Nói xong, nàng với Tô Việt đi tới phía trước, Lưu Hỏa theo sau, ai cũng yên lặng. Lưu Vân đứng ở đằng xa, dưới ánh đèn có một nữ tử bị điểm huyệt đang ngồi, trợn mắt căm tức nhìn qua.
Tô Việt ngẩn ra, vội nói:“Hiểu lầm, hiểu lầm!” Sau đó chạy tới : " Hoa cố nương, sao cố nương ở đây ? "
Vị cô nương này đúng là Hoa Ngọc La của Vương gia. Nàng oán hận trừng Tô Việt, lại quay qua liếc Lưu Vân.
Lưu Vân thấy ra là người quen, đưa mắt hỏi ý kiến tô Mạt. Tô Mạt ra hiệu cho hắn thả người.
Lưu Vân thay nàng giải huyệt câm, Hoa Ngọc La lập tức nhảy dựng lên, thở phì phì trừng mắt nhìn Lưu Vân: “Không hỏi xanh đỏ đen trắng đã nói ta lén lút.”
Lưu Vân thấy nàng là người quen của Tô việt nên không nói gì, xin lỗi rồi lui xuống.
Tô Mạt mỉm cười nhìn nàng, cô gái này nhìn bề ngoài là nha hoàn của gia tộc lớn, nhưng coi bộ không phải nha đầu nhất đẳng, chắc là nhị hoặc tam đẳng. Nàng mặc áo màu hồng phấn, quần trắng, ngoài khoác áo xanh, hai 乃úi tóc gọn gàng, mi thanh mục tú, mới nhìn đã thấy sạch sẽ.
“Tỷ là bạn của nhị ca muội sao? ”
Hoa Ngọc La hai má ửng đỏ:“Ngươi là ai?”
Tô Việt vội nói:“Hoa cô nương, đây là ngũ muội của ta.”
Hoa Ngọc La:“ A, ta biết, bọn họ nói cô là tiểu yêu nữ.”
Tô Mạt bật cười, không chút nào để ý: “ Nói vậy tỷ không ủng hộ bọn họ .”
Hoa Ngọc La nói:“Bọn họ rõ ràng là quần ma loạn vũ, ai cũng nói là yêu quái. Tô gia các người nổi tiếng nên bị mấy người đó nói xấu sau lưng. "
Tô Việt thân thiết nói:“Hoa cô nương, nàng có việc gì gấp sao? Ra ngoài như vậy không sợ nguy hiểm ? "
Hoa Ngọc La thầm oán trừng hướng Lưu Vân:“Ta vốn phát hiện một chút không thích hợp, muốn đi theo xem, ai biết bị bắt, còn nói ta lén lút. "
Tô Mạt cười nói:“Hoa tỷ tỷ, xin lỗi, muội thay hắn xin lỗi với tỷ. "
Hoa Ngọc La khoát tay: “Quên đi, giờ không còn sớm, ta phải đi trở về. Nga, đúng rồi, ta phát hiện Vương gia có điểm không thích hợp, gần đây có nhiều xe ngựa hay lui tới nhưng xe nào cũng che kín mít, không biết bên trong có gì, ta lén theo dõi thì nghe họ nói cái gì pháo đốt gì đó.. "
Tô Việt nói: “ Chuyện này có gì lạ. có nhà nào không đốt pháo đâu. "
Hoa Ngọc La nói:“Đốt một lần mấy xe lận hả ? Hơn nữa pháo gì họ cũng mua hết. Pháo hoa, pháo trúc,.. không chừa thứ gì. "
Tô Việt liếc muội muội, thấy nàng không tỏ thái dộ gì khác.
Tô Mạt cũng nhìn Tô Việt, sau đó nói với Hoa Ngọc La:“Hoa tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy gì khả nghi nữa không ? Tỷ theo dõi ai ra ngoài này ? "
Hoa Ngọc La buồn bực trừng Lưu Vân, nàng cẩn thận như vậy, không bị ai phát hiện, lại bị tên này phá họai.
Lưu Vân vô tội tủng nhíu mi.
Tô Mạt cười nói:“Vậy phạt hắn hộ tống tỷ tỷ trở về.”
Lưu Vân đành tuân lệnh, Hoa Ngọc La cũng không phản đối, nói với Tô việt: " Vẫn như cũ. "
Nói xong bỏ chạy .
Tô Mạt nhìn Tô Việt:“Nhị ca, huynh làm việ này lúc nào ? "
Tô Việt sờ mũi, ngượng ngùng cười:“ Vô tình thôi. Ta vốn muốn giúp nàng ra khỏi Tống gia, khôi phục tự do , ai biết nàng lại tìm ta kêt tình hình. "
Tô Mạt tỏ vẻ tò mò, Tô Việt liền nói một chút, kỳ thật Hoa Ngọc La cũng mới tìm hắn mấy lần thôi, một lần ở Vạn Xuân uyển, một lần là lúc hồi kinh. "
Hai người trở lại bờ sông, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông, xung quanh vang tiếng hoan hô : " Thái tử điện hạ đến. "
Lăng Nhược đi đến trước mặt Tô Mạt :“Tiểu thư, vương gia cùng thái tử còn có ngũ điện hạ, thất điện hạ đến.”
Nói xong đã thấy thái tử đi trước, theo sau là các vị hoàng tử, vương gia, người người áo mãng bào kim quan, diện mạo tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong bàn tiêu sái lỗi lạc. Tiếng trầm trồ nổi lên bốn phía.
Ngoại trừ những gia tộc có ý đồ chính trị, mấy hoàng tử này là đối tượng tốt nhất, các thiếu nữ tới tuổi lập gia đình, ai không mơ mộng.
Không nói tới các hoàng tử đã trưởng thành, người nhỏ như Hoàng Phủ Giới cũng đã muốn từ từ ổn trọng, anh khí bức người, kiêm một phần sang sảng như ánh mặt trời.
Thái tử thấy nhóm Tô Mạt, liền gặp đại tiểu thư nhàn tĩnh tao nhã. Nàng cúi xuống hành lễ nhưng từ dầu đến cuối không thèm nhìn hắn, biểu tình lạnh nhạt, đối hắn không có nửa điểm lưu luyến.
Hắn nhất thời cảm thấy khó chịu, mặt mày trở nên cau có dẫn đoàn người đi tiếp. Mấy công tử tiểu thư quý tộc lập tức tháp tùng theo sau.
Mấy người Hoàng Phủ Cẩn tách khỏi đội, chạy tới chỗ Tô gia.
Hoàng Phủ Giới vọt tới trước mặt Tô Mạt : “Tô Mạt, mấy ngày nay ngươi không tiến cung, cũng không tặng lễ cho ta, ngươi càng ngày càng không quy củ .”
Tô Mạt cười khẽ cười cười, quay đầu nhìn Hoàng Oanh liếc, Hoàng Oanh lập tức lấy ra một dây chuỗi ngọc được đánh tinh xảo, quơ quơ.
Hoàng Phủ Giới nhìn thấy chuỗi ngọc đáng yêu, đúng thứ mình thích, lao qua giật lấy.
Tô Mạt chặn lại : “Của ngươi đâu?”
Mặt Hoàng Phủ Giới đỏ bừng, ấp úng, hắn làm sao có lễ vật, thứ gì cũng do phụ hoàng mẫu phi thưởng, trong cung định chế, chính hắn cũng không lạ, Tô Mạt chắc càng không thèm.
Hơn nữa, còn có nhị ca. Trong cung có thứ gì, Tô Mạt sao không có cho được.
Hắn còn cho nữa thì có ý tứ gì ? Để nàng cười thì có.
Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mở tròn mắt, long lanh nhìn nàng.
Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng Tô Việt đang nói chuyện, thấy thế, Hoàng Phủ Giác cười:“Mạt nhi, ta thay thất đệ tặng lễ vật, nàng đưa nó đi, nếu không nó nhắc tới mấy năm luôn đó. "
Hoàng Phủ Giới mặt càng đỏ hơn.
Lúc này Tô Hinh Nhi cười nói:“Thất điện hạ, nếu ngài giúp bọn ta lấy cái đèn lớn nhất kia tới, ta nói Mạt nhi tặng ngài.”
Hoàng Phủ Giới vừa nghe, quay đầu nhìn theo ngón tay Tô Hinh Nhi vừa chỉ. Quả nhiên là một chiếc đèn lớn, lớn đến mức khiến hắn bất ngờ, một bông sen lớn, bên trong chát sangs mấy mươi ngọn nến, trên cánh hoa có rất nhiều hoa văn tinh xảo, trôi bồng bềnh trên sông, đẹp không 乃út nào tả hết.
Hoàng Phủ Giới buồn bực nói:“Ngoài nhị ca, còn ai có khinh công bay qua đó nổi?”
Hắn đang lầu bầu thì Hoàng Phủ Cẩn quay qua, nhìn thấy chiếc đèn, mắt lại phiêu hướng về Tô Mạt, nàng cười: “Đẹp lắm đúng không. Nhưng muội không nhìn rõ, không biết trên đó viết gì. " Quá xa.
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng, đem nội lực đưa vào cơ thể nàng, nhẹ giọng nói:“Đem nội lực tập trung vào mắt.”
Tô Mạt lập tức nghe theo, ngưng mắt nhìn qua, dị thường rõ ràng, thậm chí -- có thể thấy rõ mặt chữ viết trên đó.
Chữ vừa đập vào mắt đã khiến nàng không nhịn được ngạc nhiên mà kêu lên, khiến Hoàng Phủ Cẩn chú ý:“Để ta qua lấy về. "
Không đợi Tô Mạt lên tiếng, hắn đã phi thân, hướng đèn hoa sen bay qua, mũi chân thỉnh thoảng đạp lên mặt nước, mượn lực phi hành.