Hắn thể hiện loại tinh thần tích cực lạc quan, sự biểu hiện nhiệt huyệt với cuộc sống đó cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh, đám người ở Thị MậuTư vốn chỉ muốn làm cho có thôi nay cũng bị hắn tác động tích cực lên.
Nay Thị MậuTư chia làm hai tốp, một tốp do Tống Ngũ cầm đầu, tốp khác chính là của đám người Tô Việt cùng Từ Thiểu Khôn.
Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn bày ra bộ mặt thờ ơ lạnh lùng, ai cũng không thèm để ý tới, mọi người cũng không ai dám lôi kéo hắn kết bè kết phái.
Tô Mạt nhìn thấy mắt của nhị ca trũng sâu, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, không khỏi cười nói:“Nhị ca, ngươi phải chú ý điều dưỡng sức khỏe a, không thể quá mệt mỏi.”
Nàng phân phó Thủy Muội,“Muội tử, điều chế cho nhị ca hai phương thuốc, dược liệu thêm thực liệu .”
Thủy Muội điềm nhiên hỏi:“Vâng.”
Bên kia Tô Việt cùng Hoàng Phủ Giác hàn huyên, sau đó cùng lên một chiếc xe ngựa.
Người hầu của Tô Việt là Mặc Tùng thì chạy đến ngoài của sổ xe,“Tiểu thư, phương thuốc đưa cho ta, ta sẽ giám sát nhị thiếu gia, nếu không ngài ấy sẽ không để ý. Tiểu thư xin khuyên bảo nhị thiếu gia chúng ta với, công việc hiện tại của nhị thiếu gia rất bận, trong mắt không có chúng tiểu nhân. Để chúng ta đợi về nhà hoài, kết quả thường xuyên không biết chạy đi đâu mất, cơm thường xuyên cũng không ăn đúng bữa.”
Tô Mạt liếc nhị ca một cái, cực kì nghiêm túc nói:“Nhị ca, nếu ngươi còn như vậy, ta liền đóng cửa Hương lâu!”
Tô Việt vừa nghe, tuy biết Tô Mạt hù dọa hắn, nhưng nếu hắn không nghe lời, nàng chắc chắn sẽ không cần đến sự quản lý của hắn.
Hắn vội xin tha nói:“Mạt nhi, đừng nghe Mặc Tùng kia nói bậy bạ lung tung, hiện nay ta vào Thị MậuTư, hắn cũng đi theo, nước lên thì thuyền lên, bắt đầu không để người chủ tử như ta vào mắt.”
Mặc Tùng liên tục kêu oan.
Tô Mạt khẽ cười nói:“Nhị ca, ngươi có học một chút lưu manh của nhóm người Từ Thiểu Khôn nha.”
Tô Việt trừng mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Giác,“Ngũ điện hạ, có sao?”
Hiện tại có nhiều người nói hắn hài hước, không có nhiều sự trói buộc và áp lực như trước, cũng không có cái loại cảm giác tự ti, càng ngày càng cảm thấy cuộc sống thực thoải mái, ngày càng hoàn mỹ.
Càng ngày càng nhiều sự thú vị.
Sự thay đổi này, rõ ràng là Mạt nhi đem đến cho hắn, vì sao nàng lại nói là do Từ Thiểu Khôn?
Hoàng Phủ Giác cười cười,“Không nghiêm trọng như thế, sống vui vẻ như vậy, thật khiến cho người khác hâm mộ .”
Hoàng Phủ Giới cười ha ha nói:“Tô nhị ca, ngươi rõ ràng là làm quan, liền cao hứng lên, cái này gọi là người gặp phải việc tốt nên tinh thần thoải mái, ngươi không thấy Tô Mạt cũng rất kênh kiệu sao?”
Tô Việt chỉ nhận được tin tức muội muội muốn xuất cung, cũng không biết chuyện nàng sắp đính hôn, tò mò hỏi:“Thật không? Nói mau xem nào để ta cao hứng với.”
Hoàng Phủ Giới lập tức nghiêng đầu nghễ Tô Mạt,“Hắc hắc, nhìn ngươi cũng có hôm nay a.”
Ai biết Tô Mạt cũng để hắn thực hiện được ý đồ, thoải mái nói:“Nhị ca, Tề vương điện hạ thỉnh cầu bệ hạ xin được cầu hôn ta, bất quá bệ hạ còn chưa có đáp ứng.”
Nàng cũng không nghĩ hoàng đế lại dễ dàng cơ hội gây khó dễ cho Hoàng Phủ Cẩn như vậy.
Tô Việt lại nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi nói thử xem ý tứ của bệ hạ là gì?”
Hắn so với Hoàng Phủ Giới thì trầm ổn hơn, lập tức liền nhìn ra vấn đề.
Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng hoàng đế không nói gì, vậy cuốn cũng chỉ là biểu đạt tam ý của Hoàng Phủ Cẩn, không thể đại biểu cho việc hoàng đế có đồng ý hay không.
Dù sao, lệnh của cha mẹ lời của mai mối, đây là con đường hôn nhân duy nhất ở thời đại này.
Phàm là bỏ trốn, cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp.
Trên nguyên tắc làm thi*p!
Hơn nữa dựa vào trí tuệ của tiểu muội, dựa vào sự yêu chiểu của Hoàng Phủ Cẩn đối với tiểu muội, là không thể làm ra cái việc ngu ngốc đó.
Điều đo cho thấy, chẳng lẽ còn sẽ có không ít thăng trầm a?
Sắc mặt Hoàng Phủ Giác giống như miệng giếng cổ, không có gì gợn sóng cả, tươi cười thản nhiên , ánh mắt......
Tô Việt có điểm không chắc.
Bọn họ trở về nhà, Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân lại vào cung, nói là hoàng quý phi muốn tìm lão phu nhân nói chuyện nhà, Tô Nhân Vũ đương nhiên là đi diện kiến hoàng đế.
Tô Hinh Nhi đã đi Hương lâu, nhị tiểu thư ở trong cung, cũng chỉ có đại tiểu thư ở nhà.
Tô Việt liền chiêu đãi hai vị hoàng tử ở dảnh Tây Hoa của phụ thân, Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư thủ đi vào phòng mình.
Nàng thấy tỷ tỷ tựa hồ có chút không vui, liền hỏi:“Tỷ tỷ, trong nhà có phải có chuyện gì hay không?”
Đại tiểu thư lắc đầu, né tránh ánh mắt của Tô Mạt,“Không có gì.”
Tô Mạt càng thêm kết luận nhất định là có việc, hơn nữa càng khẳng định là không phải việc nhỏ.
Nhưng tính khí của tỷ tỷ, vẻ ngoài thoạt nhìn thản nhiên lạnh nhạt, nhưng trong xương cốt cũng rất quật cường, điểm này Tô Mạt là người hiểu rõ nhất.
Nàng không muốn nói, tức là ép cũng vô dụng.
Dù sao nàng sẽ ở nhà mấy ngày.
Nàng kéo tay tỷ tỷ đi nhìn những thứ son phấn mà A Thái Cổ từ Hoa Phố gửi cho bọn họ.
Sản phẩm hai nàng dùng là tốt nhất, loại bán cho người khác mấy chục lượng một hộp, còn là loại giới hạn, cái loại bôi liên tục trong mười ngày sẽ có tác dụng kì diệu, cải thiện hữu hiệu làn da, các nàng là mỗi ngày đều bôi, coi như loại kem bôi mặt bình thường.
Cho dù là hoàng quý phi nếu biết được cũng sẽ hâm mộ cực kì.
Nhưng A Cổ Thái mặc kệ, hắn chỉ quan tâm đến việc dùng hoa tươi để chiết ra loại hương lộ tốt nhất trong khả năng tốt nhất mà hắn có thể chế tạo ra được.
Đều nói trân châu hoàng gia như đất vàng như sắt, tiền son phấn của đám người nữ nhân trong hậu cung tiêu như nước, công lại hàng năm cũng phải hơn trăm vạn lượng bạc.
Nếu như các nàng ấy có người hiểu nội tình, đem những loại Tô Mạt và đại tiểu thư dùng tính theo giá của thị trường đánh giá một chút, chỉ sợ mới thật sự muốn cắn lưỡi a.
Mới biết được cái gì mới thật là xa hoa.
Đây mới xoa hoa ngầm.
Tô Mạt cười nhẹ nói:“Tiết thượng tị bệ hạ muốn dẫn bách quan trong triều đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh, gia quyến cũng đều được đi. Mấy ngày nay son phấn ở Hương lâu của chúng ta chỉ sợ bán rất chạy a.”
Một ít người bên ngoài giả vờ xa hoa, nhưng ngày thường các phu nhân không xuất môn, ở nhà dùng loại son phấn bình thường, mấy ngày nay chỉ sợ cũng phải đi mua loại có hiệu quả nhanh.
Tóm lại đi ra ngoài vài ngày, phải làm cho long lanh chút, đến lúc đó cũng có thể ở tìm được vị trí nhỏ nhoi trong đám đông.
Hơn nữa, cho dù là đủ khả năng chi trả, nhóm danh môn khuê tú, ngày thường cũng tích trữ mấy bình, lúc này gặp phải chuyện ngoài dự đoán cũng phải nhờ người nhà đi mua vài bình.
Đến lúc đó àm quà tặng cho người ta cũng cực kì có mặt mũi.
Các nữ nhân trong hậu viện, ngày thường đều không mấy khi ra ngoài, rốt cục có cơ hội tham gia trước công chúng, về công về tư, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện.
Cho nên Tô Mạt kết luận đây là một cơ hội kiếm tiền vô cùng tốt.
Phu nhân tiểu thư ở nhà khác đang bận rộn vắt hết óc ra nghĩ cách như thế nào trang điểm, như thế nào mới làm cho mình nổi bật, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tô Mạt lại nghĩ đến như thế nào phát tài a!
Dù sao tổ mẫu cùng phụ thân cũng không ở nhà, nàng thấy tỷ tỷ có tâm sự nặng nề, dứt khoát lôi kéo tỷ tỷ đi ra ngoài giải sầu.
Tô Mạt không ở nhà, ngày thường đại tiểu thư cũng trầm mặc đi rất nhiều, Tô Mạt chọc nàng nửa ngày, nàng rốt cục có chút tươi cười.