Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng, an ủi: “ Cũng chưa chắc, ta chỉ ngẫu nhiên nghe thấy lúc người ta nói.”
Tô Mạt lập tức nói: “Một khi đã như vậy, mặc kệ có thật hay không, chúng ta đều không thể khinh thường. Vào thời điểm này , những biến động nhỏ nhất đều có khả năng ẩn chứa âm mưu. Ta trở về sắp xếp lại rồi vào cung cầu kiến bệ hạ cùng chàng.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu: “Ta đi chuẩn bị một chút, một lát đến đón nàng.”
Trong cung vội chuẩn bị cho đại hôn của Thái tử và Tả tiểu thư nên rất bận rộn, mà ngày hè là thời điểm nước lũ lên, buổi triều sáng cũng có rất nhiều việc, cho nên Tô Nhân Vũ có rất ít thời gian rảnh rỗi, chuyện thư tín kia cũng không có bẩm báo lên Hoàng đế. Hơn nữa hiện tại thân thể Hoàng đế vẫn còn khó chịu, ngay cả buổi triều sáng cũng không lên, mỗi ngày đều có mấy vị thái y túc trực.
Hoàng đế chỉ triệu kiến mỗi Tô Mạt, nên Hoàng Phủ Cẩn cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ.
Tô Mạt vào cung Càn Thanh, hành lễ, Hoàng đế cho Tiền cô cô đỡ nàng dậy, cho phép nàng ngồi gần nói chuyện.
Tô Mạt bước nhanh lên trước, thấy giọng nói của Hoàng đế khàn khàn, không còn tràn đầy sức sống như xưa, đến gần hơi nhìn lên không khỏi bị giật mình.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, Hoàng đế thoạt nhìn như già đi không ít, gương mặt vốn tuấn mỹ nay trở nên già yếu, hai má lõm xuống, nhìn thật giống lão nhân, quả thực có chút dọa người.
Nàng giật mình, rồi nói: “Xin Bệ Hạ bảo trọng long thể.”
Hoàng đế nhướng mày, cười: “Trẫm không có gì đáng lo, nha đầu ngươi thật lười, lâu rồi không có tới bồi trẫm nói chuyện.”
Tô Mạt liền vội giải thích nàng có việc bận.
Hoàng đế khoát tay, hỏi Tô Mạt hôm nay đến có chuyện gì.
Tô Mạt liền mang chuyện bức thư trống tìm được trong nhà ra bẩm báo, nói xong liền quỳ xuống đất nói: “Bệ Hạ, gia phụ cùng tổ mẫu cảm thấy phi thường kỳ quái, mà gia phụ lại bận việc trong triều, không dám chậm trễ, chỉ cho rằng có người đùa dai Mà thần nữ lại cảm thấy mọi chuyện không dơn giản như vậy.”
Hoàng đế bảo Tiền cô cô đem mấy phong thư cùng tráp lễ mang đến gần.
Tô Mạt nói: “Bệ Hạ, trên tráp ghi chức quan cùng tục danh, chỉ sợ là để lừa gạt người, còn bức thư trắng không có một chữ, cố làm ra vẻ huyền bí nhưng lại để lộ ra điều kỳ lạ, thần nữ cảm thấy không thể khinh thường.”
Hoàng đế hơi vuốt cằm: “Trẫm đã biết.”
Sau đó hỏi nàng chuyện của cửa hàng và ngân hàng tư nhân, sau một hồi liền hỏi: “Hợp tác cùn Thẩm gia còn thuận lợi không?”
Tô Mạt trả lời: “Phi thường thuận lợi, Thẩm gia làm việc rất rõ ràng, không có nhiều sai lầm.”
Hoàng đế ừ một tiếng, lại nói: “Nha đầu, nhớ rõ việc trẫm giao cho ngươi, hàng tháng tiền giao dịch, dù là của ngươi hay là Thẩm gia, đều phải ghi chép cẩn thận lại, định kỳ báo lên.”
Tô Mạt vội vàng đồng ý.
Hoàng đế vẫn không yên tâm đối với kiểu ngân hàng tư nhân mới mở ra trên cả nước này, cho nên đã phái người theo dõi, tuy nói cho nàng biết nhưng lại không nói cho Thẩm gia.
Tô Mạt từ cung trở về, liền cùng đám người Hoàng Phủ Cẩn bàn bạc, kết luận rằng Hoàng đế không phải bị bệnh, mà là vết thương cũ do Diệp Tri Vân gây ra nay tái phát trở lại.
Ngoài gầy một chút, tinh thần vẫn tỉnh táo, không giống như bệnh tình nguy kịch không thể vào triều, vì vậy có thể chứng minh, Hoàng đế chẳng qua là giả vờ bệnh nặng.
Nghe nói hắn đã lâu không gặp các đại thần, có tấu chương cần giải quyết đều do đám người Tiền cô cô truyền lại.
Mà Hoàng Phủ Giác chạy về kinh cũng chưa ở được mấy ngày, liền bị Hoàng đế phái đi các nơi để tuần tra, căn bản không có cơ hội đứng ở lục bộ, điều này là cho người ta thật không hiểu.
Đảo mắt đã đến ngày đại hôn của thái tử, cả kinh thành giăng đèn kết hoa, đặc biệt là trên đoạn đường từ Tả gia đến Đông cung, khắp con đường hoa đăng vây lượn, đủ các loại màu rực rỡ.
Xuất phát từ sự xem trọng của Hoàng đế đối với Tả gia và Thái tử phi tương lai, Hoàng đế lệnh cho Thái tử dẫn theo các lễ quan đến Tả gia đón dâu.
Đông cung được trang hoàng như tiên cung, phồn hoa cẩm thốc (nhiều loại hoa rực rỡ), nhìn quanh đều là cẩm y hoa lệ, để chiêu đãi các quan lại, tiệc rượu được bày chật cả hoa viên Đông cung.
Mỗi nhà đều đưa lên những phần lễ vô cùng quý giá, chất đầy ở đại điện Đông cung.
Có người hâm mộ nhưng cũng có người ghen tỵ.
“Tả tiểu thư dung mạo cũng chỉ bình thường, làm sao có thể xứng với Thái tử.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng Tả tiểu thư là tài nữ đệ nhất kinh thành, cùng Thái tử rất xứng đôi.”
Một nhóm tiểu thư trốn một bên nhỏ giọng nghị luận, bàn luận về Thái tử cùng Tả tiểu thư xong lại tiếp đến Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, tóm lại dù là thành hôn hay đính hôn, mà vị hôn phu là những người trong mộng của họ, nhất định sẽ bị bàn luận.
Các nàng đều tìm những điều mà nữ nhân kìa không bằng mình, hoặc không xứng với nam nhân kia.
Thái tử thành hôn, Ngũ hoàng tử ôn nhã, tuấn mỹ không có mặt, trong mắt Tề Vương điện hạ chỉ có Tô Mạt, cao cao tại thượng, bộ dạng lạnh lùng khiến cho nhóm tiểu thư không dám nhìn lâu.
Hôm nay cũng chỉ có thể nhìn Hoàng Phủ Giới, cùng với các vị công tử, trong đó Tống Minh Dương và Tô Việt được xem trọng nhất.
Đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ở nhà bồi lão phu nhân chưa tới, chỉ có Tô Mạt, Tô Việt cùng Tô Nhân Vũ đến.
Bởi vì chuyện của Tô Văn Nhi và Tần Nguyên Quân, nay tiểu thư của Tô gia cùng các nhà khác ít giao tiếp hơn, vì vậy Tô Mạt không để ý đến người khác, chỉ tìm một góc khuất để dừng chân.
“Các ngươi xem đi, ta nói mấy người Tô gia thật không biết xấu hổ, luôn nhìn chằm chằm Thái tử cùng mấy vị Hoàng tử. Thái tử không xem trọng Tô Nhu, mà lại để ý muội muội Tô Văn Nhi. Hôm nay Thái tử phi được cưới vào cửa, vậy nên Tô Nhu kia không dám lộ diện.”
“Đúng là không biết xấu hổ, còn Tô Mạt kia, ỷ vào Tề vương cưng chiều, nàng không thèm đem mọi người để ở trong mắt, chẳng những thế nàng còn âm thầm làm chuyện xấu, trộm Độ Giả sơn trang của Tống gia đưa cho người khác, thật là ghê tởm. Khiến cho Tống gia thiệt hại thật là nhiều.”
“Còn nghe nói Tề vương căn bản không thích nàng, là nàng mặt dày quấn quýt lấy.”
Tô Mạt ngồi ở một trên cây đằng sau núi giả, lắc lư chân, miệng chậm rãi ăn bánh hạnh nhân, nghe thấy mấy câu kia giống như đang nói đến người khác chứ không phải nàng.
“Bùi tỷ tỷ, sao ngươi không đến chơi cùng chúng ta a.”
“Đúng nha Bùi tỷ tỷ, hôm nay Tả tỷ tỷ trở thành Thái tử phi, về sau ngươi cũng có thể thường xuyên ra vào cung rồi, nhớ đừng quên chúng ta nha.”
“ Quên sao được, không chừng sáng mai các ngươi liền nói ta cũng coi trọng Thái tử, nghĩ như thế rồi tính sao……”
Bùi Bảo Khương lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng không hiểu người ta, chỉ biết nói hươu nói vượn.”
Lập tức có người phản bác lại: “A, xem ra Tô Mạt cũng thật có tiền, liền mua chuộc được ngươi.”
“Cũng không hẳn vậy, nghe nói Tô gia hướng Bùi gia cầu hôn, muốn nàng gả cho Tô Việt, nàng chả lẽ lại không nói đỡ cho tiểu cô(em chồng) hay sao.”
Tô Mạt cười thầm, khom lưng tìm kiếm, muốn tìm mấy viên đá cho các nàng thử một chút, chợt ᴆụng phải cái gì đó cưng cứng, kéo thử nàng không khỏi giật mình.
Nàng lập tức tránh đám tiểu thư, từ núi giả nhảy xuống kiểm tra cẩn thận.
Đúng lúc có người hướng bên này đi tới, Tô Mạt vội lách người trốn sang một bên, chỉ thấy người nọ lén lút tìm kiếm gì đó ở chỗ núi giả, tìm kiếm một lúc, sau đó rời đi.
Tô Mạt lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn, lúc này Hoàng đế đang cùng Tô Nhân Vũ và Tả thượng thư nói chuyện uống rượu, trên mặt mỗi người đều là ý cười dạt dào.
“Mạt nhi, muội đi đâu vậy?” Tô Việt từ một bên đi đến, kéo Tô Mạt lại.
Hắn mới nghe được có người nói bậy nói bạ, chỉ sợ Mạt Nhi nghe thấy sẽ tức giận, nên hắn muốn đi tìm nàng.
Tô Mạt kéo hắn sang một bên, hoa đăng rọi sáng xung quanh, càng làm cho những đồ trang sức của các phu nhân, tiểu thư càng trở nên rực rỡ.
“Nhị ca, huynh đừng đi loạn, ta đi gọi người mà chúng ta đem đến, huynh đi gọi Tề vương đến đây.”
Hoàng Phủ Cẩn đang ở chỗ của Hoàng đế và Thái tử, nàng không tiện đi qua.
Tô Việt cảm thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, nghĩ rằng nàng đã nghe thấy những điều không hay, lo lắng nói: “Mạt Nhi, không cần để ý đến các nàng, bọn họ đều là ghen tị Tề Vương đối tốt với muội.”