Hoàng Phủ Giác nói:“Ta sẽ giúp ngươi một phen, hoàn toàn giúp ngươi đem Tống Dung Hoa loại trừ ra, được chứ?”
Tô Mạt hừ một tiếng,“Được, lần sau ngươi cần sự hỗ trợ cũng cứ việc tìm ta.”
Hoàng Phủ Giác cười rộ lên, đạt thành mục đích, cũng không cần phải kéo dài.
Hắn muốn cùng Tô Mạt làm bằng hữu, nhưng hắn biết dựa vào cá tính giảo hoạt của nàng, cho dù là làm bằng hữu, hắn muốn tìm nàng hỗ trợ, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp ra sức khước từ .
Cho nên, hắn chỉ có thể tận dụng mọi thứ, giao dịch hợp tác với nàng.
Bọn họ đi đến ngoài cửa phòng Hoàng Phủ Cẩn, nghe thấy thanh âm rít gào của Tống Dung Hoa ở bên trong phòng.
“Hoàng Phủ Cẩn, đám nữ nhân này của ngươi gạt ta, ngươi rõ ràng ở trong này, các nàng ấy lại cứ khăng khăng nói không biết.”
Hoàng Phủ Cẩn không kiên nhẫn nhắm mắt lại,“Ngươi không phải đã đánh các nàng ấy sao?”
Tống Dung Hoa thấy hắn nhắm mắt lại, nghĩ rằng hắn khó chịu, vội hỏi:“Ngươi không phải chân rất đau sao, ta đem theo thiệt nhiều dược đến, tặng cho ngươi dùng, rất nhanh sẽ khỏe lại.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, ngồi dậy, Tống Dung Hoa lập tức liền xông lên muốn đỡ hắn.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt phát ra vẻ lạnh lẽo, trầm giọng nói:“Đừng tới đây!”
Tống Dung Hoa kinh ngạc nhìn hắn,“Vì sao, ta đỡ ngươi không tốt sao?”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Tống tiểu thư, ta nghĩ có một số việc ngươi hiểu lầm.”
Tống Dung Hoa lờ mờ không hiểu,“Hiểu lầm cái gì ?”
Nàng mạo hiểm lớn như vậy đên thăm hắn, hắn sao lại không cảm kích a?
Hiện tại mọi người đều nói hoàng đế tứ hôn nàng cho hắn, lẽ ra nàng không thể tới, nhưng nàng vẫn mạo hiểm đến đây a.
Hắn sao lại không hiểu cho tấm chân tình của nàng a?
Mâu quang Hoàng Phủ Cẩn đông lạnh, sắc mặt trầm tĩnh,“Mặc kệ ngươi nghe được cái gì, hoặc là người khác ám chỉ cho ngươi cái gì, ta Hoàng Phủ Cẩn từ đầu đến cuối người ta muốn cưới chỉ có Tô Mạt duy nhất một người. Cho dù là trước đây, hiện tại hay tương lai đều không thay đổi.”
Tống Dung Hoa ngây ngẩn cả người, từ nhỏ nàng vẫn nhận định bản thân sẽ gả cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng cố gắng để mình mau trưởng thành, cố gắng đuổi kịp cước bộ của hắn.
Hắn là tướng quân, nàng liền cố gắng học tập kỵ xạ.
Vì sao hắn không hiểu?
Không đúng, hắn trước kia đối với nàng khá tốt, nói chuyện cùng nàng chưa bao giờ lạnh như băng giống lúc này, nhất định là bởi vì Tô Mạt.
Nàng quay đầu, oán hận trừng mắt ra bên ngoài cửa sổ Tô Mạt, ánh mắt lạnh lùng.
Tô Mạt đang cùng Hoàng Phủ Giác nói chuyện, không biết nói cái gì, một vẻ cao hứng phấn chấn.
Tống Dung Hoa đột nhiên tỉnh ngộ lại, dậm chân, oán hận nói:“Ngươi vốn ở ngay phòng này, biết ta đến, cố ý không gặp ta đúng không?”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Ta có việc, không để ý.”
Tống Dung Hoa chỉ cảm thấy cả người vô lực,“Ta có cái gì sai, ta cái gì không tốt, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy? Ta đã không để tâm ngươi có nhiều nữ nhân thế kia, ngươi vì sao còn cư xử với ta như thế?”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, không hiểu rõ những lời này nàng ta dựa vào căn cứ nào để nói.
Hắn chỉ muốn nói cho minh bạch, miễn cho nàng ta hiểu lầm.
Hơn nữa, điểm lại trong dĩ vãng, hắn chưa nói quá mấy câu với nàng ta, sao đột nhiên liền chỉ trích hắn thành loại nam nhân thay lòng đổi dạ?
Hắn không kiên nhẫn, thấy Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giác ở xa xa nói nói cười cười, hắn càng mất kiên nhẫn .
Tống Dung Hoa thấy hắn không để ý gì tới nàng, cơn giận cùng oán khí lập tức đến cực hạn,“Hoàng Phủ Cẩn, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ngươi đối với ta như vậy, ta sẽ không cho ngươi cùng Tô Mạt có kết cục tốt!”
Nàng đột nhiên xoay người ra bên ngoài, hướng tới chỗ Tô Mạt chạy đi.
Hoàng Phủ Cẩn so với nàng ta còn nhanh hơn, giống như cơn gió lốc lao ra ngoài, kéo Tô Mạt ra sau lưng hắn che chở.
Tống Dung Hoa đâm ra cây chủy thủ giống như gặp phải bức tường vô hình, đâm cách nào cũng không đâm được.
Mặt nàng sắc xanh mét, tức giận đến dữ tợn,“Ta muốn Gi*t các ngươi, ta muốn Gi*t các ngươi!”
Nàng đâm loạn xạ , Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt một cái, lại nhìn về phía bên ngoài, lúc này truyền đến thanh âm gã sai vặt,“Thái tử điện hạ tới !”
Tống Dung Hoa vừa nghe thấy lập tức lớn tiếng nói:“Thái tử ca ca, ngươi tới làm chủ cho ta!”
Phía cửa tròn xuất hiện một bóng dáng màu vàng chợt lóe, Tống Dung Hoa đột nhiên cảm thấy mất lực khống chế của bản thân, thuận thế lập tức đâm tới, liền thấy chủy thủ đâm vào vai trái của Hoàng Phủ Cẩn.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm mảng áo trắng trên thân hắn.
Nàng sợ tới mức hét lên một tiếng, vội muốn đi tới dìu hắn.
Tô Mạt cũng bị tình trạng trước mắt làm cho sửng sốt, nàng một tay đẩy Tống Dung Hoa ra, kêu Hoàng Phủ Giác dìu hắn đi vào.
Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, được nàng cùng Hoàng Phủ Giác giúp dìu đi được vài bước, nhìn thấy thái tử cùng Tống Minh Dương bước nhanh tiến vào.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thái tử sắc mặt lãnh trầm, hắn nhận được tin tức nói Tống Dung Hoa đến đại náo Tề vương phủ, liền thấy đau đầu, chỉ có thể đến đây một chuyến xem sao.
Vốn tưởng rằng nàng chỉ là kiêu ngạo, đến mắng vài câu là tốt rồi, ai ngờ còn dám lấy đao đâm Hoàng Phủ Cẩn bị thương!
Đây -- hiện tại hết thảy đều không thể cứu vãn.
Cho dù trước đây phụ hoàng muốn để Tống tiểu thư gả cho Hoàng Phủ Cẩn, hiện tại cũng không cách nào.
Một đao này của Tống Dung Hoa đã kết thù cùng Hoàng Phủ Cẩn, cho dù Tống tướng đích thân đến nhận lỗi, vết rạn nứt này cũng không thể hàn gắn.
Mấu chốt là Hoàng Phủ Cẩn càng có lý do cự tuyệt liên hôn với Tống gia.
Nếu hắn xử lý không tốt, lại làm cho Hoàng Phủ Cẩn hận hắn.
Huống hồ đối tượng lần đầu tiên mà phụ hoàng tứ hôn cứ như vậy, bị Hoàng Phủ Cẩn bắt được nhược điểm, để hắn lấy điều đó làm lí do đi chất vấn con mắt nhìn người của phụ hoàng, cự tuyệt chuyện tứ hôn về sau.
Chiêu này thật sự cao minh, giải quyết tận gốc, nếu không thể khiến hoàng đế thay đổi suy nghĩ, thì trực tiếp ra tay vào đối tượng tứ hôn, phá rối chuyện tứ hôn này.
Thái tử càng ngày càng tin tưởng câu nói kia của ngoại công, vài người bọn họ trói lại chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Tô Mạt.
Thoạt nhìn nàng ta giống như đối với chuyện tứ hôn đó không có ý kiến gì, nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy.
Ngày thường ở trong cung nàng luôn mỉm cười, hắn còn tưởng rằng nàng hẳn là không thèm để ý.
Kết quả là nước cờ hay dành ở phía sau, cũng trách nha đầu Tống Dung Hoa này ngu ngốc, lúc tứ hôn rồi mà vẫn còn lượn lờ trước mặt hắn.
Đây không phải là tạo cơ hội cho Tô Mạt trêu đùa bọn họ?
Thái tử trừng mắt nhìn Tống Dung Hoa,“Ngươi cũng quá tùy hứng .”
Tống Dung Hoa bị một đao kia làm cho sợ hãi, vẫn khóc lóc la lớn ầm ĩ, thấy Hoàng Phủ Cẩn tựa trên vai Tô Mạt, nàng càng tỏ ra phẫn nộ oán hận, dậm chân mắng:“Là bọn hắn có lỗi với ta trước. Bệ hạ rõ ràng nói......”
“Câm miệng!” Thái tử lớn tiếng quát bảo nàng im ngay, Tống Dung Hoa không nghĩ tới sẽ như thế, thấy mọi người cũng không giúp nàng, nàng chỉ cảm thấy cô độc.
Lên tiếng khóc lớn,“Ô ô ô, ta muốn về nhà. Ta muốn nói cho tổ mẫu cùng lão tổ phụ biết, các ngươi khi dễ ta!”
Hoàng Phủ Giác hoà giải nói:“Tam ca, Tống muội muội vẫn là đứa nhỏ, có chút tùy hứng thôi. Chỉ là bị vài cơ thi*p làm cho tức giận.”
Vừa nghe thấy câu nói đó liền cảm thấy hình như có chuyện khác nữa, thái tử máu càng lên não, giữ chặt lấy Tống Dung Hoa, không quản nàng ta đã trưởng thành hay chưa:“Mặc kệ là chuyện gì, ngươi động thủ gây tổn thương cho người khác đều là không đúng. Ngoan ngoãn trở về thỉnh tội đi.”