Thủ Chính đế còn trẻ, đến bây giờ có hơn 10 phi tần sinh nhi dục nữ, có thể nói hắn không thiếu con nối dòng. Hắn giỏi về mưu quyền tính kế, mọi chuyện đều không đơn giản.
Cho dù mọi người đồn đại là hắn sủng ái ngũ hoàng tử cũng chưa chắc là thật. Hắn coi ngũ hoàng tử là công cụ để kìm hãm thái tử mà thôi. Không ai có thể đoán trước được hắn sẽ làm gì, hoàng đế thay đổi thất thường, Tô Mạt cảm thấy mình cũng không cách nào đoán được ý đồ của hắn. Điều duy nhất nàng tin tưởng là cần chuẩn bị mọi thứ, gần vua như gần cọp.
Tả đại nhân làm quan thanh liêm nhưng đồ cưới của Tả phu nhân có thể dùng mười dặm hồng trang để hình dung. Hơn nữa Tả phu nhân rất giỏi kinh doanh, cửa hàng và điền trang ở kinh thành đều là thượng đẳng cho nên Tả gia tuy rằng không cố ý khoe ra nhưng sự xa hoa cũng không thể nào giấu đi được.
Người thường chỉ thấy Tả gia là gia đình bình thường, Tả phu nhân xuất môn cũng không mặc tơ lụa vàng ròng nhưng người có mắt nhìn đều thấy nàng trầm ổn nội liễm, trang phục tinh tế mà giản dị. Dung mạo nàng bình thường nên hàng ngày cũng không dùng nhiều trang sức, thông thường đều chỉ mang trâm phỉ thúy, trừ bỏ hoa tai cùng trâm là phỉ thúy ra thì quần áo đều bình thường. Mà Tả tiểu thư cũng vậy, dung mạo không xuất chúng, khí nhất ổn trọng, quần áo lại càng giản lược.
Tháng tư, các tiểu thư đều thay sa y quần lụa mỏng, phiêu phiêu như tiên nữ, riêng Tả tiểu thư lại mặc váy bố, chính là thiếu mềm mại tinh tế.
Tô Mạt chấn động, nàng nhận ra đó là sàm tàm ti từ sợi bông hơn nữa còn là sợi bông cao cấp. Tàm ti tạo ánh sáng nhu hòa như khăn che mặt nhưng lại sáng bóng, thêu văn dệt nổi, có vẻ đoan trang nội liễm. Loại sợi này mềm mại, không dễ dàng tạo nếp nhăn.
Nàng cho mọi người ở nông trường nghiên cứu, hiện nay chỉ nghiên cứu trong quân dụng, không phải để kinh doanh. Tưởng rằng ở chợ không có bán, kết quả không phải không bán mà là bị một số ít nhân vật cấp cao lũng loạn.
Trầm gia ở Giang Nam là đệ nhất thiên hạ về chế biến tơ lụa. Trụ cột trăm năm, không phải loại như Tống gia có thể so sánh được.
Nếu Hoàng quý phi hoặc Lương phi mặc trang phục đó sẽ gây chú ý nhưng trên người Tả tiểu thư thì sẽ không hấp dẫn ánh mắt của ai cả, mọi người có thấy cũng chỉ coi như chuyện nhỏ thôi. Nguyên bản Tô Mạt muốn tặng nàng bánh ngọt, nhưng ở vạn xuân uyển đã nói qua, chờ vạn thọ của hoàng đế sẽ tặng cho hắn. Nếu là vật mới mẻ thì hoàng đế phải được mở đầu, người khác dùng thì không được. Vậy nên ba ngày trước Tô Mạt đã đưa bái thi*p tới Tả phu nhân cùng Tả tiểu thư giải thích. Các nàng đều cảm thấy Tô Mạt sử lý chu đáo.
Vội tới sinh nhật Tả tiểu thư cũng không nhiều, chỉ có mấy người nàng quen biết mà thôi, còn có vài vị là thế giao của Tả gia. An Bình công chúa bởi vì thân phận của mình nên cùng Tả phu nhân đi thượng phòng nói chuyện. Mặt khác thái tử cũng cho người đưa lễ trọng tới. Có người ồn ào muốn xem lễ của thái tử, dù sao hoàng đề chưa công bố nhưng chuyện thái tử cưới Tả tiểu thư đã truyền ra, các nhà cơ bản đều có con đường lấy tin tức của riêng mình. Cho nên mọi người nhìn Tả tiểu thư bằng ánh mắt ái muội rồi đứng lên.
Đại tiểu thư tự mình rửa tay, sau đó tự mình nâng khăn lên, dĩ nhiên lại là hai hộp quân cờ, trắng đen tạo hình rất khác biệt. Một mặt điêu khắc thành hình hoa sen, núi giả, hải đường, phong lan; một bên khắc hình thanh lịch, có hình khắc uyển nhu. Chạm trổ tinh tế, tạo hình đoan chính. Lập tức có người kinh hô đứng lên. Tả tiểu thư ánh mắt cũng sáng ngời, cánh môi mân mê, hai má đỏ hồng. Nàng nâng tay ngọc lên, dĩ nhiên là ngọc Phỉ Thúy cực phẩm.
Tô Mạt đầu có nhanh nhẹn tính toán, hòm kia nếu đổi thành nhân dân tệ thì phải nhiều lắm nha. Nàng không khỏi cười rộ lên, ánh mắt lại thoáng nhìn đai tỷ, chỉ thấy đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đăm đăm nhìn nơi đó.
Tô Mạt nghĩ nàng thương tâm. Thái tử đưa Tả tiểu thư vật đính ước tốt như vậy, liền cầm tay nàng, thanh âm rất nhẹ nói: “Tỷ tỷ, có thể là trong cung toàn bảo vật như vậy thôi.” Dù sao thái tử cũng là người hoàng gia, về sau thứ này cũng đến hoàng cung thôi. Chẳng qua là phô trương mặt mũi mà thôi. Đại tiểu thư hơi phát run, nàng cúi đầu nói: “Cái đó bình…”
Tô Mạt đưa mắt nhìn qua, chỉ là tranh mùa xuân bình thường thôi, sân nhà tranh, vườn nhà, nói chung là có ý đồ thôi. Đại tiểu thư cắn môi, mất khí lực lớn để lòng vững vàng đôi chút. Mạt nhỉ khả năng còn nhỏ nên không hiểu.
Nàng nắm chặt tay, bức tranh kia chính là hoa ở xuân uyển, sau phiến hải đường trong vườn, một ngày kia…
Lòng nàng đột nhiên giống như bị kim châm, đau đớn bén nhọn, chậm rãi tản ra.
Mọt người hỏi bạch tử có hình dạng gì, rốt cuộc Phỉ thúy vẫn là bạch ngọc. Tả tiểu thư hai má ửng đỏ, lại đứng lên, lần đầu tiên tỏ ra thẹn thùng ngại ngùng, bào nha đầu thu vào.
Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói: “Ta đoán nhất định là bạch ngọc, bạch ngọc ôn nhuận tao nhã, Phỉ Thúy thâm trầm đại khí, một cái bao dung, một cái xâm lược, thật vừa vặn, các người đều hiểu được nha!”
Nàng cười, quay sang nháy mắt với Tô Mạt, muốn nàng đáp lại lời mình. Lại thấy tỷ muội các nàng không biết nói điều gì, liền tưởng ngay lễ vật là thực quý trọng nhưng thấy tài phú của Tô Mạt, chỉ sợ bảo thạch gì đó dễ như trở bàn tay.
Nàng thấy vài người chuyển sang vây quanh Tả tỷ tỷ, dù sao nàng sắp làm thái tử phi, rất nhiều người đến lấy lòng nịnh bợ, hôm nay là thời cơ tốt, nàng là người quen cũng không nên chiếm dụng thời gian tránh cho người khác trong lòng oán hận.
Bùi Bảo Khương liền đi tìm Tô Mạt cùng đại tiểu thư nói chuyện, lại nghe Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, người cũng thấy đó, hắn chỉ là một người mà thôi, không có gì đáng để lưu luyến cả. Mặc kệ có phải xuất phát từ tình cảm hay không, hắn cũng sẽ không chuyên nhất với một người.”
Đại tiểu thư miễn cưỡng cười, tiếng cười cũng rất chua sót: “Mạt nhi, ta không sao, chỉ là… trong lòng có điểm không tốt thôi. Huống hồ hắn cũng không có lỗi với ta, hắn không cho ta được thứ ta muốn cũng như ta không cho hắn được thứ hắn muốn. Nếu hắn muốn cũng phụ thâ, tổ phụ cùng chiến tuyến, ta tự nhiên cũng các người. Nếu hắn lựa chọn bên kia, ta cũng có thể lí giải.”