Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 494

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt hừ một tiếng nói: “Ta mới không rảnh để ý họ xuyên tạc gì, nhị ca, ngươi nhanh đi gọi Vương gia đến, nếu như gặp Lưu Niên hay A Lý thì bảo họ tới tìm ta.”
Mỗi hoàng tử đều có thể mang theo mấy tên thị vệ, còn những người khác thì không được mang theo hạ nhân đi cùng, đây là để cho dễ quản lý.
Cho nên Tô Mạt để cho Lưu Vân, Lưu Hỏa, A lý và Lan Nhược theo Hoàng Phủ Cẩn vào cung.
Rất nhanh Lan Nhược cùng A lý đi tới, họ giả vờ như không có việc gì đang cầm điểm tâm tới chỗ Tô Mạt.
Tô Mạt cầm lên một miếng điểm tâm, nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ là sẽ có chuyện không ổn. Các người phân một người đi theo Thái tử, một người đi theo ta, nhị ca cùng lão gia, những người còn lại đi theo giúp Vương gia.”
Về phần Hoàng đế, nàng cũng không muốn chuyện lần trước lặp lại.
Tô Mạt cùng Lan Nhược làm bộ muốn xuất cung, liền ẩn nấp hành tung quay trở lại, từ xa nhìn Hoàng đế lẫn giữa đám người.
Hoàng đế hôm nay tinh thần khá tốt, tuy rằng hai má gầy yếu, nhưng sắc mặt hồng hào, có thể do có chuyện vui nên tinh thần thoải mái.
Tiền cô cô, mấy tên thị vệ cùng đại thái giám mới nhận chức đứng ở bên cạnh hầu hạ.
Tống Tương Ngữ cười cười nói nói, luôn mời mọi người uống rượu, Tả thượng thư không uống được nhiều, gương mặt già nua đỏ bừng, Tô quốc công vẻ mặt lạnh nhạt, sắc mặt vui mừng, nhưng sâu trong đôi mặt lại rất tỉnh táo.
Tô Mạt đoán chắc Nhị ca nhân lúc thay y phục đã nhắc phụ thân nên cẩn thận.
Không biết qua bao lâu, nàng thấy Hoàng Phủ Cẩn từ một bên đi tới chỗ nàng, đứng dưới ánh đèn, cả người lành lạnh, ánh mắt quét một vòng, liền dừng lại ở chỗ nàng.
Nàng khẽ giật giật khóe môi, hắn thật là lợi hại.
Tô Mạt hướng Lan Nhược dặn dò mấy câu, liền nhảy xuống, hướng chỗ Hoàng Phủ Cẩn đi tới.
Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay nàng, kéo nàng sang một bên: “Mạt Nhi, theo như ngươi nói ta đã phái người đi thăm dò qua. Quả nhiên nơi này có giấu binh khí.”
Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Chủ yếu chúng ta phải biết được ám hệu hành động và thời gian chúng hành động.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “ Người của chúng ta không đủ, thị vệ trong cung cũng không thể tin tưởng.”
Tô Mạt nói: “Nếu không thể bắt được họ, chi bằng ta liền phá hoại kế hoạch của họ, tìm hiểu nguồn gốc, tất nhiên cũng có thể tra được gì đó.”
Có thể đem νũ кнí giấu ở Đông cung, trừ phi là người rất quen thuộc Đông cung, nếu không thì ai có thể làm được như vậy?
Đang thương lượng, đột nhiên trên đỉnh đầu vang len một tiếng “Phang”, pháo hoa được phóng lên.
Trong lúc nhất thời tiếng pháo vang lên khắp nơi.
Sau một lúc, lại nghe thấy tiếng νũ кнí vang lên, tiếng kinh hô vang lên khắp nơi.
Một đoàn thị vệ tham chiến, ngay cả thái giám và cung nữ cũng có người ném đĩa đang bưng, trực tiếp rút ra chùy thủ (dao nhỏ), trong bữa tiệc có một số vị quan, nhất là những người ủng hộ Hoàng Phủ Quyết, lập tức có một số người bị Gi*t.
Sự tình xảy ra quá nhanh, mới chỉ được một thời gian ngắn từ lúc bọn họ phát hiện đến lúc bọn chúng hành động Gi*t người.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo vệ Tô Mạt trở về, những tên thích khách đến gần hắn chỉ cần vung ống tay lập tức phá nát иộι тạиg của chúng.
Tô Việt không có võ công, đang được A Tùng bảo vệ, còn có rất nhiều quan viên đang được thị vệ bảo hộ, vừa đánh vừa lui đến nơi an toàn, bọn họ phát hiện ra những người bị Gi*t đều là những người ủng hộ Ngũ hoàng tử, cho nên âm thầm vui mừng vì họ ở phái trung lập.
Tô Mạt nhìn xung quanh không thấy Hoàng đế cùng đám người Tô quốc công.
Xung quanh âm thanh chém Gi*t rung trời, khắp nơi đều là thi thể, Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tới, chỉ kéo Tô Mạt đi hỏi thăm đám người Hoàng đế đi nơi nào.
Có người nói đi thay y phục, có người nói là Hoàng đế đã say, trở về cung nghỉ ngơi, có người nói ….
Không có ai trả lời được chính xác.
Tô Mạt nói: “Chúng ta thử tìm ở gần đây, Bệ Hạ dẫn theo không ít tùy tùng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nàng để lại ám hiệu cho người của mình, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn dùng khinh công nhảy lên, nhảy đến phía gần cung điện.
Mà đám người Hoàng đế, lại ở Lưu Ly điện cười nói vui vẻ.
Hoàng đế bởi vì ngồi đã lâu, có chút mệt mỏi, Tống tướng liền đề nghị đi ra ngoài tản bộ.
Hoàng đế liền dẫn theo vài cận thần, dẫn theo Tiền cô cô cùng thị vệ , đi đến phía bắc của Lưu Ly điện.
Toàn bộ quá trình Tống tướng đối với Tô Nhân Vũ vô cùng thân thiết, kéo tay cùng đi bộ dạng như bạn thân lâu năm.
Mà Tô Nhân Vũ được Tô Việt nhắc nhở, liền cảm thấy nghi ngờ Tống tướng, bắt được hắn chính là được an toàn, tuy không cảnh báo được cho Hoàng đế, nhưng Tô Nhân Vũ cảm thấy rời đi Đông cung, Hoàng đế cũng tránh được nguy hiểm, nên cũng không có phản đối đi Lưu ly điện.
Hoàng đế như cũ cho người dâng trà, quân thần ở trong điện nói chuyện.
Tống Hoài An cười nói: “Bệ Hạ, hôm nay là ngày vui của Thái tử, xin chúc Bệ Hạ sớm có long tôn, giang sơn vĩnh xương.”
Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng.
Tống Hoài An hướng Tả thượng thư nói: “Cũng không thể bỏ qua công lao của Tả thượng thư, rất biết cách dạy con gái. Thái tử phi là người có khí chất của mẫu nghi thiên hạ.”
Tả thượng nheo mắt, cảm thấy lời nói này có gì không đúng.
Tống Hoài An lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ Hạ tuổi nay đã cao, Thái tử nay đã đại hôn, lại có Tả đại nhân cùng Tô quốc công ở bên cạnh giúp đỡ, Bệ Hạ cũng nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thật tốt, không nên vất vả lo việc nước, khiến cho chúng thần ngày đêm lo lắng.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Tống Hoài An, ngươi muốn bức vua thoái vị hay sao?”
Tả thượng thư lập tức trách cứ: “Tống Hoài An, ngươi, ngươi bụng dạ thật khó lường, dám thừa dịp đại hôn của Thái tử có mưu đồ bất chính, ngươi, ngươi tội ác tày trời.”
Quá tức giận, sắc mặt Tả Minh Thụy trở nên xanh mét.
Tống Hoài An hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, lập tức có mấy chục thị vệ xông tới, hắn đắc ý nói: “Hoàng đế, hẳn là người không ngờ tới đi.”
Hoàng đế giận đến mức cả người phát run: “Trẫm đã tin tưởng các ngươi là người trung thành, không ngờ lại là ….”
Tống Hoài An thi lễ, hắn quá mức đắc ý, không nhịn được nói: “Bệ Hạ, ngài nói đúng. Gia phụ quả thật rất trung thành và tận tâm, ông ấy không biết việc này, cũng chưa từng tham gia vào việc này, nhưng thật ra Thái tử ….”
“Câm miệng, ngươi làm ra việc đại nghịch bất đạo, dám nhân dịp Thái tử đại hôn mà mưu đồ gây rối.” Tả Minh Thụy vẻ mặt nghiêm túc, tiến lên chắn trước người Hoàng đế, trách mắng Tống Hoài An.
Thị vệ bao quanh bốn phía vây Hoàng đế ở giữa, chỉ cần chủ tử có lệnh, lập tức xuống tay chém Gi*t.
Tống Hoài An cười nói: “Tả Minh Thụy, ngươi cũng đừng có giả bộ, phu nhân và các con của ngươi đều đang ở trong tay bổn tướng, các ngươi chống cự vô ích thôi, xin Bệ Hạ truyền ngôi cho Thái tử, Thái tử anh minh cơ trí, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể làm được việc lớn. Mà Bệ Hạ tuổi tác đã cao, liên tiếp không thể lên triều, chỉ làm triều cương bị phá hoại thêm ….. A, Tô Nhân Vũ, ngươi, ngươi làm gì thế, ngươi dám đánh lén.”
Tô Nhân Vũ không thèm để ý, ra tay đánh gãy lời nói của Tống Hoài An, bốn thị vệ của Tống Hoài An lập tức tiếp chiêu, cùng Tô Nhân Vũ giao thủ.
Tiền cô cô muốn ra tay, Hoàng đế lại dùng ánh mắt cản nàng lại, nàng liền tiếp tục trầm mặc.
Tống Hoài An thấy vậy liền nóng nảy, giương giọng nói: “Bên kia chúng ta đã khống chế được cục diện, mọi người không phải sợ, có Thái tử làm chỗ dựa, ngôi vị Hoàng đế của hắn cũng là dùng âm mưu quỷ kế dành được, cũng không phải là thiên mệnh sở quy (số mệnh trời định).”
Thị vệ bên ngoài lập tức cầm đao xông vào, lập tức trở nên hỗn độn.
Tống Hoài An hô lớn: “Tô Nhân Vũ, không cần đóng kịch, phần thắng tất thuộc về chúng ta rồi.”
Tô Nhân Vũ trong bụng giật mình, nổi giận nói: “Ngươi là tên gian tặc dám ám hại ta.”
Ông phi thân lên, cầm đao chém về phía Tống Hoài An, thì ra mấy phong thư không có chữ kia là Tống Hoài An hãm hại ông, muốn kéo ông xuống nước cùng.
Trong lòng Tô Nhân Vu nổi giận, ςướק được thanh đao trong tay thị vệ, chém xuống vô cùng mạnh mẽ, đám thị vệ không phải đối thủ của ông.
Tô Nhân Vũ chém xuống mấy tên, nói với Tả thượng thư: “Bảo vệ Bệ Hạ lui ra.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc