Kim Kết phân phó nói:“Đã nói tiểu thư không thoải mái, đang nghỉ ngơi. Bệ hạ đã cho phép tiểu thư không tiếp khách.”
Ngay cả quý phi cùng thái tử, ngũ hoàng tử đều đã cự tuyệt, như thế nào có thể gặp Tống tứ tiểu thư cùng nhị tiểu thư chứ?
Tiểu nha đầu đi trả lời, rất nhanh lại trở về bẩm báo:“Nhị tiểu thư nói ngũ tiểu thư bị bệnh, nàng sao có thể không tới thăm? Nếu tiểu thư không gặp nàng, nàng sẽ đứng ngay ngoài cửa đợi. Đợi đến khi nào tiểu thư khỏe lại, có thể gặp khách mới thôi.”
Kim Kết cả giận nói:“Nàng ta muốn chờ, cứ để cho chờ. Chẳng lẽ nàng ta đòi đứng ở đó thì tiểu thư chúng ta nhất định phải gặp nàng ta sao chứ?”
Thủy Muội hiện nay phụ trách dược thiện cho Tô Mạt, còn cần phải tìm hiểu từng bước phối thuốc, cung nữ hoặc thái giám ở gần chỗ Kỳ Bàn viện không tiện đi khám bắt mạch đều có thể thỉnh nàng ấy chẩn đoán.
Tuy rằng chưa từng khám qua bệnh nặng, nhưng nếu là xem bệnh bình thường thì không thành vấn đề.
Hiện tại đang rảnh rỗi nên khâu quần áo và giày dép mùa xuân cho Tô Mạt, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Kim Kết một cái, cười nói:“Kim Kết tỷ tỷ cũng đừng xúc động, hay là nghe thử ý kiến của tiểu thư.”
Kim Kết ngẫm lại cũng đúng, liền đi vào nội thất, nói rõ ngọn nghành với Tô Mạt.
Tô Mạt nghe vậy liền miễn cưỡng ngồi dậy,“Tống gia tứ tiểu thư cũng đang ở đây?”
Kim Kết gật đầu,“Khẳng định là do hoàng quý phi sai các nàng ấy đến, thật đáng ghét.”
Tô Mạt hơi mím môi, mỉm cười,“Vậy bảo các nàng ấy chờ một lát. Cứ coi như ta hiện tại đang ngủ.”
Kim Kết vui vẻ gật đầu nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy .”
Tô Mạt lại gọi Hoàng Oanh, phân phó vài câu.
Hoàng Oanh bật cười, tiểu thư nhà mình thật sự là...... Càng ngày càng bướng bỉnh .
Vẻ ngoài còn cố tình tỏ ra vô cùng đứng đắn, nàng lên tiếng, đi ra ngoài lôi kéo Thủy Muội và một vài tiểu cung nữ đi ra ngoài.
Nói thầm một lúc rồi mấy người họ đi ra chỗ cửa lớn ngoài đại viện.
Tống gia tứ tiểu thư cùng Tô Văn đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Tống tứ tiểu thư Tống Dung Miên nhẹ giọng nói:“Tô muội muội, không bằng chúng ta về trước đi. Khả năng là ngũ tiểu thư thật sự đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, dù sao bị kinh hách lớn như vậy. Thật quá đáng, Lâm Giang vương tại sao đột nhiên lại như vậy, khiến người khác thật lo lắng a.”
Tô Văn nhẹ nhàng mím môi, thản nhiên nói:“Miên tỷ tỷ nếu mệt mỏi, thì xin đi về trước. Mạt nhi là thân muội muội của ta, nàng bị khổ sở như vậy, ta đương nhiên là muốn gặp muội ấy. Nếu không, trong lòng ta sẽ không yên .”
Tống Dung Miên cười cười,“Muội muội có tâm, tỷ muội tình thâm, khiến người khác thật hâm mộ.”
Tô Văn lắc đầu, thở dài, trên mặt hiện lên vẻ u buồn, ở dưới ngọn đèn mờ nhạt, càng phát ra vẻ khổ sở động lòng người, thật khiến người ta thương cảm.
Tống Dung Miên nhìn nàng ta không chuyển mắt, Tô Văn tuy rằng cũng là thứ nữ Tô gia, nhưng vẻ cao quý tao nhã, khí độ tự cao tự đại cũng không hề thua kém con chính thất.
Biểu cảm nhíu mày, lại rất quyến rũ động lòng người, đoan trang tao nhã lại hào phóng .
Tô gia tỷ muội, quả nhiên người người quốc sắc thiên hương. Vị tam tiểu thư chân bị que kia cũng thế, tính tình có kiêu căng chút, nhưng dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.
Tỷ muội của gia tộc mình, con vợ cả tuy rằng đoan trang khoan thai, nhưng so với Tô gia đại tiểu thư lại thiếu vài phần thanh nhã cao ngạo, vẻ thanh lệ kiên cường ấy lại không làm cho người ta có cảm giác kiêu căng.
Trước mắt vị nhị tiểu thư, thoạt nhìn cũng ôn nhu mảnh mai, lựa chọn con đường không sai biệt với bản thân.
Nhưng so với chính mình lại có hơn một vẻ trời sinh tao nhã phong lưu, tóm lại bản thân ở vùng nông thôn lâu rồi, chưa đủ thời gian để gia nhập với tầng lớp tiểu thư có khí chất cao quý.
Nếu muốn thật sự dung nhập vào giới này, xem ra vẫn phải cần thời gian, cũng may mình đã suy nghĩ về lối thoát cho riêng mình.
Nàng thở dài, nhẹ giọng nói,“Ngươi đã có tâm như vậy, chi bằng ta lưu lại cùng ngươi, làm bạn với ngươi cũng tốt.”
Nàng nhìn Tô Văn, lại nói:“Ta cũng không dối gạt ngươi gì hết, ta ở trong gia tộc không có địa vị gì cả, tỷ tỷ muội muội nhiều, đồng thời di nương ta là cực kỳ thấp hèn, không thể giúp được gì mà còn làm vướng víu tay chân ta. Nương nương cho ta ở lại trong cung, ta rất vui .”
Tô Văn liếc nàng một cái, nàng sớm đã nhìn ra, Tống gia tứ tiểu thư này, nói là tiểu thư của Tống gia, thực tế so với đám nha đầu của tiểu thư con vợ cả còn quê mùa hơn.
Nàng ra vẻ đoan chính nói:“Miên tỷ tỷ, không phải ta nói lời khó nghe. Di nương tuy rằng thân phận không tốt, nhưng dù sao vẫn là người cho chúng ta sinh mệnh. Chúng ta phải biết cảm ơn, không nên xem thường di nương.”
Nàng hơi hơi cúi đầu, lấy khăn lau khóe mắt.
Tống Dung Miên lập tức gật đầu,“Văn muội muội nói đúng.”
Lúc này bên trong truyền đến một trận âm thanh ồn ào, liền theo đó vang lên tiếng trách cứ của một nha đầu,“Đám người các ngươi một lũ sát nhân kia, lúc này không ngoan ngoãn mà ngủ đi, ở trong này lẩm bẩm thì thầm cái gì hả, không nghe Hoàng Oanh tỷ tỷ nói sao, bệ hạ cùng lão gia đã phân phó rồi, phải để tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt? Các ngươi ở trong này lẩm bà lẩm bẩm, cố tình làm cho tiểu thư ngủ không tốt hả? Nếu như tiểu thư lại gặp ác mộng lần nữa, xem lão gia có lấy roi quất các ngươi hay không hả?”
Có mấy tiểu nha đầu líu ríu cãi lại, nàng ta nói là người khác không tốt, người khác còn nói lại là nàng ta không tốt.
Trong lúc nhất thời nháo nhào cả lên.
“Bốp”
Một âm thanh giòn tan, ở trong đêm tối đột ngột vang lên cao vót.
Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi đứng ngoài cửa đều kinh ngạc.
Lại liên tiếp vang lên giọng nói thanh thúy, có người lớn tiếng trách cứ:“Hay cho các ngươi hai tên mắt mù này, nửa đêm nửa hôm còn dám ở trong này tốn hơi thừa lời. Coi chúng ta ૮ɦếƭ hết rồi hả? Tiểu thư không phải là tiểu thư của các ngươi, không biết đau lòng có phải hay không hả? Không ngoan ngoãn ngủ yên ở trong phòng, ra ngoài này giao lưu với đám mèo Hoàng Oanh hả?”
Bên trong vang lên thanh âm tiểu nha đầu khóc nức nở, còn có thanh âm của nhóm tiểu thái giám khuyên can.
Lúc này có một nữ hài tử cười lạnh nói:“Ngươi đừng có mà đến giả bộ làm người tốt, tưởng là người khác không biết ngươi thuộc loại người nào sao? Ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, giả bộ làm người tốt, sau lưng ngáng chân người ta, chuyện xấu làm hết, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chịu nhận, còn dám ở ta trước mặt ta diễn kịch? Ngươi cũng không thấy chói tai sao!”
Một tiểu nha đầu lớn tiếng khóc.
Tô Văn đứng ở ngoài cửa mà trong lòng run sợ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống , đôi mắt đỏ lên, liền rơi lệ.
Tống Dung Miên vội an ủi nói:“Các nàng ấy là mắng tiểu nha đầu, muội muội đừng đa tâm.”
Tô Văn lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Giống như chúng ta vậy, được quý phi nương nương coi trọng, bỏ lại cha mẹ không hiếu kính, tỷ muội không hòa thuận, ở trong chốn cung đình này. Vốn đã là không đúng, muội muội gặp cảnh khổ sở như vậy, ta lại mới đến. Người ta cũng không nói gì ta, ta chỉ là trong lòng thấy áy náy thôi.”
Nha đầu ở bên trong còn đang dong dài răn dạy, Tô Văn nghe được những lời đó vẫn nghe ra được đang nói cạnh nói khóe chính mình.
Nhưng nàng không thể lui bước, đã đến đây thì phải bày ra đủ bộ dáng mới thôi.
Hôm nay không gặp được Tô Mạt, nàng sẽ đứng một đêm ở bên ngoài, cũng khiến cho quý phi nương nương xem trọng tâm tư của mình.
Nếu không gặp được, lại không có lấy ra được phong thái của riêng mình, vậy bản thân phỏng chừng sẽ bị đuổi về Tô gia.