Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 426

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lăng Nhược hừ lạnh nhưng vẫn đứng lại nghe, Lưu Vân nói:“Là do Tô quốc Công cùng Tô lão phu nhân xin hoàng đế . Tô gia nguyện ý vì hoàng đế cúc cung tận tụy, nhưng họ hy vọng các con của mình không bị gả vào hoàng cung. Hoàng đế cũng biết hậu cung là nơi ra sao, hơn nữa ông ta vẫn cần đến thực lực của Tô quốc công nên không thể không đáp ứng.”
Lăng Nhược không nghe xong hết đã bỏ đi ra ngoài.
Việc này nàng có nghe tiểu thư nói tới. Nhưng tiểu thư nói ý đồ thật sự của hoàng đế có thể là sợ sau này thái tử không khống chế được Tô gia, khiến cho Tô gia ngày một lớn mạnh, sức uy Hi*p còn hơn cả Tống tướng bây giờ.
Mặt khác, cũng có thể hoàng đế nhìn thấy bản chất thái tử, không muốn sau này Tô gia vì hắn mà phải chịu tai ương. Hai loại khả năng này là cao nhất nhưng không biết hắn sẽ nghiêng về khả năng nào. Dẫu sao, người làm hoàng đế, có mấy ai là không thâm tang bất lộ đâu.
Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ra tin tức, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, chọn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Tả tiểu thư mẫn lệ đoan trang, hiền lành biết lễ, rất xứng đôi với thái tử.
Đại tiểu thư đang ở trong phòng uống cháo tổ yên, khi nghe tin , nàng không nhị được run lên, tay nắm chặt váy, sắc mặt tái xanh.
Minh Nguyệt cùng mấy nha hoàn nữa vội vì nàng thay kiện quần áo khác.
Người tới truyền lời là Trương ma ma, bà theo lệnh lão phu nhân sai nàng chọn lễ vật đến chúc mừng Tả tiểu thư.
Hơn nữa, lão phu nhân còn đưa tới rất nhiều lăng la tơ lụa để nàng chọn may áo cưới.
Đợi đại tiểu thư một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương ma ma mới nói tiếp:“Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hết thảy cũng không miễn cưỡng ngài, nhưng con người không mấy ai tránh được số phận, hơn nữa, cũng không thể đem hy vọng của mình đặt lên trên người khác. Có những người không đáng để chờ đợi. Có những chuyện cần phải nhìn thấu đáo.”
Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, những lý do như thái tử bị hoàng đế bắt buộc, linh tinh đều bị tiêu diệt.
Nàng nắm chặt mảnh lụa đỏ rực trong tay, nét mặt liên tục thay đổi, mọi rối rắm trong lòng cũng dần dần hồi phục.
Có lẽ, đây là số mạng của nàng. Có lẽ, do đời trước nàng gây quá nhiều tội nghiệt nên kiếp này phải trả. Kiếp này, tuy nàng được sinh trong nhà phú quý nhưng lại bị mẹ ruột vứt bỏ, yêu một người không nên yêu.
Mạt nhi thường nói người thích người không có gì sai nhưng có người thích hợp, có người không thích hợp, mà phần lớn là không thích hợp. Vấn đề còn lại là họ có chấp nhận hay không? Có người chấp nhận, có người không thể chấp nhận.
Nàng vốn là người quen chịu đựng, nhưng từ ngày quen Mạt nhi, nàng cũng thay đổi dần suy nghĩ của mình.
Nàng từng hỏi qua Mạt nhi:“Nếu là muội, muội sẽ làm thế nào?”
Mạt nhi lúc ấy cười hì hì đáp:“Nếu hắn đáng để muội yêu, đối muội toàn tâm toàn ý, núi đao biển lửa cũng không ngại, muội tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu hắn không đáng để muội trả giá, muội tuyệt không dại khờ chờ hắn. Dù việc làm của muội có không hợp thế tục, muội cũng không ngại. Tâm của muội không ai có thể thay đổi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, không quyền lực nào có thể lay chuyển được.”
Nhớ tới lời của Mạt nhi, đại tiểu thư thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Trong lòng nàng chậm rãi nói:“Mạt nhi, tỷ đã vì hắn mà ૮ɦếƭ, tuy không thành nhưng cũng đã trả hết nợ cho hắn. Tỷ không nợ hắn nữa, cũng như tỷ đã không còn nợ nần gì với Vương phu nhân vậy.”
Nàng có thể vì hắn mà tranh, vì hắn mà ૮ɦếƭ nhưng hắn có biết điều đó không?
Hắn không toàn tâm toàn ý với nàng, vậy tại sao nàng lại không chặt đứt với hắn?
Cả tình yêu cũng cắt đứt.
Nàng muốn ở vậy suốt đời nhưng tổ mẫu không chấp nhận.
Hơn nữa, nàng vừa thương tâm vì thái tử xong, giờ nếu quay sang Tần Nguyên Quân, cảm giác như tránh hang này lại nhảy sang hang khác.Như vậy, với nàng hay với Tần Nguyên Quân cũng đều không tốt.
Có lẽ, nàng có thể nghĩ được biện pháp nào đó để hoãn lại chuyện thành hôn này thêm một thời gian nữa.
Nàng gật đầu, tiếng nói dù hơi khàn nhưng rõ từng câu: “Thỉnh ma ma thưa lại với tổ mẫu, ta đã biết. Ta sẽ chuẩn bị tốt . Ta sẽ mang lễ vật chúc mừng Tả muội muội. Còn nữa, phiền ma ma thưa lại với Tổ mẫu cho ta đi Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc, phù hộ Mạt nhi cùng mọi người mau chiến thắng trở về.”
Trương ma ma nhàng thở ra, mỉm cười rời đi.
Rất nhanh, tiểu nha đầu đến truyền lời, lão phu nhân chấp nhận, còn truyền lời an ủi nàng không cần buồn khổ, cho dù xuất giá cũng chưa phải lúc này.
Trai giới ba ngày, sau đó tắm rửa huân hương, đại tiểu thư sáng sớm liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, Tô Hinh Nhi bởi vì cảm mạo nên dưỡng bệnh trong phòng, không thể cùng đi.
Đại tiểu thư trước lễ bái tổ mẫu, sau đó Lâm di nương dẫn theo nhiều nha đầu bà tử đi cùng nàng, lão phu nhân còn phái vài cái gia đinh cường tráng đi theo. Đại tiểu thư không muốn người ngoài biết chuyện nàng đi dâng hương nên nàng chỉ âm thầm đi, không phô trương, chỉ gởi bái thi*p đến Tướng Quốc Tự, xin sắp xếp cho nàng thời gian để dâng hương một mình.
Hiện giờ, Lâm di nương cũng coi như đứng ra quản lý mọi chuyện trong nhà, vì tiền đồ Tô Việt nên nàng cũng được coi trọng hơn trước.
Nàng không cần lại trăm phương ngàn kế lục ᴆục với nhau giành sự để ý của lão gia như trước nên cuộc sống dễ chịu hơn xưa. Hơn nữa, nàng đối xử với đại tiểu thư rất tốt.
Nàng cùng đại tiểu thư đi Đại Hùng bảo điện, nhìn tượng phật hiền lành, lại thản nhiên sinh ra kính sợ cùng tâm thành kính, quỳ xuống thiệt tình cầu nguyện, quốc thái dân an, gia đình hòa thuận, lão phu nhân cùng Quốc Công khỏe mạnh trường thọ, con đường làm quan của con trai hanh thông......
Nàng muốn đi xin xăm, đại tiểu thư mỉm cười:“Lâm di nương, không cần đâu, người có ước nguyện gì cứ cầu phật tổ, ngài sẽ phù hộ, xin xăm, ngược lại mất linh .”
Lâm di nương cười:“Nói cũng đúng, ta không xin nữa. Chỉ cầu phật tổ thôi.”
Đại tiểu thư lại nói:“Di nương, chúng ta đi thiện phòng nghỉ ngơi dùng cơm chay đi.”
Lâm di nương liền dẫn theo bọn nha đầu đi với nàng. Một tiểu sa di đi trước dẫn đường.
Phía sau thiền viện sạch sẽ thanh tịnh, cổ thụ dày đặc khiến lòng người thanh tĩnh lạ thường, quên hết nỗi u sầu thế tục.
Mấy người ngồi nghỉ ngơi uống trà, lúc này tiểu nha đầu dẫn một người tiến vào, dĩ nhiên là Lăng Nhược.
Lâm di nương kinh ngạc nói:“Lan cô nương? Không phải ngươi đã cùng với ngũ tiểu thư xuống phía nam sao?”
Lăng Nhược hành lễ,“Ngũ tiểu thư sai nô tì trở về bàn bạc sự tình.”
Lâm di nương nghe vậy, vội nói:“Có lẽ ngươi cần nói chuyện riêng với đại tiểu thư, ta cũng muốn đi dạo quanh đây một chút.”
Lăng Nhược lại hành lễ:“Tiểu thư, hắn đến đây
Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, lại mím môi, kiên định nói:“Mang ta đi gặp hắn.”
Lệnh bọn nha đầu ở chỗ này chờ, nàng cùng Lăng Nhược đi ra ngoài .
Lăng Nhược dẫn nàng đi quanh quanh thiền việ, cuối cùng dừng lại trước cửa thiện phòng.
Nàng gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói ôn nhuận của nam tử:“Lan cô nương là đại tiểu thư đến đây sao?”
Tuy rằng thực kích động, nhưng người bên trong cũng không dám đi ra gặp giai nhân, chỉ đành cách ván cửa hành lễ.
Đại tiểu thư cúi rũ mắt, chậm rãi nói:“Tần công tử, ta đến cầu ngươi một việc .”
Tần Nguyên Quân hạnh phúc muốn xỉu, hắn “Ân” một tiếng, tuy rằng rất muốn nhìn nàng, nhưng lại không dám đường đột, muốn nghe được rõ ràng hơn chút, liền đi phía trước để nhìn rõ hơn, kết quả “Phanh” một tiếng, đầu đánh vào ván cửa.
Đau đến nỗi kêu to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc