Người lính đó mi thanh mục tú , sắc mặt không tốt lắm , vẻ mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ .
Hắn thở dài , sau đó kể lại cho Tô Việt nghe .
Có một vị tiểu thư khi đi dạo phố ăn thử bỏng ngô.Nàng ta cảm thấy bỏng ngô ăn khá ngon nên muốn làm thử .
Vị thiên kim tiểu thư này cũng có điểm nghịch ngợm , hơn nữa trước đây nàng sống ở nông thôn cùng lão tổ mẫu , khi vào kinh cũng không an phận nên người nhà quản nàng rất nghiêm .
Ngày thường , nàng không có cơ hội trổ tài . Lần này , nàng ta vất vả lắm mới được xa nhà , hơn nữa được hoàng quý phi nương nương tạo cơ hội được làm theo ý mình nên nàng lập tức nghĩ cách làm bỏng ngô mà nàng yêu thích .
Vì thế đã tạo nên một âm thanh cực lớn mà mọi người nghe thấy .Kết quả bỏng ngô đâu không thấy chỉ thấy phòng bếp bị nổ muốn tan tành .
Tô Việt nghe được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , thật đúng là không thua kén muội muội nhà mình .
Hắn chắp tay cười cười : “Cám ơn huynh đài đã kể cho tiểu đệ .”
Người lính mi thanh mục tú bĩu môi bỏ đi , trước khi đi xa còn nói vọng lại : “Ngươi nếu có tỷ tỷ như vậy đúng là bất hạnh .”
Tô Việt cười cười , mình tuy không có một tỷ tỷ như vậy nhưng lại có một muội muội không kém , không biết là sướng hay khổ đây ?
Cũng may muội muội mình so với vị tỷ tỷ kia ngoan hơn nhiều lắm .
Hắn dẫn theo người hầu tiếp tục vào Tú Xuân uyển , tìm đến sân của Tô Mạt .
Phòng bếp ở tây sương , tổng cộng có năm gian cùng hai gian dùng làm nơi chứa nguyên liệu , bốn phí đều có hộ vệ của Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Cẩn tuần tra , không cho những người khác tùy tiện tới gần.
Gặp Tô Việt đến , bọn họ không có ngăn trở , bên trong truyền ra tiếng cười thanh thúy .
Tô Việt nghe thấy tiếng cười , vội vã bước qua , từ cửa sổ nhìn vào chỉ thấy người người tươi cười rạng rỡ , ngay cả người mặt lạnh như Tề vương cũng cười đến ánh mắt đều cong .
“ Các ngươi cũng không chờ ta tới mà bắt đầu rồi sao ? ”
Tô Việt việc bước nhanh vào phòng bếp , Tô Mạt ha ha cười : “Mau!”
Kim Kết cùng vài nha đầu lập tức xòe hai tay dính đầy bột mì trét lên trên mặt Tô Việt.
Tô Việt nhắm chặt mắt hồi lâu mới dám mở , chỉ thấy hai con mắt đen thui , ngay cả lông mi đều trắng toát , giống như anh hề hát hí khúc trên sân khấu .
Mọi người ai cũng ôm bụng cười .Hoàng Phủ Cẩn thấy Tô Mạt cười không một chút hình tượng , mắt to đen bóng cong như ánh trăng non , nhịn không được lấy tay chấm bột mì quệt lên mũi nàng
Tô Mạt làm sao chịu thiệt, liền giương nanh múa vuốt xông lên đi , tay trái sờ Tô Hinh Nhi, tay phải sờ Hoàng Phủ Giác , xoay qua A Cổ Thái, Thủy Muội, Hoàng Oanh......
Hoàng Phủ Cẩn rất cao, đại tiểu thư nàng không tha ......
Một đường sờ đi xuống khiến mặt mọi người đều trắng như tuyết làm cho nàng cười nắc nẻ .
A Cổ Thái thấy đại tiểu thư cười rung cả vai, không giống vẻ trong trẻo lạnh lùng xa cách như trước đây, nhịn không được cũng quệt lên mặt nàng một chút.
Da thịt trắng mịn như dương chi bạch ngọc thượng đẳng, xúc cảm làm hắn lưu luyến không thôi. A Cổ Thái theo bản năng cầm ngón tay, ánh mắt sáng loang lanh cười rạng rỡ với nàng.
Đại tiểu thư vội che mặt, nổi giận trừng hắn cùng Tô Mạt : “Các ngươi...... đã hứa không bôi vào mặt ta rồi mà !”
Ngoại trừ hai người bọn họ, cũng không ai dám bôi tát bột mì lên mặt nàng.
Hoàng Phủ Giác phải cố gắng lắm mới không dùng bàn tay đầy bột mì của mình bôi lên mặt Tô Mạt. Hắn cui đầu chậm rãi xóa đi dấu vết.
Tô Việt nhìn thấy trên phòng bếp bày đầy các loại dụng cụ, mấy thùng sữa lớn cùng với thật nhiều trứng gà được phân thành hai, lòng đỏ riêng, lòng trắng riêng, cùng nhiều trái cây, đậu phộng, sữa đặc do Hồ sư phụ làm .
Ngoài ra, trên khay còn bày các loại trái cây, xung quanh có một số dụng cụ thủy tinh cùng nhiều thứ hắn chưa bao giờ biết tới.
Hoàng Phủ Cẩn cầm khăn, nâng cằm Tô Mạt, cẩn thận lau sạch bột mì trên mặt nàng, cười nói:“ Làm nhanh chút đi, nàng không phải nói còn nhiều thứ cần làm lắm sao ?”
Tô Mạt cười hì hì nói :“Đúng vậy, cho nên chúng ta cần nướng bánh xong xuôi trước đã.”
Nàng phải làm thứ bánh ngọt còn ngon hơn cả loại bánh ngọt ở hiện đại mới được.
Dù sao bơ không phải không phải món ăn thông dụng, nhưng bánh ngọt thí khác, hoàn toàn là có thể.
Vài người hợp lực lại, Tô Mạt, Kim Kết, Hoàng Phủ Cẩn chung nhau làm bánh.
Học qua tiểu cầm nã thủ, thật giống như Hoàng Dung nấu cơm, dựa vào hoa lan phất huyệt thủ gia truyền chế biến thức ăn chính là may mắn của nàng ấy.
Hoàng Phủ Cẩn nội lực thâm hậu, mặc kệ Tô Mạt có bất kì yêu cầu gì, hắn đều hoàn thành hết cho nàng.
Bọn họ nhìn Tô Mạt đem trái cây để lên trên bánh nhẹ nhàng ép xuống. Sau đó, nàng đem mở lò nướng tạm thời, bỏ bánh vào trong rồi đóng cửa lò lại.
Lò nướng này thực tế được sửa lại từ bếp lò dùng để nướng điểm tâm, ở giữa có hạt cát dẫn nhiệt, bên trong có nhiều thanh sắt.
Đem bánh ngọt bỏ vào lò sau đó nhóm lửa.
Lửa sẽ từ phía dưới truyền lên, lưu thông bốn phía, đem điểm tâm bên trong nướng chín .
Đương nhiên, lúc này phải xem đầu bếp khống chế lửa có tốt hay không.
Rất nhanh, từ bếp lò truyền đến mùi hương thơm ngọt, thời gian càng lâu, hương thơm càng khiến người ta nôn nóng.
Chờ một lúc lâu, Hoàng Phủ Cẩn mới nhắc nhở Tô Mạt.
Tô Mạt vội bảo người lấy ra. Bên trong quá nóng. Vẫn là Hoàng Phủ Cẩn nhanh tay dùng khăn lấy ra mới không khiến bánh bị quá lửa.
Tuy vậy vẫn hơi chậm, mặt ngoài bánh nhuộm một tầng màu nâu, có chỗ còn hơi đen .
Mọi người tò mò nhìn bánh mới ra lò, có chút kinh ngạc.
Tô Mạt lại cuống quít nhìn tay Hoàng Phủ Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giận dỗi nhìn hắn, thấp giọng mắng : “ Tay ngươi làm bằng sắt sao ? ”
Hoàng Phủ Cẩn đem đôi tay trắng như bach ngọc lật qua lật lại cho nàng xem , một vết bỏng nhỏ cũng không thấy .
Tô Mạt mới nhẹ nhàng thở hắt ra, kéo hắn đi xem bánh mới ra lò , Kim Kết cùng các nha hoàn xì xầm nhìn nàng rồi lại len lén cười rúc rích .
Hai má Tô Mạt đỏ lên, nhăn mặt nhìn bọn họ : “Còn không mau xem thử bánh có ăn được không ? ”
Những món điểm tâm của Đại Chu hơn phân nửa là tinh xảo khéo léo, cũng có vài loại bánh lớn được bán ở những tửu lâu nổi tiếng nhưng loại bánh trước mặt này quả thật nhóm người Tô Việt chưa bao giờ thấy qua .
Kim Kết hiếu kỳ :“ Đó là bánh bao lớn sao ?”
Tô Hinh Nhi cẩn thận nhéo một miếng nhỏ bỏ vào miệng, thơm thơm , mềm mềm , hương vị ngọt ngào tan trong miệng …..
Kim Kết hỏi nàng :“Tam tiểu thư, ăn ngon không?”
Nhóm người Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng ta chằm chằm, nàng chậc lưỡi, nhìn Tô Mạt, lắc đầu : “Không ăn được .”
Hoàng Phủ Giác nói :“ Phỏng chừng là lúc nướng để lửa lớn quá , thử lại lần nữa chắc sẽ tốt hơn .”
Nói xong , hắn quay sang chuẩn bị làm một cái khác.
Tô Mạt bật cười, mọi người nhìn theo mới thấy Tô Hinh Nhi đã bẻ một miếng thật lớn, nóng đến nỗi nàng đổi tay liên tục, cắn xuống một miếng thật to, nước trái cây tứa ra ngoài cũng không để ý, hắc hắc cười dòn tan.
Mọi người bây giờ mới biết mình bị lừa, cũng không thèm quản cái gì tôn ti chủ tớ, nhào lên chém Gi*t.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đứng xa nhìn thấy bánh ngọt bị người vây kín vội la lên : “Không được!”
Nhóm người đang bao vây bánh ngọt ngẩng lên, chỉ thấy Tô Mạt một đường lao tới hy vọng đoạt lại bánh nhưng vẫn trễ một bước. Chiếc bánh đáng thương đã bị Kim Kết ôm gọn trong lòng.