Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 197

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mỗi ngày đã phải cực kì khẩn trương huấn luyện dày đặc, nhưng mỗi cách ba ngày còn có đợt huấn luyện bơi lội cực mạnh khác nữa, năm ngày lại huấn luyện việt dã......
Còn có cái gọi là diễn tập, ném tới ngọn núi đi chơi trò chơi mèo vờn chuột.
Bọn họ đám người có khinh công lợi hại đều bị thỉnh đi làm mèo, đem từng đội viên bắt lại, trước tiên bắt lại những tên dễ bại lộ nhất, theo thứ tự bắt người đến cuối cùng.
Làm cho hắn buồn cười là Lưu Hỏa lúc bắt đầu không phục, đi theo huấn không tới ba ngày, đã quay về.
Hoặc là nói đội viên phối hợp không tốt, hoặc là nếu nói người khác ngốc, hoặc là chê trách A Lí mắng chửi người......
Tóm lại hắn không dung hợp vào được trong đội.
Hoàng Phủ Cẩn mỗi ngày đều bàng quan, ánh mắt khóa chặt vào Tô Mạt, nhưng nàng có mệnh lệnh, hắn không được hỗ trợ, lại càng không cho phép hắn quấy rối.
Nàng tuổi còn nhỏ, cường độ huấn luyện cũng bất đồng với người khác, cần nhẹ hơn.
Hắn cũng không cảm thấy nàng có chỗ nào yếu đuối, khoảng cách chạy bộ là giống nhau, bất quá trên lưng vác đồ nặng có nhẹ hơn chút.
Mười ngày sau, sáu bảy trăm người kia liền còn lại không đến ba trăm người.
Có thể thấy được cường độ này.
Tô Mạt mỗi lần đều cắn răng kiên trì, mỗi thời điểm cơ hồ kiên trì không được nữa, Hoàng Phủ Cẩn sẽ không quan tâm truyền nội lực cho nàng.
May mắn đám người Hồ đại phu cùng Thủy Muội, Cầu Vồng cũng đến đây, mang theo sáu bảy người quân y, tùy lúc kiểm tra thân thể cho những người đó, xảy ra chuyện cũng có thể thoải mái ứng phó.
Giữa trưa sau khi chấm dứt huấn luyện, Tô Mạt đi theo vài người đội viên vọt vào nhà ăn, vù vù ςướק miếng ăn, đám nam nhân này quá lợi hại, quả thực là đảo mắt cái đã sạch trơn a.
Đây cũng là một bộ phận trong huấn luyện.
Hiện nay nàng huấn luyện với cường độ mạnh, lượng cơm ăn cũng lớn theo, mỗi lần đều là trước một tay một cái bánh bao, lại bê một tô đồ ăn.
Nhưng theo lượng cơm ăn tăng lên, nàng phát hiện chính mình muốn ăn ba cái.
Nàng còn nhỏ chân ngắn, rớt lại đằng sau đội viên của mình, nhìn thấy bọn hắn ăn nhanh như hổ đói vồ mồi, nàng hô to một tiếng,“Trần Đại Hổ, quần ngươi thủng lộ ௱ôЛƓ kìa, không biết xấu hổ!”
Nhóm đội viên huấn luyện cường độ lớn, quần áo thường xuyên xé rách, hơn nữa thường xuyên ở trong nước bùn mò mẫm lăn lộn.
Trần Đại Hổ ngược lại không đếm xỉa đến, thời gian người khác vừa cúi đầu nhìn xem, Tô Mạt đã vọt lên trên, hai chiếc đũa bay nhanh tới, gắp một phát trúng ba cái bánh màn thầu, sau đó lại bưng đồ ăn lên, nhằm phía cái bàn gần nhất nhanh như bay bắt đầu ăn.
Bên kia các nam nhân ngơ ngác nhìn nhau, ‘oa’ một tiếng khẩn trương tranh ςướק, lại bị lừa!
Tô Mạt là tiểu nữ tử, khi ngày đầu tiên, lớp bọn họ lớp trưởng cùng đội viên bày tỏ tỏ thái độ:“Ngươi tốt nhất là mau chóng rút lui đi, đừng đến liên lụy chúng ta!”
Nếu trong ngày thường, bọn họ đương nhiên là muốn chiếu cố đến nàng, nhưng hiện tại bọn họ bị nàng triệu tập nổi lên cảm giác vinh dự đoàn thể, tuy rằng nàng là chủ nông trường, là áo cơm cha mẹ của bọn hắn.
Nếu là kêu bọn họ vì nàng liều mạng là điều đương nhiên, nhưng để nàng đến cản trở bọn hắn, khó mà làm được.
Cho dù kháng gỗ, nâng bè gỗ không cần nàng làm.
Nhưng vác nặng chạy bộ, nàng cần phải đi theo, nếu bị rớt lại, thì làm giảm thành tích lớp của bọn họ.
Tô Mạt lúc ấy chỉ hừ một tiếng, uốn éo cái đầu,“Chúng ta đây sẽ chờ xem, nhìn xem ai khóc nhè trước.”
Kết quả ngày hôm sau mấy chục dặm trong lòng đất, Tô Mạt tuy rằng cũng mệt mỏi, cũng nằm úp sấp xuống, lại kiên trì tới cùng.
Đám đại lão gia thật ra cũng mệt ngã đổ cái rụp xuống khắp đất.
Ngày thứ ba......
Ngày thứ tư......
Sau đó đội viên liền kêu,“Về sau phải chiếu cố, chiếu cố Tiểu Mạt Lị a. Người ta dù sao đều là một nữ hài tử.”
Tô Mạt quyệt miệng, dương cằm ngạo nghễ nhìn bọn họ,“Ta nói với ngươi, ai nhường ta, ta sẽ không khách khí với người đó. Xem thường chứ gì. Chúng ta là hảo huynh đệ, hảo huynh đệ chính là có phúc cùng hưởng, có cơm cùng ςướק!”
Nàng dũng mãnh tốc độ như bay vọt qua xới cơm vào tô của mình.
Đám ngốc cao lớn này muốn ăn hai ba bát cơm, cho nên bát thứ nhất bới cơm chỉ đến gạt miệng bát, nàng chỉ cần một chén đầy chặt là đủ.
Đương nhiên phải bới tràn đầy.
Ha ha.
Vì rèn luyện năng lực nhanh nhẹn cho mọi người, cơm cơ bản đều là vừa đủ , ăn no đến tám chín phần.
Ai ăn đến thập phần no nê, người khác sẽ đói bụng.
Các nam nhân vừa thấy Tô Mạt thực không khách khí, vì thế cũng tiếp nhận cái sự thật này, mỗi ngày mọi người cùng nhau huấn luyện, trở về cùng nhau ςướק cơm.
Đương nhiên, tắm rửa là chuyện không cùng nhau .
Những người đó không có thói quen mỗi ngày tắm rửa, đều bị A Lí phân phó A Thành cùng A Tùng còn có Hồ Tú Hồng giám sát, ai không tắm rửa liền dám lên giường ngủ, hết thảy đều bị kéo xuống ngay tại chỗ hít đất chống đẩy hai trăm cái.
Sau đó còn phải đi tắm rửa.
Hơn nữa mỗi ngày đều phải dành thời gian để Hồ Tú Hồng bọn họ xem mạch kiểm tra thân thể, đề phòng bệnh hoạn chưa xảy ra.
Có nữ oa nhi đi theo huấn luyện, có nữ đại phu đi theo kiểm tra thân thể.
Bọn họ cũng đều quen rồi.
Tô Mạt nahnh chóng cắn bánh bao, còn phải che chở cho đồ ăn của mình, vừa nhấc mắt, thấy Hoàng Phủ Cẩn ôm cánh tay, lười biếng tựa vào trên khung cửa, hai tròng mắt đen kịt nhìn nàng.
Ánh mắt kia có phần phức tạp.
Thương tiếc, cáu giận, đau lòng, tức giận, kinh ngạc......
Nàng sợ run, nghĩ đến hắn muốn nói gì, kết quả hắn lại rũ mắt xuống không nhìn nàng, ánh nắng nhiệt liệt hắt trên người hắn, hàng lông mi thật dài cụp xuống một mảng bóng râm.
Nàng chu miệng, thời điểm ngày đầu tiên huấn luyện, nàng liền nói với hắn,“Ngươi vẫn là đi dạo chỗ khác đi, đi theo chúng ta không thích hợp.”
Nhưng hắn cứ nói,“Ta chỉ muốn nhìn nàng. Nàng chịu mỗi nỗi khổ, chịu mỗi phần tội, ta đều muốn nhìn rành mạch rõ ràng, nhớ kỹ chặt chẽ.”
Nàng thở dài, đột nhiên trên tay nhẹ đi, đám người Trần Đại Hổ lại dám xông lên giành lấy bánh bao trên đũa của nàng.
Tô Mạt lập tức phục hồi tinh thần lại,“A, các ngươi là thứ hỗn đản, không được ςướק!”
Nàng cong người, đem bánh bao đặt ở dưới, há mồm cắn một miếng to, lại muốn ăn miếng rau.
Kết quả lại bị người ta bê mất đi đĩa thức ăn, thuận tiện ςướק đi hai chiếc bánh bao.
Nhìn bọn họ đem bánh bao đang cắn dở của mình không chút do dự nhét vào miệng, Tô Mạt rất buồn bực, xông lên đạp cho bọn hắn hai cước.
Nhưng bọn họ da dày thịt béo, ngược lại khiến nàng đau chân.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng chậm rãi trở nên nhu hòa, khóe môi hơi hơi xả ra một tia cười mỏng manh, mới vừa rồi đám người này đem thân người nho nhỏ của nàng dí sát xuống đất, quả thực là đã coi nàng như huynh đệ ......
Hắn nhẫn nhịn ý nghĩ ghen tuông trong đầu, thật đúng là có gì phải phải ghen a, nếu như hắn ghen, nàng sẽ lườm hắn.
Cơm nước xong, rất nhanh lại là cuộc huấn luyện không ngừng nghỉ.
A Lí nếu đến hiện đại, tuyệt đối là người huấn luyện viên lãnh khốc lại khắc nghiệt, quả thực......
Tô Mạt đều cảm thấy có điểm làm người ta giận sôi gan, nàng bất quá là đem mọi chuyện A Lí phải làm đều liệt kê ở trên danh sách, hắn khi chấp hành thật đúng là rất có hình có dạng a.
Một chút cũng không biến dạng.
Nếu cho hắn mặc vào một thân ngụy trang.
Tô Mạt vừa nghĩ,“Bùm” Té ngã trên đất, tảng đá vác trên lưng quả thực nặng muốn ૮ɦếƭ luôn.
Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng, Lâm Tĩnh Giang vài người đuổi kịp đến, một tay quơ lấy nàng đứng lên,“Nữ nhân chính là nữ nhân!”
Trần Đại Hổ ồm ồm nói, lại kéo nàng chạy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc