Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 384

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đại tiểu thư gật đầu: “Tần công tử tốt hơn nhiều. Tả phu nhân với Mạt nhi nói về chuyện điểm tâm, còn nói cái gì Giang Nam nữa. Mạt nhi cũng hỏi bà ấy nhiều việc khác nhưng con nghe không hiểu nên không nhớ được.”
Lão phu nhân giang tay ôm hai cháu vào lòng:“Không sợ, cùng lắm thì….”
Ban đầu, nàng cảm thấy Tả tướng lợi dụng việc này để tước bớt tin tưởng của hoàng đế giành cho Tô gia. Bà nghĩ, hoàng đế cũng đoán được mà bảo vệ Tô gia.
Nhưng giờ, nàng không tài nào xác định được, bởi vì nàng không biết sự việc tại sao lại thành như bây giờ.
Cho đến bây giờ, một chút tin tức về thích khách cũng không có, đến chỗ nào, đi nơi đâu, tụ họp chỗ, làm sao biết hoàng đế sẽ đi hướng đó mà mai phục chính xác đến vậy?
Điều này chứng minh, bên người hoàng thượng có gian tế.
Cẩn thận phân tích, sợ rằng vấn đề còn lớn hơn nhiều.
Cho nên hoàng thượng đã quyết định không về kinh mà ở lại Vạn Xuân uyển, mỗi ngày cho người mang tất cả tấu chương quan trọng đến, biến nơi này thành nha môn lâm thời.
Người đến người đi như vậy, đáng lẽ thích khách không thể trốn được. Thế nhưng đến bây giờ vẫn không có tin gì…
Tô Mạt cũng nghĩ vấn đề này nhiều rồi. Nàng không hiểu thích khách từ đâu ra, đi nơi nào, làm sao biết được tin tức, làm sao biết được nên mai phục ở đó…
Hoàng Phủ Giác kể lại cho nàng nghe một số việc, hiện giờ nhóm người Tề Tú Hữu đem hết tất cả sự tình đổ lên đầu Hoàng Phủ Cẩn, lấy chuyện Lưu Niên ra mà hạch hỏi.
“Bọn họ cho rằng nhất định nhị ca đã bí mật huấn luyện một đám tử sĩ, thân thủ không kém hơn Lưu Niên, còn nói trước giờ nhị ca không thích ở trong cung mà đi xung quanh du ngoạn chính là đang tiến hành những hoạt động bí mật, còn nói nhị ca tự cho mình có nhiều công trạng nên xem thường thái tử, thậm chí thách thức uy nghiêm của bệ hạ. Bọn hắn muốn nhị ca đem hết mọi chuyện từ trước đến nay nói cho rõ ràng. Cho nên, Tề Tú Hữu sẽ tìm tất cả biện pháp để đối phó huynh ấy còn huynh ấy hiện giờ rất muốn gặp muội.”
Tô Mạt cười lạnh, tức giận đến mặt mày trắng bệch: “Đi qua? Hôm nay ngủ đầu đường, ngày mai đi tửu lâu, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn biết? Cho dù nói cho bọn họ, bọn họ có thể xác minh được sao? Đúng là quá hoang đường!”
Nàng nhớ rõ, lúc đó Hoàng Phủ Cẩn có nói, hắn không thích ở trong cung, thích ra ngoài hưởng không khí tự do, hơn nữa lúc đó hắn vì đi tìm Hồ lang trung mới gặp được nàng.
Hắn còn nói, mỗi lần đi đều phải lẩn tránh ám vệ theo dõi , người khác chắc sẽ không biết hắn đi đâu.
Thoạt nhìn, bọn họ là không biết, nhưng thực tế vẫn nhớ kỹ, còn luôn tìm cơ hội thanh toán hắn.
Tô Mạt cùng vài người đi theo Hoàng Phủ Giác vào chỗ Hoàng Phủ Cẩn. Hai người Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy nàng tới thì nhảy dựng lên.
“Ngũ Ca, Tô Mạt, lại có thiệt nhiều người dâng tấu chương buộc tội nhị ca nữa .” Hoàng Phủ Giới giơ một đống sổ con lên cho nàng xem.
Nằm trên cùng là tấu chương của Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm .
Hoàng Phủ Liễn nói:“Còn có buộc tội Tô quốc Công .”
Nói xong giơ lên tay nhỏ bé, cũng có năm sáu phần.
Tô Mạt nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Giác: “Thái tử điện hạ có ý kiến gì?”
Hoàng Phủ Giác lắc đầu: “Hình như huynh ấy có điểm không yên, không bỏ đá xuống giếng, cũng không có thay nhị ca nói chuyện, chỉ nói chỉ cần trong sạch, liền nhất định có thể điều tra rõ ràng.”
Tô Mạt hừ lạnh: “Trong sạch? Nếu muốn điều tra, tra một năm cũng được, mười năm cũng được.”
Hoàng Phủ Liễn phụ họa nói:“Đúng, ta thấy nhị ca là người tốt.”
Nghe thấy âm thanh non nớt như vậy, Tô Mạt trong lòng ấm áp, nàng cười nhìn hắn, còn lấy tay xoa đầu, dịu dàng nói:“Ngài ở với Lương phi nương nương có quen không?”
Hoàng Phủ Liễn dùng sức gật đầu:“Tốt hơn nhiều, tốt hơn ở với an tần.”
Nói xong còn sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Giới.
Hoàng Phủ Giới hừ nói:“Ngươi nói tốt hơn ở với hoàng quý phi hảo, ta cũng sẽ không để ý .”
Dù sao hoàng quý phi cũng không phải mẹ ruột hắn, hơn nữa nàng cũng không tốt gì với hắn, chỉ dạy hắn phải trung thành với đại ca ra sao, phải học tốt binh pháp để sau này đánh giặc thế nào…
Đừng làm cho nhị ca độc chiếm, muốn lấy bớt binh quyền của nhị ca…
Quá nhiều thứ linh tinh làm hắn phiền muốn ૮ɦếƭ.
Ngay cả thiếu niên mười tuổi như hắn cũng biết, binh quền Đại Chu không nằm trong tay tướng quân mà là nằm trong tay hoàng đế. Khi có chiến sự, hoàng đế sẽ tập hợp bộ binh rồi ra lệnh cho tướng quân lãnh binh xuất chinh.
Khi kết thúc chiến tranh, chức tướng quân cũng sẽ mất còn binh lính sẽ trở về quân doanh, không còn quan hệ gì với tướng quân nữa.
Cho nên căn bản sẽ không có cái gọi là tướng quân nắm quyền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc