Tuy rằng người của hoàng quý phi có thay đổi một ít, những người không bị đổi, nàng vẫn nhận ra họ. Đắc Thắng không nghĩ tới Tô Mạt còn nhớ rõ hắn, không nhất định có cảm tình gì. Nhưng đối với bọn họ đều là bị cha mẹ vứt bỏ, những nam nhân đã không còn tôn nghiêm tiến cung để đổi lại một chút ít lợi lộc cho gia đình họ. Ở trong cung sống tử tế thì ít, hơn phân nửa đều bị coi như nơi trút giận. Động cái là đánh chửi, cắt xén lương bổng . Ngoài những người trực cùng, cho dù là nội cung đại thái giám cùng cung nữ cũng không nhớ rõ tên của hắn. Tô Mạt lại nhớ rõ. Hắn cảm động, lập tức nói:“Ngũ tiểu thư, không phải nô tài không đi vào bẩm báo. Kỳ thật mà nói. Nô tài nghe nói hình như là thập tam công chúa và thất điện hạ đang chơi cờ, thập tam công chúa đi ra ngoài xua đuổi nói là không gặp.” Tô Mạt suy nghĩ rồi nói với Đắc Thắng:“Tiểu công công, ngươi có thể hay không lại đi một chuyến nữa, truyền lời tới thất điện hạ, thỉnh hắn bẩm báo cho hoàng quý phi nương nương.” Hoàng quý phi không phải ngốc tử, chỉ cần biết rằng nàng đến, sẽ biết vì sao. Hơn nữa chỉ cần biết rằng nàng đến đây, liền khẳng định sẽ đoán được nàng có cái gì đó trao đổi hoặc là hợp tác. Nếu không dựa vào cá tính của Tô Mạt, sẽ là không vô duyên vô cớ đăng môn diện kiến. Đắc Thắng đi bẩm báo lại. Kim Kết nói nhỏ:“Tiểu thư, chúng ta tại sao lại không đi tìm ngũ điện hạ hỗ trợ. Ngũ điện hạ dễ nói chuyện.” Bên kia người thái giám được Hoàng Phủ Giác đưa đến giúp Tô Mạt lập tức gật đầu,“Đúng vậy, ngũ tiểu thư, điện hạ của chúng ta khẳng định sẽ hỗ trợ .” Tô Mạt lắc đầu,“Đã từng thỉnh cầu ngũ điện hạ rồi, điện hạ đã giúp qua một lần. Không thể lại cầu nữa. Cho dù ngũ điện hạ sẽ hỗ trợ, nhưng việc lại đi tìm hắn lần nữa, sẽ chỉ rước thêm phiền toái cho điện hạ. Giải quyết phiền toái của chính mình, lại để cho người khác gặp phiền toái, đây không phải tác phong của ta.” Bình An nhớ kỹ, nghĩ trở về sẽ nói lại cho điện hạ nghe. Lúc này Đắc Thắng đi ra, nói là để Tô Mạt cùng Kim Kết đi vào. Tô Mạt nói cảm tạ, kêu Bình An đi về trước, lần khác thỉnh bọn họ vài người đi ra ngoài uống rượu. Bình An nói:“Ta cùng Đắc Thắng huynh đệ trò chuyện, tiểu thư xin cứ việc đi.” Hai người liền ở bên cạnh cửa bắt đầu hàn huyên. Tô Mạt cùng Kim Kết đi theo tiểu thái giám chuyên môn dẫn đường đi vào bên trong. Trong cung quy củ nhiều, truyền lời cùng tiểu thái giám dẫn đường cũng không là một.
Mọi người ai làm việc nấy, không ai quan tâm đến ai.
Tô Mạt đi theo tiểu thái giám xuyên qua rất cánh cửa.
Ban ngày đến, đều là đi cửa chính cung, hiện tại là đêm, cửa cung đóng.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo cửa dành cho nhóm thái giám, cung tì đi.
Những con đường ngõ ngách lạnh âm u.
Ánh lửa toát ra từ ngọn đèn Ⱡồ₦g lấp lóe.
Kim Kết có chút sợ, gắt gao ôm chặt cánh tay Tô Mạt.
Tiếng gió tiếng rít từ trên đỉnh đầu xẹt qua xẹt lại, rất đáng sợ.
Tô Mạt cười, nắm chặt tay Kim Kết, an ủi nói:“Đừng sợ. Trong cung Hoàng quý phi, đó là địa phương gần với bệ hạ, chính khí lăng nhiên. Không có gì phải sợ .”
Lời này của nàng chẳng qua là nói cho tiểu thái giám nghe.
Nàng biết trong cung người ta rất sĩ diện.
Hoàng quý phi lại chuyện xấu nhiều vô cùng, Gi*t hại vô số cung tì cùng phi tử.
Lại muốn để người ta nói nàng ta tâm tánh như bồ tát.
Vài người bọn họ phải đi một đoạn đường rất dài, rốt cục cũng tới mặt sau tẩm điện.
Từ bên trái cửa tròn đi vào, theo đường hành lang tiến về phía trước.
Đột nhiên, một người phẫn nộ quát:“Đứng lại!”
Mấy người chăm chú nhìn lại, là thập tam công chúa Hoàng Phủ Kha.
Nàng ta dẫn theo hai cung nữ, mặc một thân y phục đẹp đẽ quý giá, trong tay ôm túi sưởi bằng vàng, bên ngoài bọc túi trân châu, thần thái ngạo nghễ.
Đắc ý nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt dùng giọng nói rất rõ ràng hành lễ vấn an.
Hoàng Phủ Kha hừ một tiếng,“Như thế nào, ngươi cũng có lúc phải cầu người sao?”
Tô Mạt mỉm cười,“Đã trễ thế này, công chúa còn không nghỉ ngơi. Quý phi nương nương lần trước hỏi thần nữ một vấn đề, thần nữ hiện tại tìm ra đáp án rồi, đặc biệt tới đây phúc đáp.”
Nàng không nói chính mình yêu cầu gặp quý phi, ngược lại nói quý phi muốn gặp nàng.
Nếu Hoàng Phủ Kha ngăn trở, thì chính là dám hạ thấp mặt mũi hoàng quý phi.
Trừ phi đi tới chỗ hoàng quý phi xác nhận Tô Mạt nói dối.
Nếu không nàng ta sẽ không thể ngăn trở.
Ngăn trở chính là làm trái với cung quy.
Hoàng Phủ Kha hừ một tiếng,“ Nha đầu giảo hoạt ૮ɦếƭ tiệt kia!”
Tô Mạt không chấp cười cười, đại sự trước mặt, không vì chuyện nhỏ ảnh hưởng tới toàn cục.
Nàng không muốn so đo.
Nàng còn chưa tới mức tính tình chanh chua đỏng đảnh đến nỗi người ta mắng một câu sẽ ăn miếng trả miếng ngay.
“Công chúa điện hạ, người nếu như có ý kiến gì đối với thần nữ, ngày khác chúng ta ngồi xuống tán gẫu cùng nhau kĩ hơn. Tối nay cũng không thể trì hoãn . Nếu không quý phi nương nương hỏi đến, bệ hạ truy cứu. Chúng ta ai sẽ đảm đương đây?”
Nói xong nàng nhấc chân liền hướng vào bên trong đi.
Hoàng Phủ Kha vội giang hai cánh tay ngăn nàng lại,“Đứng lại, không có bản công chúa cho đi, ngươi đừng mong đi vào quấy rầy mẫu phi ta.”
Tô Mạt thoáng có chút không kiên nhẫn,“Nghe nói công chúa rất thích kem bôi mặt loại mới nhất ở Hương Lâu của chúng ta.”
Loại đó là nàng cùng A Cổ Thái, đại tỷ hợp lực cùng nhau nghiên cứu ra, quả thực là tinh phẩm của tinh phẩm.
Hương khí thanh nhã kéo dài được lâu, vừa trơn bóng lại mềm mại, hơn nữa còn bảo bệ làn da không bị nứt nẻ, không sợ gió thổi bị khô da.
Mỗi ngày bôi đều có thể da thịt mềm mại tinh tế, giống như cánh hoa mềm mại.
Đại tiểu thư đặt tên gọi là “Vãn Hương Ngọc”
Một bình nhỏ đã bán thượng hơn trăm lượng bạc, mấu chốt còn không có mà mua.
Hương lâu cũng là định kỳ mới tung ra sản phẩm, khách quý mới có để mua.
Còn phải xếp hàng.
Còn phải cơ quan hệ tốt với Hương lâu nữa.
Nếu không cho dù có tiền có quyền, cũng mua không được.
Tô Mạt biết qua mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của lão thái thái Tống gia, tiếp theo vài ngày tới nữa, cũng sẽ là sinh nhật hoàng quý phi.
Tuy rằng nàng ta không phải hoàng hậu.
Nhưng đã là nữ nhân có hài tử, đương nhiên cũng là muốn mừng sinh nhật.
Không cần chúc mừng phung phí, nhóm hậu phi trong cung cũng cần phải tổ chức mững lễ.
Cũng là cơ hội để các nữ nhân nhân cơ hội này ganh đua so sánh.
Ai so với ai khác được sủng ái hơn.
Ai tuổi trẻ xinh đẹp hơn, trang sức của ai đẹp hơn, trang phục của ai đẹp hơn.
Ai có thể không vượt quá điều kiện của mình mà cách trang điểm ăn mặc rạng ngời chói lóa.
Là điều mà đám nữ nhân đó nguyện ý muốn làm nhất.
Vì muốn giữ lại vẻ xinh đẹp, tiền tài những nữ nhân này thu liễm được, ngoài việc dùng để mua chuộc đám người bên cạnh hoàng đế ra, chính là dùng để mua thanh xuân và sắc đẹp.
Các nàng ta vốn chính là bình hoa.
Làm cho bình hoa này bảo trì dáng vẻ động lòng người là chức trách của các nàng ấy.
Hoàng Phủ Kha đắc ý lại lãnh ngạo đánh giá Tô Mạt, đột nhiên nói:“Ngươi đừng phí công . Không có ta, ngươi hôm nay là không thể gặp được mẫu phi ta.”
Tô Mạt thản nhiên nói:“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Hoàng Phủ Kha kiêu ngạo vung tay lên, ngang tàng nhìn Tô Mạt.
Nàng ta dùng ngón tay kia chỉ chỉ Tô Mạt, rồi chỉa chỉa vào chính mình.
Khinh miệt nói:“Ngươi – dập đầu cho ta 10 cái, rồi nói về sau đều nghe theo lời thập tam công chúa, cũng không dám cùng thập tam công chúa đối nghịch nữa, mọi việc đều do thập tam công chúa làm chủ, sai đâu đánh đó......”