Tô Mạt hừ nói:“Trong miếu cũng có những hòa thượng, ni cô, đều quản người thế tục đòi tiền hoá duyên a. Như thế nào còn đối với người quyên nhiều tiền nhang dầu thì thân mật, quyên ít một chút liền bĩu môi khinh thường? Như thế nào bọn họ cũng lấy tiền bạc đi mua ruộng đất, còn dựa vào điều này trốn tránh phú dịch, như thế nào còn muốn lừa những người không hiểu chuyện đi làm tiểu đồ đệ để sai sử làm việc nặng nhọc.”
“Ngươi, ngươi cái này gọi là ngụy biện.”
Tô Hinh Nhi bị nàng làm cho tức giận đến dậm chân, xoay người vén mành đi ra ngoài tìm lão phu nhân cáo trạng.
Lão phu nhân đang ở gian ngoài đang ngồi trên tháp thượng quý phi cùng Vương phu nhân nói chuyện, nghe xong Tô Hinh Nhi càn quấy cáo trạng cũng không để ý tới, kêu nàng ta tùy tiện đi chơi chỗ nào cũng được.
Vương phu nhân trừng mắt nhìn Tô Hinh Nhi một cái,“Còn không tự mình đi chơi mau, đừng đến quấy rầy lão tổ mẫu ngươi.”
Tô Hinh Nhi tức giận chạy đi mất.
Vương phu nhân cười nói:“Nương, Trì nhi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, nên đính hôn rồi. Ta nghĩ đến vài gia tộc, muốn nói cho lão phu nhân nghe thử.”
Lão phu nhân hí mắt, làm như đang ngủ gật, gật gù.
Vương phu nhân liền nói ra năm sáu gia tộc, có Huyện chủ lão quận Vương gia, còn có tống Quốc Công gia đích tôn nhị tiểu thư, còn có tiểu thư của Từ hầu gia, còn có triệu Thượng Thư......
Lão phu nhân làm như ngủ, lại nghe thấy,“Đây là cao gả thấp thú, Huyện chủ thì bỏ qua. Với lại Trì nhi cũng bất quá mới mười bảy, thành thân như thế nào cũng phải qua hai mươi.”
Vương phu nhân thấy lão phu nhân thậm chí có điểm muốn áp chế cảm giác, nóng nảy,“Nương, hiện tại cũng phải đính hôn .”
Lão phu nhân nói:“Như ta nói, chín phần môn đăng hộ đối là được. Không cần quá với cao. Hắn là thư đồng thái tử, tiền đồ này tự mình phải biết nắm chắc cơ hội. Trợ lực của gia đình thê tử cũng đừng quá nhờ vả .”
Vương phu nhân nghe ra ý tứ của bà dĩ nhiên là muốn dứt bỏ Tống gia, tìm kiếm nhà khác, việc này không thể được.
Nàng cười nói:“Nương, ý tứ của quý phi nương nương......”
Lão phu nhân nhíu mi, không mặn không nhạt nói:“Quý phi nương nương còn quản cả hôn sự của Trì nhi chúng ta? Chuyện này về tình về lý, đều không thích hợp.”
Một câu chặn đứng họng Vương phu nhân.
Vương phu nhân hé ra sắc mặt, nhất thời trắng đỏ đan xen lẫn nhau.
Lần trước nói chuyện đại tiểu thư cùng thái tử, lão phu nhân nói trong nhà còn có đại ca trước đã.
Hiện tại cùng bà ta nói chuyện hôn nhân của đại thiếu gia, bà ta còn viện cớ nói cái gì còn nhỏ.
Thật sự là tức ૮ɦếƭ đi được.
Nàng đang bực bội, thấy Tô Mạt từ phòng trong lén lút chuồn ra, lập tức quát lớn nói:“Lén lút làm cái gì đó?”
Tô Mạt nhíu mi, nhìn nàng một cái,“Phu nhân như thế nào như vậy thích ồn ào nói to như vậy? Lão tổ mẫu thích thanh tĩnh, ta đương nhiên muốn thả nhẹ cước bộ .”
Vương phu nhân lại bị nàng làm cho tức nghẹn, làm tới làm lui, nàng ta lại trở thành người không hiểu quy củ.
Lão phu nhân trợn mắt nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, ngươi lại muốn như thế nào?”
Ngữ khí nhu hòa, lại cảnh cáo nàng chỉnh con thiêu thân làm gì.
Tô Mạt cười hì hì nói:“Lão tổ mẫu, ta nghĩ tới một chuyện. Sắp tới đều phải tặng quà lễ cho tiên sinh rồi. Triệu tiên sinh đối ta cùng đại tỷ còn có nhị ca nữa phá lệ tốt. Chúng ta là muốn đi bái kiến tặng lễ .”
Lão phu nhân gật gật đầu,“Như thế cũng phải. Chính là phụ thân ngươi......”
Tô Mạt vội chạy tiến lên, uốn thắt lưng đấm Ϧóþ chân cho lão phu nhân, cười nói:“Lão tổ mẫu, có chút chuyện ấy như thế nào còn cần phụ thân đi theo? Chẳng lẽ nhị ca đều lớn như vậy rồi, còn không có thể đảm nhiệm sao? Lại nói, hắn không phải còn muốn đi vào Thị Mậu Tư sao? Đây cũng đều phải ra làm quan rồi.”
Chuyện đó bởi vì còn chưa xác định cụ thể, cũng chưa nói là nhất định đi, cho nên Tô Việt chỉ cùng lão phu nhân nói qua như vậy.
Nhưng là Vương phu nhân lại còn chưa biết, vừa nghe xong nhất thời tức giận sôi lên.
Một người con vợ kế, không ngoan ngoãn ở nhà để ý gia vụ, còn muốn cái gì chức vị.
Muốn cùng con nàng tranh ςướק sao?
Nàng ta luôn quên rằng trong mối quan hệ huynh đệ có thể hỗ trợ nâng đỡ nhau.
Chỉ cảm thấy đều là địch nhân của nàng ta, đều sẽ tính kế nàng ta cùng con trai của nàn ta.
Tức giận đến nỗi nàng ta bỗng nhiên nhảy dựng lên,“ Tô Việt này, là càng ngày càng vô pháp vô thiên. Cũng dám giấu diếm người lớn trong nàh đi tìm đường vươn lên, trong mắt còn có tổ mẫu phụ mẫu không nữa?”
Lão phu nhân giương mi lên, thản nhiên nói:“Ngươi gấp cái gì? Chuyện này Việt nhi đã nói qua với ta. Đều nói hắn nay cai quản Hương lâu, quen thuộc thương mậu. Cũng cùng nhiều người Tây Vực và người Hồ giao tiếp. Để hắn đi làm cái chức vụ kia, đi theo ngũ điện hạ học tập.”
Vương phu nhân vừa nghe thấy vẫn là ngũ điện hạ......
Lại càng không được .
Này không phải là nhóm người đối nghịch với thái tử sao chứ?
Nàng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người run run, run run nói:“Nương, đây, đây, đây còn ra thể thống gì. Trong nhà lòng người cũng không đồng nhất, còn nói cái gì ‘gia hòa mọi sự hưng’?”
Lão phu nhân không mềm không cứng chặn họng,“Thuận tâm tư của ngươi chính là tốt. Không thuận tâm tư của ngươi chính là không đúng? Cái nhà này, ngươi lướn hay ta lớn?”
Vương phu nhân trong lòng rùng mình, lập tức ý thức được.
Xem ra lão phu nhân đã quyết tâm, muốn đối nghịch cùng mình.
Nàng không thể để cho người ta đem con nàng đi tính kế.
Nếu là trước kia, nàng sớm quỳ xuống làm bộ làm tịch, hôm nay cũng không biết là không đúng chỗ nào, thế nhưng phất tay áo đi luôn.
Lão phu nhân ngẩn ra, sắc mặt lập tức xanh mét.
Tô Mạt vội hỏi:“Lão tổ mẫu, ngài thích xem diễn, ta làm một đoạn, có thể cho ngài nằm ở nơi này có thể xem diễn.”
Lão phu nhân cười cười,“Ngươi, nha đầu này lại dỗ ta. Ta không tức giận, ngươi đi sao chép kinh thư đi. Đừng đi ra quấy rầy ta, muốn giở trò gian lận hả không dễ dàng như vậy đâu.”
Đám người Xuân Thủy vốn thấy Vương phu nhân bị tức giận mà đi, vừa kinh vừa sợ.
Chỉ lo lắng lão phu nhân bị chọc tức hoặc là nổi giận sẽ như thế nào.
Nào biết đâu rằng, bởi vì ngũ tiểu thư có mặt, lão phu nhân thế nhưng nhìn không ra sắc mặt giận dữ, ngược lại vẻ mặt ôn hoà cùng ngũ tiểu thư chọc cười.
Xem ra ngũ tiểu thư thật sự là không đơn giản.
Vài nha đầu trao đổi cái thần sắc, tiến lên tham gia câu chuyện:“Lão phu nhân, ngài kiến thức rộng rãi, không hiếm lạ. Nhóm nô tỳ con mắt vụng về, muốn được mở mang kiến thức.”
Tô Mạt cảm kích hướng các nàng cười, biết các nàng là tới giúp đỡ chính mình .
Lão phu nhân bày ra một bộ dáng gắng gượng,“Lấy ra đi.”
Tô Mạt lập tức nhìn về phía Hoàng Oanh,“Ngươi đi tới trong phòng ta, đem bảo bối kia ta cất ở trong rương lấy đến.”
Hoàng Oanh vội đi.
Đại tiểu thư lôi kéo Tô Mạt, thấp giọng nói:“Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối?”
Tô Mạt bật cười, nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, ý bảo nàng đừng hỏi nhiều.
Rất nhanh, Hoàng Oanh đã quay lại, đang cầm một cái hộp gỗ dài nhỏ.
Đại tiểu thư tiếp nhận lấy, tự mình mở hòm ra, thấy bên trong có túi cẩm hồng có chứa một loại đồ vật giống như sáo vậy.
Chỉ là ngắn to hơn chút.
Nàng lấy ra, đưa cho Tô Mạt.
“Đây là cái gì?”
Tô Mạt ý bảo nàng mở ra,
Đại tiểu thư mở rộng miệng túi ra, đem đồ vật gì đó bên trong đổ ra, nhìn thấy một cây ngọc tiêu ngắn ngủn, nhưng hình dạng rất kỳ quái.
Tất cả mọi người nghi hoặc nói:“Đây là cái gì?”
Tô Mạt cười mà không nói, lão phu nhân sốt ruột ngồi dậy nói:“Đưa ta xem.”