (bàn thờ), lụa trắng, mang quần áo trắng đến cho nàng cùng Thái tử, thay thế cho bộ hỉ phục.
Thái tử khóc sưng đỏ hai mắt, tinh thần hoảng hốt, đến lúc Thái tử phi giúp hắn thay trang phục, hắn mơ hồ nói: “Nhu nhi, quang cảnh như vậy, ngươi vừa ý rồi chứ, giờ phút này ta cũng muốn ૮ɦếƭ đi vậy, ngươi có hay không chút khổ sở ….”
Tả Nghi Lan sắc mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng, không nói một câu, giúp hắn thay quần áo, Thái tử đột nhiên ngất xỉu, bất tỉnh nhân xự.
Tả Nghi Lan lập tức phân phó nha hoàn của mình, người làm trong phủ thái tử, gọi cả người quản lý cung nhân đến, cần phải sắp xếp Đông cung gọn gàng, mặc kệ Hoàng đế trách phạt như thế nào, đều phải cam chịu, nếu Hoàng đế còn chưa xử phạt, cũng phải có chuẩn bị.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều coi Thái tử phi là chủ tử, vốn trong lòng rất hoảng loạn cũng bình ổn lại, đều nghe theo nàng chỉ đạo.
Mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Tống lão gia bệnh nặng, không được khả quan, kéo dài đến nửa đêm rồi đi, trước khi ૮ɦếƭ để lại cho Hoàng đế một bức thư.
Hoàng đế nghĩ đến tình nghĩa với Tống quốc công, cực kỳ bi thương, bệnh tình nặng thêm, nằm trên giường, đồng thời hạ lệnh cho phép con cháu Tống gia từ quan hồi hương chịu tang.
Một đám con cháu Tống gia, bất kể là chức quan nào, hễ là người được Hoàng đế đặc xá, không có dính líu đến Tống Hoài An, tất cả đều từ quan hồi hương.
Lão gia trước khi lâm chung có lệnh, con cháu Tống gia, sau này đều không được làm quan, sẽ không giao tiếp với quan lại, Tống Hoài An đại nghịch bất đạo, không xứng làm con cháu Tống gia, sau khi ૮ɦếƭ không cho phép người Tống gia thu lại, không được nhập phần mộ tổ tiên Tống gia.
Đây coi như là đáp lại Hoàng đế đại xá cho Tống gia, Tống gia từ đó thối lui hoàn toàn ra khỏi võ đài chính trị của Đại Chu.
Bất kể là đã từng hiển hách ra sao, một khi đã không còn quyền thế, chỉ còn là dân thường, với hoàng gia và triều đình, không còn nửa điểm uy Hi*p.
Giữa mùa hè, lúc đang tu sửa, Hoàng lăng đột nhiên bị sét đánh, một phần ba lăng mộ bị sụp xuống, trong lúc nhất thời vua và dân đều bị hoảng sợ.
Hoàng đế đem ngũ hoàng tử triệu hồi, thay hắn tế trời, viết một chiếu thư tự nói về tội của mình, trách tội tướng thần làm chuyện bất chính, cáo với thiên hạ.
Đảo mắt đã đến cuối thu, Hoàng đế không xử tử Tống Hoài An, ngược lại đưa những người có liên can lưu đày ngàn dặm, đi lò than cùng ruộng muối làm khổ dịch tại đó.
Nhưng nghe nói có mấy người ở trong ngục bị hù ૮ɦếƭ rồi, Tống Hoài An muốn treo cổ tự tử nhưng lại được người cứu xuống, sau đó vội vàng lên đường.
Thái tử Hoàng Phủ Tuyên bị phế, phong làm Tín Vương.
Hoàng Phủ Giác phong làm Lạc Vương.
Hoàng Phủ Giới phong làm Ngụy Vương.
Tất cả đều xuất cung lập phủ. Hoàng đế còn hạ lệnh, phàm là hoàng tử tròn mười tám, đều phải xuất cung lập phủ, không được lưu lại trong cung.
Đồng thời quy định, về sau hậu phi, vương phi, đều phải là người có gia thế trong sạch được tuyển chọn, nếu là nữ nhi của quan tứ phẩm trở lên , đều không được tuyển chọn.
Đồng thời quy định, tước vị của ngoại thích, không được cao hơn hầu.
Vân vân …..
Cây phong lá đỏ như mây chiều, trên nền trời cũng đỏ rực, bầu trời kinh thành vẫn như cũ.
Người người bước chân vội vã, sắc mặt nặng nề, đầu đường cuối ngõ, ai cũng cúi đầu, vội vã lên đường, không ai dám tùy ý nghị luận bất kỳ điều gì, chỉ sợ sơ sẩy đắc tội với người trên.
Hôm nay trong triều đám người Tả thượng thư, đều nơm nớp lo sợ, không dám có chút sai lầm.
Tô Mạt đắn đo hồi lâu, bảo Hoàng Phủ Cẩn mang nàng tiến cung.
Nguyên bản Hoàng đế có lệnh, ngoài Tả thượng thư cũng một số trọng thần, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không gặp ai cả.
Vậy mà ngoài dự đoán lại cho phép Tô Mạt vào cung.
Tống Dung Miên mặc bộ váy trắng, trên đầu cũng không mang nhiều trang sức, ngồi bên cạnh đọc sách cho Hoàng đế nghe.
Hoàng đế tựa vào gối, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Đối với Hoàng đế tâm tình của Tô Mạt đã thay đổi rất nhiều, không còn kính nể, không còn ngưỡng mộ, cũng không còn bất kỳ cảm xúc gì.
Đối mặt với đế vương, chỉ có theo và không theo, không cần tự cho là thông minh có ý tưởng dư thừa gì.
Nàng cung kính hành lễ, vẻ mặt không còn đáng yêu thông minh giống trước, cũng cứng nhắc như người khác.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thở dài, hắn cho rằng nàng khác những kẻ kia.
“Ngươi đến cầu tình cho phụ thân?”
Tô Mạt chậm rãi nói: “Tổ mẫu bệnh nặng, không thể tự mình đến dập đầu với Bệ Hạ, có dặn thần nữ, nói với Bệ Hạ vài lời.”
Hoàng đế ngồi dậy nhìn nàng rõ hơn.
Nha đầu này trưởng thành, quanh thân có một loại khí chất không thể khinh thường, khí thế trầm tính, lạnh nhạt kín kẽ, làm cho người ta không nhìn ra nội tâm của nàng.
“Nói.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc