Ánh mắt hắn thẳng thắn trong sáng khiến người khác không thể hoài nghi.
Tô Mạt hỏi: “Nhưng ai có thể biết được trận pháp của huyền băng châu? Trân bảo này là từ Mạc Vân quốc đến, chẳng lẽ phải đi Mạc Vân quốc tìm người?”
Tiêu Vũ Lâu cười nói: “Tô tiểu thư không cần lo lắng, việc này hãy giao cho chúng ta làm, trong tin tức có nói có ba người biết. Một người đã ૮ɦếƭ, hai người còn lại một ở Mạc Vân quốc, một ở Miêu Cương Đại Chu. Ta lập tức phái người đi tìm hiểu.”
Tô Mạt sửa lại trang phục, thi lễ nói: “Đa tạ Tiêu công tử. Có các ngươi, Thái Bình các mới là Thái Bình các, như vậy cha nuôi sẽ càng vui mừng.”
Nàng không dấu vết tỏ rõ cho Tiêu Vũ Lâu biết, bọn họ nguyện ý tặng Thái Bình các cho hắn. Chỉ cần hắn là bằng hữu, không làm chuyện đối nghịch với họ, như vậy nàng và Hoàng Phủ Cẩn sẽ không hỏi đến.[Thichtruyen.com]
Trong mắt Tiêu Vũ Lâu nhanh chóng xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó lập tức cười cười chắp tay đáp lễ, cáo từ đi phân phó người đi làm việc.
Mấy ngày sau, Tô Mạt đến trà lâu. Vừa xử lý được vài sự vụ liền nhận được mật tín ăn mày đưa đến.
Mật tín nói Vương gia đột nhiên giam Hoa cô nương lại, dường như muốn thư gì đó, Hoa cô nương liều ૮ɦếƭ không theo, bị đánh đến hấp hối. Nhưng như vậy Vương gia cũng không dám Gi*t nàng.
Tô Mạt nhìn mật tín, nói với Kim Kết: “Chỉ sợ nhị ca biết sẽ nóng nảy.”
Quả nhiên một lát sau Tô Việt vội vội vàng vàng từ thị mậu tư đến đây muốn thương lượng việc cứu Hoa Ngọc La.
Tô Mạt khẽ cười nói: “Nhị ca, Hoa cô nương làm sao?”
Tô Việt đóng cửa lại, đưa cho Tô Mạt một phong thư, tuy rằng nhiều nếp nhăn, nhưng là chữ viết rõ ràng. Tô Mạt nhìn qua, không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú.
“Vương Minh Chí này lòng dạ thật đen tối.”
Tin tức kia là từ đường thủy đưa cho hắn. Trên đó nói dựa theo chỉ thị của hắn xây dựng đê điều được bao nhiêu bạc, phân công như thế nào vân vân.
Tô Việt biểu tình lạnh lẽo nói: “Tin tức như này còn có rất nhiều, Ngọc La chỉ kịp trộm được hai cái. Một cái giấu đi để người giao cho ta, một cái nữa bị bọn họ mượn danh nghĩa tìm được rồi.”
Chỉ bằng lá thư này, cũng đủ cho Vương Minh Chí mất chức quan.
Tô Mạt xếp lại lá thư giao cho Tô Việt, hắn lại lắc đầu ý bảo nàng cất giữ.
“Nhị ca, rốt cuộc Hoa cô nương có lai lịch gì?” Xuất phát từ tôn trọng đối với Nhị ca, Tô Mạt không để cho người bí mật đi thăm dò .
Tô Việt nói: “Nàng là nữ nhi của gia đình nghèo nhất huyện Hoài Âm. Vào một năm khi Vương cậu làm vận chuyển đường sông, bọn họ vì muốn triều đình cấp ngân lượng cứu tế thiên tai nên đào hổng đê điều vốn đang chắc chắn, khiến một phần ba thôn bị ngập. Nhà của Hoa cô nương ở ngay trong đó. Trong nhà chỉ còn lại mình nàng, bởi vì ngày thường sạch sẽ gọn gàng, sau khi trưởng thành thì bị người môi giới đưa đi, tổng cộng mười bảy nha đầu đều bị đưa đến cho Vương Minh Chí.”
Càng nói càng tức, về sau hắn cũng không gọi Vương Minh Chí là cậu nữa.
Tô Mạt xiết chặt lá thư trong tay, nói: “Hoa cô nương vẫn nhớ rõ mối hận của hương thân phụ lão, một bên làm nha hoàn ở Vương gia, một bên tìm kiếm cơ hội báo thù, thật sự khiến người khác khâm phục.”
Nếu là chính nàng, nàng cũng không biết có thể làm được hay không. Nàng thổn thức không thôi: “Nhị ca, huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu nàng.”
Tô Việt cùng nàng thương lượng phương pháp. Tô Mạt nghĩ nghĩ, Vương gia tất nhiên sẽ chông trừng nàng cẩn thận hơn, nếu là cứng rắn trộm người đi chỉ sợ bất thành, xem ra phải tìm biện pháp.
Nàng lại hỏi Tô Việt truyền tin với Hoa Ngọc La như nào. Tô Việt nói mỗi lần đều đặt tín vật ở vị trí cố định, hắn sẽ phái Mặc Tùng đi lây. Mà Hoa Ngọc La là đặt ở vị trí nào đó trong phủ, sau đó sẽ có người giúp nàng đưa đi.
Lần này nếu không phải Hoa Ngọc La ở lại thư phòng tìm mấy phong thư trì hoãn thời gian thì cũng sẽ không bị bắt.[Thichtruyen.com]
Tô Mạt trước phân phó A Lí tìm hiểu về chuyện Hoa Ngọc La ở Vương phủ một cách rành mạch. Cần phải tiếp xúc với nhiều nữ nhân, nhất là nhóm sủng thi*p của Vương Minh Chí. Không cần tiếc bạc đi hối lộ các nàng, cần phải lấy được tin tức đáng tin cậy nhất.
Mấy ngày sau, Vương Minh Chí từ nha môn trở về liền kêu tâm phúc đến hỏi. Hắn ta nói nha đầu Hoa Ngọc La kia cái gì cũng không chịu nói, nay lại đói đến bệnh, sợ là mấy ngày nữa sẽ ૮ɦếƭ.
Vương Minh Chí âm u phân phó: “Ăn cây táo, rào cây sung. Nhất định phải biết nàng ta thông đồng với ai, phong thư kia rốt cuộc dấu ở nơi nào, thừa dịp nàng ta còn chưa đưa cho người khác nhất định phải tìm cho ra.”
Tên tâm phúc đáp ứng rồi đi làm.
Vương Minh Chí đi đến phòng của trưởng công chúa. Trưởng công chúa thoạt nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt cũng không nói được lời nào hay: “Lão gia, ta nghe nói ngài giam giữ một nha đầu, vậy ngài cho ta đi, ta bán nàng đi đổi lấy mấy lượng bạc dùng.”
Vương Minh Chí sững sờ, mí mắt mãnh liệt nháy: “Chúng ta còn thiếu bạc sao? Người nào muốn mua nàng ta?”
Có thể đó chính là người thông đồng cùng nàng ta, nhất định phải bắt được.
Ma ma bên người trưởng công chúa nói: “Bẩm lão gia, là một điền chủ ở ngoại thành, họ Thích. Bọn họ cũng không biết nha đầu nhà chúng ta, chỉ là lão gia tử bọn họ đột nhiên bộc phát bệnh nặng, uống thuốc gì cũng không có chuyển biến tốt. Sau có đạo sĩ tha phương đến xem cho một quẻ, nói là một nhánh tinh phách vào ngày tháng năm nào đó bị hồ ly hút rồi. Cần phải bắt con hồ ly tinh kia về, ngày ngày hầu hạ, như vậy sẽ khỏe lại. Vì vậy Thích gia đưa bái thi*p có ngày sinh tháng đẻ cho người đến các hộ gia đình hỏi thăm. Mới đầu mới chỉ là mười lượng bạc, ai biết khi đó những cô nương sinh vào giờ Thìn lại thiếu, đảo mắt đã tăng lên mấy trăm lượng bạc. Điền chủ kia thật ra cũng là một nhà có tiền nên đã hối lộ hộ bộ nhờ người giúp lưu ý, nào biết đâu lại đến nha hoàn nhà chúng ta. Lại có nha đầu Hoa Ngọc La vừa vặn xứng đôi. Thích gia nói nguyện ý bỏ ra vạn lượng bạc để chuộc nha đầu kia đi cứu mạng. Phu nhân trạch tâm nhân hậu, xưa nay thương người cực khổ, nha đầu kia bất quá chỉ là làm vỡ cái bình hoa, sao đáng để lão gia tức giận. Vì vậy phu nhân muốn làm chủ bán Hoa Ngọc La cho hắn.”
Vương Minh Chí nghe xong tức đến muốn ngất đi: “Cần gì đồng tiền dơ bẩn đó, một điền chủ cũng dám đến hoàng thành khoe khoang?”[Thichtruyen.com]
Ánh mắt trưởng công chúa thoáng nhìn qua Vương Minh Chí: “Hay là lão gia coi trọng nha đầu kia? Vậy thì như này đi, lưu nàng ta lại, thả nàng ta ra nâng lên làm di nương, trả lại cho người ta một vạn hai. Chỉ cần lão gia thích, ta còn nói được cái gì?”
Vương Minh Chí mồ hôi đầy đầu. Hắn chỉ sợ lão bà, vì muốn cưới mấy phòng thi*p thất kia mà phải thề với trưởng công chúa.
Hơn nữa để lấy vị di nương được sủng ái nhất hiện nay hắn cũng đã thề tuyệt đối sẽ không cưới thêm ai nữa. Huống hồ vị di nương này kiều mị lại ôn nhu, trời sinh khúm núm lại trẻ tuổi, cho dù ba mươi năm nữa chỉ sợ càng thêm lẳng lơ.
Hắn lập tức nghiêm mặt nói: “Phu nhân nói cái gì vậy? Ta đã nói không nạp thi*p chính là không nạp thi*p, cho dù có đẹp như tiên cũng không cần. Hoa Ngọc La này là kẻ ăn cây táo rào cây sung, dám cấu kết với ngoại nhân vào thư phòng ta trộm thư, ta há có thể tha cho nàng ta?”
Trưởng công chúa kinh ngạc nói: “Trộm thư? Sao trước kia ngài không nói? Thư gì?”
Vương Minh Chí ấp úng nói: “Chính là… cũng không có gì đáng ngại.”