Nghe xa xa có tiếng động ồn ào, hắn vội bước nhanh tới chỗ đó.
Đúng là phía trước chủ viện đại sảnh.
Vương Minh Chí đã trở lại, còn có nhị đệ hắn Vương Kiến Ninh, có vài người cháu khác, Vương Phượng Lâm hắn có quen.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ hiên ngang ngồi ở giữa, Vương Minh Chí sắc mặt xám xịt như bụi đất, vừa tức vừa giận, lại không dám phát tác.
Thật sự là làm hắn đang sống mà bị nghẹn ૮ɦếƭ.
Vương Minh Chí chắp tay, hừ nói:“Lâm Giang vương, ngươi đây là có ý tứ gì? Cần phải nói rõ ràng. Nếu không hạ quan đã bẩm báo với thái tử điện hạ, đến lúc đó thỉnh điện hạ phân xử.”
Hoàng Phủ Cẩn thế nhưng lại mỉm cười.
Ngày thường giống khối huyền băng vạn năm không tan chảy, nay lại mỉm cười như vậy, mọi người chỉ cảm thấy khắp phòng rực rỡ, quả thực là tao nhã tuyệt thế.
Mấy nam nhân trong lòng đều là động đậy, hắn rõ ràng là nam nhân, như thế nào thời điểm cười lại yêu mỵ như vậy!
Vương Mai Lâm biết Hoàng Phủ Cẩn là vì Tô Mạt mà đến, hắn giậm chân nói:“Ngươi không cần ỷ thế Hi*p người. Muốn cùng ta ςướק Mạt......”
“Ba” một tiếng, Vương Mai Lâm liền bị đánh cho miệng méo xệch, nói cũng không nói nên lời.
Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng ở trước Vương Mai Lâm nhìn gần hắn.
Bọn họ căn bản không có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ra tay như thế nào!
Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm Vương Mai Lâm, khóe môi xả ra một tia tàn nhẫn, hai mắt phóng xạ ra ánh mắt như dã thú tối tăm hung tàn.
“Vương Mai Lâm, bổn vương cảnh cáo ngươi, về sau cấm cái miệng của ngươi nói ra cái kia tên.”
Hắn nói thong thả, nói gằn từng chữ, khí thế lại tàn ác khiến cho người ta sợ hãi.
Làm cho Vương Mai Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Vương Mai Lâm chỉ cảm thấy chính mình bị một ngọn đao phong bao vây lấy, lạnh thấu xương, hàn thấu tâm.
Tinh lực trên người đều như bị rút cạn kiệt.
Hắn sợ run cả người, lập tức khống chế không được, hai chân như nhũn ra, lại không khống chế được tiểu tiện.
Hoàng Phủ Cẩn căm ghét ném hắn, Vương Mai Lâm liền nằm đơ trên đất, giống như một đứa nhỏ ô ô bắt đầu la khóc ầm ĩ.
Vương Minh Chí bị hắn làm cho mất hết thể diện, tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi......”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười, giơ mi lên, lại ngồi xuống, thản nhiên nói:“Vương đại nhân hiểu lầm . Bổn vương bất quá là tới nói chuyện cũ. Năm đó lúc từ biệt ở Mạc Bắc, thì chưa đơn độc gặp mặt qua.”
Như thế, Hoàng Phủ Cẩn có để ai ở trong mắt a.
Cho dù là bị hoàng đế nghi kỵ, muốn dỡ bỏ tước hiệu chức quan vào kinh chịu thẩm cũng không nháy mắt.
Vương Minh Chí âm trầm oán thầm .
Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục cười nói:“Nhiều năm qua như vậy, đây là bổn vương lần đầu tiên tiến vào phủ đệ của thần tử.”
Cũng không ai dám cùng hắn nhắc đến Tô gia.
Tầm mắt Hoàng Phủ Cẩn đảo qua ở trên mặt mọi người, bọn họ chỉ cảm thấy giống như bị lưỡi liềm của tử thần phóng ra tia sáng chói lọi của bạch cốt, cả người lạnh như băng.
“Vương đại nhân ta chính là đến tính toán nợ cũ, ôn chuyện cũ, không có ý tứ khác.”
Vương Minh Chí trong lòng kêu lộp bộp, chính mình khi nào thì thiếu hắn nợ cũ ?
Tầm mắt Hoàng Phủ Cẩn ở trên đùi hắn băn khoăn,“Năm đó ở Mạc Bắc, Vương đại nhân áp tải lương thảo đi. Nếu không phải bổn vương, cái đùi phải kia liền tàn phế rồi. Mà Vương đại công tử, từng từ trong cung của ta cầm đi một miếng bạch ngọc kỳ lân.”
Vương Minh Chí đều nhớ không nổi chuyện xưa như vậy.
Vương Mai Lâm khóc nói:“Kỳ lân kia, kỳ lân kia là thái tử thích, ta cầm cho hắn, nhưng không phải là đã bị ngươi đập nát sao?”
Kỳ lân kia vốn là Tiên hoàng hậu thời điểm làm hoàng đế, phụ hoàng của nàng tặng cho nàng làm lễ vật sinh nhật.
Là đồ vật mà nàng cả đời yêu nhất.
Sau lại nàng đưa cho hoàng phu.
Lại sau đó, hoàng phu làm hoàng đế, nàng thành hoàng hậu.
Hoàng phu lại đem ngọc kỳ lân kia phản ban thưởng cho nàng.
Mà hoàng hậu lại đem nó ban cho cung tì của mình.
Cung tì kia chính là Thục phi sau này.
Thân nương của Hoàng Phủ Cẩn.
Tính tình Hoàng Phủ Cẩn thà làm ngọc vỡ, tại cái thời điểm kia, mọi người đều có lãnh hội.
Bởi vì đánh nát bạch ngọc kỳ lân kia, hoàng đế lấy roi quất hắn hai mươi roi, đưa hắn ở lãnh cung cấm cửa nửa năm.
Hiện tại hắn thế nhưng lại đem chuyện xưa nhắc lại, có ý tứ gì?
Hoàng Phủ Cẩn từ từ nói:“Cách nhiều năm, vậy lợi tức này cũng theo thời gian mà nhiều lên. Ta nghe người ta nói, Vương đại nhân gia bạc tiêu không hết, đem đến bên ngoài cho vay nặng lãi, lợi ích lãi mẹ đẻ lãi con.”
Vương Minh Chí sắc mặt đại biến, quan lại trong triều đình, phàm là nhúng tay vào tham ô, nhà nào không phải giàu chảy mỡ chứ.
Nhưng phía dưới đều là hiểu trong lòng mà không nói ra, lừa gạt bề trên thôi.
Càng là có tiền ngườita càng bủn xỉn.
Càng là có tiền càng muốn có tiền nhiều hơn.
Có thể mua đồ trang hoàng đáng giá hàng ngàn hàng vạn tiền cho vô số nữ nhân tranh nhau ghen tỵ trong phủ của chính mình, cũng không bỏ ra được bố thí cho khất cái một cái bánh ngô.
Thậm chí vẫn là không ngừng hút hết sức lao động xương máu của dân chúng.
Vương Minh Chí quản thủy bộ, vận chuyển đường sông các nơi, hàng năm lũ định kỳ, cho dù không có nạ lũ lụt.
Bọn họ cũng như cũ lấy đào mấy con đê lớn.
Vừa có thể lấy tiền từ ngân khố triều đình, còn có thể bắt dân chúng nộp thuế.
Còn có thể khoanh vòng thổ địa gặp tai hoạ.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn không biết sao?
Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ, hiện tại hắn không có năng lực quản trị bọn họ.
Nguyên bản cũng không muốn sinh sự, tạm thời cứ để bọn họ gây họa.
Nhưng là ngay tại thời điểm hắn phải rời khỏi kinh thành đi tới phía bắc, bọn họ lại dám động chạm tới hắn, vậy hắn sẽ cho bọn họ chút nhãn dược.
Hắn ở bên ngoài đối đầu chiến đấu hy sinh, bảo hộ Đại Chu an bình.
Bọn họ chỉ cảm thấy đó là đương nhiên.
Hắn cũng không nghĩ tới việc người ta nói chính mình tốt, càng không nghĩ tới làm cho người ta mang ơn .
Nhưng là bọn họ không thể lấy đao đến đâm vào иgự¢ hắn.
Bọn họ nếu đâm hắn, hắn liền hung hăng đâm lại ngay tức khắc.
Hơn nữa việc này nhìn như nhỏ kì thực rất lớn.
Hoàng Phủ Cẩn căn bản không để tâm đến một tên Vương Mai Lâm, cho dù mười tên trăm tên cũng không đáng gì.
Nhưng là nếu truy đến cùng sự tình không có đơn giản như vậy.
Nếu Vương Minh Chí cùng đám người Tống gia với thái tử liên hợp lại, vậy chuyện này mặt ngoài là Vương Mai Lâm thích Tô Mạt.
Mà sau lưng liền có khả năng liên lụy rất nhiều.
Có thể dùng để kiềm chế hắn, cũng có thể dùng để kiềm chế Tô quốc Công.
Hơn nữa Tô Mạt có khả năng, quản lý càng ngày càng nhiều sản nghiệp, tiền tài càng ngày càng nhiều.
Đám người có lòng tham không đáy, đương nhiên liền muốn có được nàng.
Trọng yếu hơn là, Hoàng Phủ Cẩn muốn làm cho hoàng đế xem.
Mạt nhi nay càng lúc càng lớn, qua sang năm, phỏng chừng nhóm quý tử con nhà quan chức còn có không ít người dụng tâm kín đáo muốn cầu hôn.
Hoặc là cầu hoàng đế chỉ hôn .
Mặc kệ bọn họ nhìn trúng là cái gì, tóm lại cái thời điểm kia, hôn sự của Mạt nhi, sẽ là con bài hoàng đế kiềm chế hắn.
Vừa vặn mượn cơ hội này, dằn mặt bọn chúng.
Cho nên Hoàng Phủ Cẩn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, uy vũ bất động.