Hắn hướng Tô Mạt cười.
Tô Mạt hơi cười, chìn chằm chằm vào đùi phải của Hoàng Phủ Cẩn, bên trong chân tuy rằng không nhìn được, nhưng do cái quải trượng, chân hắn treo cách mặt đất một đoạn.
“Có thể tùy tiện đi xuống đất sao? Có bị ảnh hưởng gì không?”
Hoàng Phủ Cẩn thỉnh bọn họ vào phòng, hắn dùng quải trượng cà nhắc đi vào, Tô Mạt đỡ hắn, hai tay bám trên cánh tay hắn.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhíu mi, ủy khuất rũ mắt xuống nhìn nàng.
Tô Mạt trừng mắt liếc mắt hắn một cái,“Đi nằm xuống!”
Nàng dìu hắn, thật cẩn thận nằm xuống nghiêng theo hướng bên trái, lại lấy miệng đệm thật dày để hắn gối lên, để hắn có thể chống đỡ được nửa người trên.
Hoàng Phủ Giác thấy bộ dáng thật cẩn thận thân thiết của nàng, tuy rằng không giống tình trạng thất kinh hay nước mắt cuồn cuộn giống nữ hài tử khác khi nhìn thấy tình nhân của mình bị thương, nhưng cũng có thể thấy được biểu tình lo lắng, không giống giả bộ, không khỏi hoài nghi phán đoán của chính mình.
Có lẽ nhị ca là thật sự bị ngã gãy chân.
Hắn thân thiết nói:“Nhị ca, thái y nói sao? Không có trở ngại chứ.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng trong suốt, thanh âm cũng không có độ ấm gì,“Không trở ngại, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi.”
Hoàng Phủ Giác liền kêu người đem tới loại thuốc hắn luôn tùy thân cầm theo, trong đó hắn cầm lên một cái tráp bằng gỗ tử đàn rất tinh xảo,“Nhị ca, trong tráp này là một loại cao hắc bạch ngọc nối xương cốt, là do Bạch gia ở Vân Nam đặc cống. Trị liệu nối xương bong gân trật khớp rất hiệu quả.”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không chối từ, kêu người hầu thu nhận, các lễ vật khác cũng thu nhận, ghi lại danh sách.
Người hầu sau khi dâng trà thơm điểm tâm ngon mắt, liền lui xuống.
Tô Mạt cũng không nói gì, chỉ lấy ánh mắt tinh tế đánh giá, thấy trong phòng bài trí đều là dựa vào phẩm cấp, không giống chính viện chính phòng tôn quý hoa lệ như vậy, nhưng mỗi đồ vật đều không hề thô tục.
Nghĩ hắn tuy rằng không được sủng, nhưng về phương diện này hoàng đế cũng không bạc đãi hắn.
Dù sao cũng là vương gia, nếu quá giản dị mộc mạc, cũng làm cho người ta chê cười, vậy người mất mặt chính là hoàng đế.
Nàng nhìn về phía sau, trung gian cách vách ngăn, mặt sau mơ hồ có thể thấy được một vài cơ thi*p dáng điệu yểu điệu trên đầu cài trâm ngọc hoa tươi, đang ở hậu viện hoặc hái hoa hoặc tản bộ.
Tô Mạt hơi hơi nhíu mày, theo bản năng xoắn chặt những đầu ngón tay.
Nàng biết hoàng đế ban cho Hoàng Phủ Cẩn không ít nữ nhân, từ lúc mười ba mười bốn tuổi đến hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, tổng cộng phải có mười mấy người.
Hơn nữa người người dung mạo xinh tươi hoạt bát, tính cách có ôn nhu, có nghịch ngợm đáng yêu, có thể nói không trùng nhau.
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái, theo ánh mắt của nàng nhìn đi, không khỏi mỉm cười, tiếp tục cùng Hoàng Phủ Cẩn nói vài câu xã giao.
Hoàng Phủ Giới chỉ vội vã nói:“Nhị ca, nếu Ngũ Ca tặng thuốc tốt tới, ngươi cần thử xem sao. Nói không chừng sẽ mau chóng khỏi.”
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng qua quýt tiếp chuyện với Hoàng Phủ Giác, tùy tiện nói vài câu, ánh mắt lại cơ bản nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, thấy nàng quan sát phòng , nhưng luôn nhìn về phía hậu viện.
Hoàng Phủ Giới thấy hắn không để ý tới chính mình, liền lại thúc giục hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thu hồi tầm mắt, nói:“Không vội, đợi Lưu thái y xem qua rồi tính.”
Hoàng Phủ Giác biết tâm tư của Hoàng Phủ Cẩn, liền nói với Hoàng Phủ Giới:“Thất đệ, lần trước đến ta cũng chưa dạo qua viện này, ngươi dẫn ta đi tham quan đi.”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Ngũ Ca, ngươi không phải chứ? Một tòa Vương phủ có cái gì đẹp chứ ? Chẳng lẽ còn đẹp hơn Ngự Hoa viên? Ngự Hoa viên cũng chưa thấy ngươi đi dạo được vài lần.”
Không đoán được người đệ đệ này lại thẳng tính như vậy, lại không biết quan sát hoàn cảnh a, Hoàng Phủ Giới thật sự là nhức đầu, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng chỉ muốn làm qua loa đại khái thôi, ngồi thêm chút nữa liền dẫn Tô Mạt trở về.
Tô Mạt thấy hậu viện có nữ nhân ghé trên cửa sổ nhìn vào trong này, liền muốn đi vòng qua nhìn xem các nàng ấy, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Tống Dung Hoa tức giận.
Tâm tư Tô Mạt khẽ nhộn nhạo, liền theo phòng bên cạnh phòng ngủ của Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh cửa tròn, nghe Tống Dung Hoa đang ở chính viện tức giận răn dạy Hầu quản gia.
“Hầu quản gia, ngươi chỉ là quản gia, ngươi còn tưởng chính mình là vương gia sao? Ngươi đó là thái độ gì hả? Có kiểu nô tài giống ngươi vậy sao? Ở nhà chúng ta, sớm đã bị đánh ૮ɦếƭ rồi. Ngươi như thế nào lại không biết quan sát thế hả, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Bệ hạ nói qua muốn ta gả cho Tề vương làm chính phi, ngươi không biết điều như thế, ngươi cẩn thận về sau ta bước vào cửa, lập tức đuổi việc ngươi, đuổi ngươi xuống thôn trang làm khổ công.”
Hầu Anh Hoa cẩn thận nói,“Ngũ công tử, Tống tiểu thư, quả thật là vương gia bị bệnh, thái y dặn phải tĩnh dưỡng, không thể tùy tiện gặp khách, không phải tiểu nhân không đi hồi bẩm, vẫn xin chư vị rộng lòng tha thứ cho.”
Tống Dung Hoa tức giận đến nỗi giọng nói bắt đầu trở nên sắc nhọn,“Tĩnh dưỡng? Cái gì tĩnh dưỡng? Ta rõ ràng nghe nói Tô Mạt cũng đến đây, nàng ta được vào thăm, ta sao lại không thể, sao có thể kỳ thị người khác vậy hả? Hơn nữa, xe ngựa của nàng ta ngươi làm sai người tháo ngựa ra, dẫn ngựa đi chăm sóc, vì sao xe của ta vẫn đang chờ ở bên ngoài? Ngươi cẩn thận nịnh bợ sai đối tượng a. Đến lúc đó Tô Mạt ngay cả cửa Vương phủ cũng vào không được, đừng nói là làm vương phi, cho dù là làm thi*p nàng ta cũng làm không nổi a.”
Hầu Anh Hoa sau ót vã mồ hôi chảy ròng ròng,“Tống tiểu thư xin nói nhỏ chút, đừng để cho người khác nghe thấy.”
Tuy rằng nơi này cách xa sân viện rất nhiều, nhưng không dám bảo đảm Tô tiểu thư cùng vương gia sẽ không nghe thấy, nếu nghe được sẽ rất phiền toái a.
Tống Dung Hoa cả giận nói:“Ta sợ cái gì?”
Tống Ngũ công tử lên tiếng khuyên nàng, kết quả còn chưa nói được câu nào, Tống Dung Hoa hừ nói:“Ngươi câm miệng, cho ngươi đến hỗ trợ, kết quả ngươi ngay cả một câu nói cũng không há miệng ra. Đứng nhìn ta bị người khác khi dễ, cũng không quản!”
Tống Ngũ thấy tiểu muội điêu ngoa tùy hứng, đấu đá bừa bãi, tính cách không biết suy nghĩ đến ngay cả suy nghĩ liều ૮ɦếƭ cũng có luôn.
Hôm nay mục đích chân chính không phải tới thăm hắn, mà là muốn nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn có phải thật sự bị ngã gãy chân hay không, để về nhà nói cho phụ thân nghe.
Cái chân này của Hoàng Phủ Cẩn, có quan hệ trọng đại, không thể qua loa.
Nhưng nha đầu bốc đồng này, một khi có liên quan đến Hoàng Phủ Cẩn, là bắt đầu mất đi lý trí, nhất là thời điểm còn có Tô Mạt, cái gì cũng quên hết.
Chẳng lẽ lần giáo huấn đó ở buổi cung yến tại Tuyên Hòa Điện lúc tết, còn chưa đủ sao?
Kim Kết theo khóa viện đi ra, thấy Tô Mạt tránh ở nơi đó liền đi qua, Tô Mạt vội xua tay với Kim Kết, còn ra hiệu cho nàng đóng cửa lại, miễn để đám người Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy.
Thanh âm Tống Dung Hoa thật sự quá lớn, nếu Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy, vậy kế hoạch của nàng không phải sẽ bị hủy sao?
Tô Mạt từ lúc bắt đầu nghe thấy giọng nói của Tống Dung Hoa, trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch.
Kim Kết đi theo nàng cũng đã trải qua huấn luyện, hiểu được thủ ngữ, lập tức đi như chạy vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Dù sao vương gia bọn họ đang nói chuyện ở phòng phía Đông, nơi này có đóng cửa lại bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại còn yên tĩnh hơn.
Hoàng Phủ Giới vẫn khuyên Hoàng Phủ Cẩn mau chóng bôi thuốc, Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Cẩn tán gẫu chút chuyện triều đình không quan trọng gì mấy, sau đó đổi đề tài, nói đến chuyện hoàng đế nổi giận, chuyện Để Tư Uy bị bắt giam.
“Nhị ca, ngươi cảm thấy lần này đi tiêu diệt đám thổ phỉ có thể thành công không?”