Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 487

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn thấy ông vạn phần kích động, hai mắt đỏ bừng, biết nội thương của ông sắp phát tác vội vàng vươn tay đè hai vai ông lại: “Cha nuôi, đừng nói nữa lê quý đôn.”
Diệp Tri Vân nhưng lại kích động không thôi, thần sắc hiện ra vài phần điên cuồng: “Hắn đuổi Lưu Ngọc đi, vết thương cũ của hắn lại tái phát, thân thể dần dần suy nhược khiến hắn không thể như trước nữa. Ha ha, không ngờ hắn cũng trúng kế sách của người khác.”
Hoàng Phủ Cẩn chấn động: “Cha nuôi? Vết thương cũ nào?”
Diệp Tri Vân cười ha ha, đắc ý nói: “Ngươi nghĩ ta làm sao mà bị thương? Với công phu của ta chẳng lẽ lại ngồi chờ ૮ɦếƭ. Nếu không hạ một viên độc xà, ta chẳng phải không công chịu tội? Hắn cho rằng ta đã bị bắt, bị trọng thương, bị hạ độc, lại diệt trừ thế lực Thái Bình các hầu như không còn, chẳng lẽ ta là thịt bò trên thớt gỗ? Hắn không nghĩ tới ngươi lại là một đứa con tốt như vậy, vài tuổi đã có thể chủ quản khiến Thái Bình các cách xa nguy hiểm. Có đứa con tốt như ngươi hắn cũng không biết quý trọng, hắn còn có tư cách gì tiếp tục chiếm lấy giang sơn?”
Hoàng Phủ Cẩn đỡ lấy ông, truyền nội lực vào trong cơ thể, áp chế chân khí đang tán loạn để ông không bị tẩu hỏa nhập ma: “Cha nuôi, nếu cha để Lưu Niên cứu hắn, cần gì phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Người sống được trăm năm, thời gian qua nhanh, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này.”
Diệp Tri Vân nói: “Ngu muội, ngươi cho rằng hắn sẽ để cho các ngươi rời đi? Hắn tư lợi, giả dối đa nghi. Người hắn yêu hắn phải bắt được, người thương hắn hắn cũng không buông tay. Phàm là có lợi với hắn, hắn đều muốn lợi dụng. Với uy danh oai chấn tứ hải của ngươi cùng bản sự vơ vét của cải của nha đầu, ngươi cảm thấy hắn sẽ cam tâm thả các ngươi đi? Trừ phi hắn ૮ɦếƭ, tân vương lên ngôi, nếu không các ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ. Ta để cho Lưu Niên cứu hắn là để cho hắn không ૮ɦếƭ ngay được. Ta muốn để hắn từ từ chịu tra tấn, giống như những gì hắn đã làm với người khác.”
“Huống hồ, hắn vừa ૮ɦếƭ thiên hạ sẽ đại loạn, đối với chúng ta cũng không phải điều tốt. Mà để cho hắn từ từ suy yếu, khiến hắn có thời gian nhận rõ sự thật, truyền ngôi vị Hoàng đế cho tân thái tử, hoàng quyền chậm rãi được chuyển giao, thiên hạ sẽ không loạn. Như vậy chúng ta không ai là tội nhân.”
Cảm xúc Diệp Tri Vân càng ngày càng điên cuồng, chân khí trong cơ thể càng thêm tán loạn, Hoàng Phủ Cẩn cơ hồ không thể áp chế được.
Hắn điểm vào mấy đại huyệt của Diệp Tri Vân, nhắc nhở: “Cha nuôi, Vu Hận Sinh nói hắn là đứa con sau của Tiên Hoàng hậu, vậy hắn có tư cách làm tân quân. Nhưng hắn có thù oán với thiên hạ, sao có thể đảm đương được?”
Diệp Tri Vân giống như bị người dội xuống một chậu nước lạnh, ông chợt quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn: “Chính hắn nói?”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu.
Diệp Tri Vân lắc đầu lẩm bẩm: “Không có khả năng, tuyệt không có khả năng. Khẳng định hắn là người được bọn họ bồi dưỡng để chúng ta lẫn lộn. Cũng có thể bọn họ có dã tâm, muốn mượn danh tiếng Hoàng hậu để mưu tư lợi.”
Ông hừ lạnh nói: “Lúc này để cho bọn họ ủng hộ lập Hoàng Phủ Tuyên và Hoàng Phủ Quyết là không có khả năng. Cho dù hắn giả trang là con trai của Hoàng hậu thì triều đình hiện tại cũng không chấp nhận hắn. Chỉ có ngươi mới có thể làm cho đám thần tử tiền triều ủng hộ, triều đình hiện tại cũng không phản đối. Tĩnh Nhi, ngươi có hiểu không?” Ông tràn ngập chờ mong nhìn Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn thống khổ vạn phần, chống lại ánh mắt gần như cầu xin của cha nuôi, hắn không thể nói được lời cự tuyệt. Thật lâu thật lâu trước kia lòng hắn đã ૮ɦếƭ với Hoàng cung này. Nơi này không còn gì đáng giá để hắn lưu luyến. Nếu hắn miễn cưỡng lưu lại, cũng chỉ có Mạt Nhi mà thôi, nhưng là, hắn không thể….
Diệp Tri Vân biết nội tâm hắn đang tranh đấu với nhau thì lập tức đẩy Hoảng Phủ Cẩn phun ra một 乃úng máu, tự mình nâng tay áo lau đi.
Hoàng Phủ Cẩn bước lên phía trước muốn chữa thương cho ông, Diệp Tri Vân lại lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi. Nếu phải đi, lúc này là tốt nhất. Ai cũng không bức ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi quỳ xuống, trầm giọng nói: “Con sẽ không đi.”
Hắn sẽ không vô trách nhiệm bỏ lại bọn họ. Hắn muốn tự do, phải là vô câu vô thúc, không vướng víu gánh nặng trên người. Nếu hắn bỏ lại thân nhân cùng bằng hữu ở trong nước sôi lửa bỏng, như vậy hắn đi cũng sẽ bị dày vò.
Nhìn Hoàng Phủ Cẩn một tay mình nuôi lớn quỳ trên mặt đất không tiếng động cầu xin, cảm xúc Diệp Tri Vân trở nên phập phồng, không ai có thể hiểu được Hoàng Phủ Cẩn hơn so với ông.
Hắn dùng sự lạnh lùng để che dấu nội tâm thiện lương chính trực của mình, hắn dùng sự lạnh lùng để che giấu nội tâm yếu ớt, trái tim khát khao ấm áp chưa từng thay đổi giống như trước đây.
Diệp Tri Vân biết có người có thể cho hắn tất cả ấm áp cùng yêu thích mà hắn cần, chính ông như đèn dầu sắp tắt, cũng cảm thấy vui mừng.
“Nếu ngươi thật sự muốn mượn huyền băng châu, không phải không có khả năng. Nhưng là một mạng đổi một mạng.” Ông thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc, ngưng mắt nhìn về phía ông.
Diệp Tri Vân chậm rãi nói: “Ở mật huyệt trong cung Hoàng hậu, nằm trong đó không chỉ có tiên hoàng mà còn có đại hoàng tử, hoàng huynh ngươi chưa từng gặp mặt. Nếu muốn cứu Tần Nguyên Quân, ngươi sẽ phải lựa chọn. Là tiên hoàng, hay là đại hoàng tử, ngươi nói xem?”
Hoàng Phủ Cẩn giật mình, Diệp Tri Vân cho hắn một vấn đề thật nan giải.
Hắn là Hoàng tử, Tiên Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử nằm trong trận pháp. Tuy rằng bọn họ đã ૮ɦếƭ, thế nhưng có huyền băng châu bảo vệ nên bọn họ thoạt nhìn giống như đang ngủ, có lẽ trăm ngàn năm sau cũng không thay đổi.
Nếu vì cứu Tần Nguyên Quân mà phải từ bỏ một người, vậy giống như Gi*t ૮ɦếƭ một người đang ngủ. Hơn nữa Hoàng hậu là người mẫu phi và cha nuôi kính trọng nhất, một người lại là đại ca huyết mạch tương liên.
Nhưng… Tần Nguyên Quân cũng là một con người, chỉ cần cứu tỉnh, có thể đứng lên, có thể làm cho hai gia đình vui mừng. Mà hai người kia, cho dù dung nhan không thay đổi nhưng vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện, không thể hô hấp.
Hắn thống khổ nói: “Cha nuôi, sao chúng ta có thể biết được Hoàng hậu và đại ca muốn lưu lại bằng cách này? Bọn họ đã không có hô hấp, không có suy nghĩ, lại bị những người còn sống như chúng ta cường ngạnh giữ họ lại. Có lẽ đó không phải điều mà họ muốn. Đó chỉ là chúng ta dùng suy nghĩ của chính mình để giam cầm bọn họ lê quý đôn.”
Cả người Diệp Tri Vân chấn động, bỗng nhiên nhớ đến di ngôn của Hoàng hậu trước khi lâm chung: “Sinh không thể yêu, ૮ɦếƭ không e sợ, chỉ muốn hóa thành bụi đất, kiếp sau được đầu thai vào một gia đình bình thường…”
Ông bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm иgự¢ chạy đi: “Nghĩ cách để Tiêu Vũ Lâu đến gặp ta.”
Tiêu Vũ Lâu là do Tô Mạt nghĩ cách đưa hắn vào hoàng thành.
Tô Việt mời một đám bạn tốt đến trà lâu uống rượu, cuối cùng người người say mèm được gia nhân cõng đưa lên xe ngựa.
Mà Tô Mạt nhân cơ hội này đưa Tiêu Vũ Lâu đã được hóa trang thành Tô Việt uống rất nhiều rượu để hắn ngồi ở ngoài xe tùy ý cho bọn thị vệ xem. Sau đó vào ban đêm Hoàng Phủ Cẩn cùng vài người Lưu Vân đưa Tiêu Vũ Lâu đi gặp Diệp Tri Vân.
Tô Việt vì say rượu nên bị ngự sử tuần tra nội tђàภђ ђạch tội, phạt ba tháng bổng lộc, đã vậy còn bị gia pháp của Tô Nhân Vũ hầu hạ đánh ba roi, đành phải ở nhà dưỡng thương.
Tô Mạt mang theo thuốc đến thăm hắn thì thấy hắn nằm sấp trên giường ôi ôi kêu đau. Nàng đuổi hết hạ nhân đi chỉ để lại Kim Kết cùng Thủy Muội hầu hạ lê quý đôn.
Nàng cười nói: “Nhị ca, huynh cũng đừng giả bộ nữa. Thời điểm phụ thân đánh huynh cũng đã kìm nén tức giận, bất quá là sấm to mưa nhỏ, cũng không làm tổn thương gân cốt, cũng không lưu lại sẹo trên người huynh, muội bôi chút thuốc cho huynh là tốt rồi.”
Tô Việt vẻ mặt đau khổ: “Nói chuyện không đau thắt lưng, cho dù là không dùng sức nhưng cũng đau đến đòi mạng. Nếu không muội thử xem.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc